Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 295: Chưa cho cơ hội
Đối với sự lựa chọn của ba thằng con trai, Lâm Thanh Hoà không có ý định can thiệp quá sâu. Đừng vội trách cô hời hợt, không quan tâm mà chính xác là cô tin tưởng ở các con. Cô luôn khuyến khích ba thằng nhóc tự do phát triển tư duy, mạnh dạn theo đuổi đam mê và chí hướng. Nếu có chỗ nào vướng mắc, Lâm Thanh Hoà sẽ đưa ra lời khuyên mang tính chất tham khảo chứ tuyệt đối không áp đặt chúng đi theo mong muốn của mình.
Suy cho cùng, ba mẹ chỉ có thể cung cấp hành trang giúp nâng bước cho con, còn đường- phải để chúng tự mình bước đi. Cuộc đời là của riêng mỗi người, không ai có thể bước thay ai được.
Ăn xong bữa sáng, Lâm Thanh Hoà không ở nhà xem TV với bọn nhỏ mà thay quần áo ra tiệm sủi cảo.
Có vẻ mấy cu cậu mê lắm, mê đến độ quên ăn quên ngủ luôn, ngủ thì thôi chứ hễ mở mắt ra là ôm cái TV hoài không chán.
Bên này tiệm sủi cảo.
Nhờ thằng lớn nảy ra ý tưởng bán sủi cảo sống, cho nên ngày đầu tiên quay lại với công việc, ba nó đã phải vắt chân lên cổ mà chạy. Mới sáng ngày ra, anh và bà Mã đã tay năm tay mười khẩn trương gói sủi cảo, cả ông Vương cũng tới giúp một tay đặng đủ số lượng phục vụ khách hàng.
Lâm Thanh Hoà bước vào tiệm, chào mọi người rồi hỏi ông Vương: “Tối qua chú ngủ có ngon không ạ?”
Ông Vương gật đầu, nở một nụ cười hiền từ: “Có cái quạt con mua, mát người ngủ ngon lắm.”
Lâm Thanh Hoà cười: “Vậy thì tốt ạ. Hai tháng nay chú và thím Mã vất vả rồi.”
Bà Mã vừa thoăn thoắt gói sủi cảo vừa cười nói: “Ôi dào, vất vả thế này đã là gì, thím còn thích nhiều việc ấy chứ, ngồi không buồn chán lắm.”
Ông Vương hỏi thăm tình hình phương Nam. Lâm Thanh Hoà kể cho ông nghe một chút về sự phát triển ở bên đó.
Bà Mã ngồi bên cạnh nghe được kinh ngạc trợn mắt: “Trời, ghê vậy cơ à?”
Lâm Thanh Hoà gật đầu xác nhận, nhưng nói: “Bên mình cũng đang trên đà phát triển, không thua kém nhiều đâu thím.”
Đích thị là hàng hoá ở đây không phong phú và đa dạng như phía Nam nhưng Bắc Kinh cũng đang vươn mình lớn mạnh không ngừng. Chỉ vài năm nữa thôi, thành phố này sẽ biến hoá nghiêng trời lệch đất.
Lâm Thanh Hoà chỉ rẽ qua tiệm một lúc rồi rời đi, vì ngày hôm nay cô còn có chuyện quan trọng hơn đó là tới cục quản lý bất động sản. Để làm gì ấy hả? Tất nhiên là mua nhà rồi.
Mục tiêu của cô là nhà ở và cửa hàng, một trong hai thứ đó nếu có người muốn bán cô đều có thiện chí mua.
Hôm nay may mắn quá, đúng lúc có người muốn bán thật.
Lâm Thanh Hoà đi vào một góc khuất, ngó nghiêng không thấy ai liền thò tay vào trong không gian riêng lấy cái xe đạp mua ở Quảng Châu ra, cô nhảy lên xe đạp thẳng về nhà.
Ba thằng nhóc không hề thay đổi vị trí, lúc sáng cô đi thế nào thì giờ về vẫn thấy y như cũ. Lâm Thanh Hoà gọi các con ra trông tiệm để ba mẹ đi có việc, hai thẳng nhỏ mếu máo không muốn rời xa cái TV, cô đành mặc kệ chúng, chở Chu Khải ra cửa hàng rồi kéo Chu Thanh Bách quay lại cục quản lý bất động sản.
Nhân viên cục dẫn hai vợ chồng đi xem một mặt bằng cửa hàng và một căn nhà.
