Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 296: Mạ vàng
Lâm Thanh Hoà nhẹ nhàng thả bước chân, không hề lo lắng một tí nào, nghĩ sao, con trai nhà cô đâu phải thằng ngốc, muốn tính kế nó ấy hả, bít cửa, cứ ngồi đó mà mơ vào rừng bắt con tưởng bở.
Cứ nghĩ cái vẻ nhu nhược yếu mềm sẽ khiến nó động lòng sao, haha, có diễn thế chứ diễn nữa cũng vô dụng.
Mặc dù Lâm Thanh Hoà rất chiều chuộng các con, đồng thời rất cổ vũ các con phát huy tính độc lập thế nhưng về phương diện đối tượng yêu đương và kết hôn, cô sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Nếu không hài lòng, cô sẽ nói thẳng, chúng nó nghe hay không là quyền của chúng nó. Nếu vẫn nhất nhất một hai đòi cưới thì được thôi, mẹ sẽ không ngăn cản nhưng sau này có chuyện gì thì tự mình gánh vác.
Tuy nhiên giờ bàn đến chuyện này vẫn còn quá sớm, ba thằng đều còn nhỏ cả mà.
Giữa đường, Lâm Thanh Hoà gặp thím Mã đi ngược chiều. Bà đã hết giờ làm việc, đang đi bộ về nhà.
Bà Mã cười nói: “Vừa nãy Tiểu Khải còn nhờ thím về gọi cháu, sợ cháu mải xem sách quên mất thời gian.”
Lâm Thanh Hoà đùa vui: “Cháu cũng biết đói bụng mà.”
Hai người chỉ nói đôi câu rồi tạm biệt nhau, bà Mã đi về hướng tiểu khu, Lâm Thanh Hoà thì tới cửa hàng.
Ra đến nơi, cả nhà ngồi vào bàn cùng nhau dùng bữa. Lâm Thanh Hoà vừa lau mồ hôi vừa nói: “Đáng lý ra phải mua một cái quạt đặt ở đây mới đúng.”
Thời tiết nóng nực, ăn một bữa cơm cũng toát mồ hôi nhễ nhại. Thế nhưng đợt trước cả hai vợ chồng chẳng ai nhớ ra phải mua quạt điện cho cửa hàng.
Chu Thanh Bách gật đầu: “Ừ, lần sau đi mua.”
Anh rất đồng tình với ý kiến của vợ. Có những hôm nhiệt độ lên cao, nắng nóng đỉnh điểm, anh đứng luộc sủi cảo mà mồ hôi vã ra như tắm, có cái quạt điện sẽ mát mẻ hơn nhiều, ngoài ra còn có thể phục vụ cho khách tới ăn hàng nữa.
“Ăn xong mấy đứa chia nhau thu dọn nha.” Lâm Thanh Hoà nói với ba thằng con.
Hôm nay ông Vương ăn ở trường học nên không tới.
Cơm nước xong xuôi, Lâm Thanh Hoà rủ chồng đạp xe ra quảng trường hóng gió.
Lâm Thanh Hoà lên tiếng hỏi: “Anh xem khi nào thì chúng mình đón cha mẹ lên được nhỉ?”
Chu Thanh Bách: “Đợi qua năm xem tình hình thế nào đã.”
Năm nay tiệm sủi cảo mới đi vào hoạt động, tuy rằng buôn bán cũng khá nhưng vẫn chưa hoàn toàn ổn định. Thế nên tạm thời chưa đón ông bà lên vội, đợi một thời gian nữa rồi tính tiếp.
Lâm Thanh Hoà gật đầu, đưa mắt ngắm nhìn xung quanh, ai ngờ lại thấy người quen, ồ kia không phải là Trần Tuyết sao, đi bên cạnh cô ta là ai thế nhỉ? Một nam một nữ đi dạo đêm, dáng vẻ tình tứ thế kia chắc hẳn là yêu đương rồi.