Lâm Thanh Hoà từ chối căn tiệm. Đời sau đúng là tấc đất tấc vàng nhưng không phải bạ đâu mua đó. Vị trí của căn tiệm không đẹp, nằm ở nơi quá khuất và hẻo lánh, chỗ như này chắc chắn không thể làm ăn buôn bán gì được.
Còn căn hộ thì có vị trí không tồi, nó không thuộc dạng tứ hợp viện mà chỉ đơn thuần là một ngôi nhà có mảnh sân nhỏ.
Vậy mà cũng không hề rẻ đâu nha, giá thành của nó là hơn 7000 tệ lận.
Lâm Thanh Hoà yêu cầu giảm chút đỉnh, nhưng không được vì chủ nhà thật lòng muốn bán chứ không phải hét giá cao để mặc cả. Đây là cái giá hợp lý nhất rồi.
Cuối cùng, Lâm Thanh Hoà quyết định mua căn nhà này.
Trên giấy tờ sở hữu đất ghi tên hai vợ chồng Chu Thanh Bách và Lâm Thanh Hoà.
Thế là trong tay cô lại có thêm một bất động sản nữa, khỏi phải nói tâm tình của Lâm Thanh Hoà lúc này vui muốn nhảy cẫng.
Cô không quên dặn người nhân viên: “Nếu sau này có cửa hàng nào nằm trên đoạn đường náo nhiệt thì nhớ gọi điện thoại cho tôi nhé.”
“Dạ được, chị cứ để cách thức liên lạc lại đây. Khi nào có tôi sẽ lập tức thông báo.” Biết hai vợ chồng nhà này có tiền, nhân viên rất vui vẻ gật đầu.
Lâm Thanh Hoà lưu lại số điện thoại văn phòng trường. Chỉ cần gọi số này là sẽ gặp được cô, lỡ may cô không có ở đó thì đồng nghiệp cũng sẽ chuyển lời giúp.
Xong việc, hai vợ chồng ra về. Lâm Thanh Hoà cười tới không khép được miệng.
Chu Thanh Bách hỏi vợ: “Chú Vương quen biết rộng, sao em không đi hỏi chú ấy?”
Lâm Thanh Hoà: “Thôi, em tự mình đi tới cục quản lý bất động sản tìm là được, không cần làm phiền chú Vương, với lại chẳng may chú ấy hỏi ở đâu mà có nhiều tiền thế thì em biết giải thích thế nào?!”
Cô làm gì cũng đều có suy tính cả. Chắc chắn trong suy nghĩ của ông Vương, cửa tiệm sủi cảo là toàn bộ vốn liếng của nhà cô rồi, làm gì còn dư tiền mua thêm bất động sản khác nữa. Thế nên, cô tự mình đi kiếm sẽ tốt hơn, với lại việc này cũng không phải việc cấp bách gì, cứ xem xét từ từ cũng được.
Chu Thanh Bách gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Hôm sau là ngày khai giảng năm học mới. Lâm Thanh Hoà quay lại với công việc giảng dạy, bọn nhỏ tiếp tục cắp sách tới trường.
Vốn dĩ Lâm Thanh Hoà cứ tưởng bọn trẻ chỉ ham thích nhất thời, qua đoạn thời gian mới mẻ là sẽ chán ngay, nhưng không, dường như TV đã trở thành đam mê bất tận, chúng xem không biết chán.
Cũng may ba anh em vẫn giữ được phong độ ổn định, thành tích học tập không hề bị sụt giảm. Phải thế chứ, thử đứa nào học dốt xem, mẹ sẽ lập tức tức dẹp hết trong vòng một nốt nhạc, đừng hòng mà mơ tưởng ti vi ti veo gì hết.
Tuy nhiên cũng không thể để chúng nó xem TV tối ngày được, Lâm Thanh Hoà nghiêm khắc mắng: “Tan học thì phải ra cửa hàng phụ giúp ba chứ, vừa về một cái đã dán mắt vào TV, muốn ăn đòn có phải không?”
Ba anh em ngoan ngoãn đứng dậy, tắt TV, lôi kéo nhau chạy ra cửa hàng.
Lâm Thanh Hoà vào phòng soạn giáo án, canh gần tới giờ cơm chiều mới đứng lên chuẩn bị đi ra tiệm.
Vừa khoá được cái cửa, xoay người tính bước đi thì gặp phải Trương Mỹ Liên.
Trương Mỹ Liên ngọt ngào gọi: “Thím.”
“Cô gọi tôi là thím làm tôi ngại chẳng dám trả lời.” Lâm Thanh Hoà khách sáo đáp lại một câu nhưng sắc mặt vẫn lạnh tanh như cũ.
Trương Mỹ Liên bẽn lẽn cười: “Thím ơi, thím cho cháu vào nhà xem TV với có được không? Cháu thấy đám Tiểu Toàn xem TV, cháu rất thích, cháu cũng muốn xem….”
Ha, Lâm Thanh Hoà cười lạnh trong lòng, cô gái, bớt diễn trò đi, tôi còn lạ gì cái tâm tư của cô nữa, cô đã bị nhà tôi liệt vào danh sách đen từ lâu rồi. Lâm Thanh Hoà ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Cái này không được. Nếu cô là con trai thì còn có thể, đằng này cô lại là con gái. Nam nữ thụ thụ bất thân. Làm sao để cô ở cùng một phòng với ba anh em nó được. Cô đã lớn, cũng đến tuổi dựng vợ gả chồng, nếu truyền ra ngoài sẽ không có lợi với thanh danh của cô.”
Dứt lời, Lâm Thanh Hoà bước nhanh xuống lầu, không cho Trương Mỹ Liên có cơ hội nói thêm câu nào nữa.
Đợi Lâm Thanh Hoà đi hẳn xuống sân tiểu khu, cô con dâu Trương gia mới từ trong nhà đi ra nói chuyện với cô em chồng:
“Chị đã nói với cô rồi, cô cứ mặt nóng dán mông lạnh chi cho khổ vậy? Người ta đã thể hiện rõ thái độ như thế rồi mà cô còn không chịu chấp nhận hiện thực đi. Nghe lời chị dâu, gả cho người mà chị giới thiệu đấy, có phải là tốt hơn không.”
Trương Mỹ Liên nhếch miệng: “Làm gì có ai bằng được Chu Khải.”
Vốn dĩ hè này, Trương Mỹ Liên muốn tới tiệm sủi cảo hỗ trợ, nhưng khổ nỗi ở đó lúc nào cũng có ông Vương với bà Mã trấn trụ. Đặc biệt là cái bà Mã, thấy mặt cô thể nào cũng nói quàng nói xiên gì cho mà xem. Tốt hơn hết là không nên đi, nhưng cô tìm mãi vẫn không tìm được cơ hội ở riêng với Chu Khải.
Có trời mới biết cô ham muốn Chu Khải tới nhường nào. Cậu ta chỉ là một chàng trai mới lớn chưa trải sự đời, chắc chắn chưa hưởng qua mùi vị phụ nữ. Cô thì lại rất thuần thục trong chuyện này, chỉ cần cho cậu ấy nếm thử thú vui xác thịt một lần, chắc chắn sẽ mê mệt không dứt. Một khi đã mê luyến tư vị của cô rồi thì làm sao còn tâm trí so đo cái chuyện trong trắng với cả trinh nguyên nữa.
Tính toán đã rất kỹ càng chỉ mỗi tội cơ hội không có.
Bà chị dâu lại ra sức khuyên nhủ: “Năm nay nó mới 16, tận hai năm nữa mới 18. Còn cô thì bao lớn rồi, liệu có chờ nổi không? Hơn nữa chị còn nghe nói nó muốn tòng quân cơ.”
Nghe thấy vậy, hai mắt Trương Mỹ Liên toả sáng: “Tòng quân càng tốt chứ sau. Tôi đi thăm anh ấy càng tiện. Tính tính thời gian, hình như là năm sau tốt nghiệp thì phải?”
Bà chị dâu bĩu môi: “Ừ, sang năm.”
Trương Mỹ Liên ôm mộng đẹp, cười mơ màng: “Tốt quá….”
Bà chị dâu cười giễu cợt trong lòng, đúng là con ngu, Chu gia người ta từ đầu tới cuối không hề bày tỏ ý tứ gì, chưa kể người ta học rộng tài cao, tiền đồ phơi phới, lý gì vừa mắt cái ngữ này? Bây giờ cô chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng gả quách con em chồng ăn không ngồi rồi này đi cho rảnh nợ.
Nghĩ là làm, cô quay ngoắt người đi tìm mẹ chồng thuyết phục.