Trần Tuyết cũng đã phát hiện ra Lâm Thanh Hoà, nhưng cô ta chỉ nhìn thoáng qua rồi giả bộ không thấy, vội vàng kéo người đàn ông đi cách xa ra.
Chu Thanh Bách hỏi: “Em quen à?”
Lâm Thanh Hoà: “Vâng, trước đây ở cùng ký túc xá nhưng sau đó cô ta dọn ra ngoài.”
Qua cách trả lời của vợ, Chu Thanh Bách cảm nhận được vợ mình không thích người này thế nên anh không định hỏi nhiều.
Lâm Thanh Hoà bắt được suy nghĩ của chồng, cô tự kể: “Thật ra em cũng chẳng có thành kiến gì với cô ta. Con người có quyền lựa chọn lợi ích cho bản thân, chỉ có điều không thể làm tổn thương những người khác.”
Mưu cầu hạnh phúc không đáng trách. Nhưng cách thức để đạt được những điều đó của Trần Tuyết và nguyên chủ giống nhau như đúc, đây mới chính là cái khiến Lâm Thanh Hoà không tài nào chấp nhận nổi.
Bỏ chồng bỏ con là hành động của những kẻ táng tận lương tâm, bại hoại đạo đức. Một khi nhân phẩm đã thấp kém thì dù có tài hoà cỡ nào, ưu tú ra sao, Lâm Thanh Hoà cũng không thể yêu thích người đó được. Hơn nữa, Lâm Thanh Hoà đoán chắc trong tương lai, không sớm thì muộn rồi sẽ có một ngày Trần Tuyết phải hối hận.
Chu Thanh Bách chỉ “ừ” một tiếng, anh không hỏi tiếp chuyện này mà chuyển sang đề tài tốt nghiệp của Chu Khải.
“Chú Vương nói sau khi nó tốt nghiệp, để nó học tiếp hai năm ở học viện quân sự rồi hẵng đi nhập ngũ.”
Lâm Thanh Hoà: “Lĩnh vực này em không hiểu lắm, anh xem thế nào tốt thì định hướng cho con.”
Chu Thanh Bách nói: “Anh thấy kiến nghị của chú Vương rất hay. Cho nó học tiếp hai năm ở trường quân đội, sau khi tốt nghiệp cũng mới có 19.”
Đã từng đi bộ đội cho nên Chu Thanh Bách biết rất rõ môi trường quân đội yêu cầu trình độ học vấn khá cao, chưa kể nếu muốn tiến xa thì bằng cấp là điều không thể thiếu.
Cùng lúc sở hữu hai bằng, một của trường đại học Bắc Kinh và một của học viện quân sự, chẳng khác nào mạ vàng lên người. Tương lai của Chu Khải khỏi cần phải suy nghĩ.
Lâm Thanh Hoà nói: “Cái tiệm sủi cảo của nhà ta chắc sau này sẽ giao lại cho Tam Oa.” Sau đó cô kể cho chồng nghe về lý tưởng của ba anh con trai nhà mình.
Thằng cả ước mơ vào bộ đội, cái này Lâm Thanh Hoà đã biết từ lâu.
Thằng hai muốn làm giáo viên, lúc nghe nó nói cô cực kỳ ngạc nhiên. Thằng nhóc đó rất sắc sảo và nhạy bén, thú thực cô cảm thấy nó thích hợp với công việc kinh doanh hơn.
Còn thằng ba nói muốn làm thương nhân, cái này không tệ, tính tình nó hào sảng, cởi mở, gặp ai cũng có thể bắt chuyện. Sở hữu kỹ năng xã giao trời phú, mai sau thằng nhóc này tha hồ tung hoành trong thương giới.
Chu Thanh Bách nhàn nhạt nói: “Nếu nó thích thì tự mà đi gây dựng sự nghiệp, cái tiệm đó để vợ chồng mình dưỡng lão.”
Lâm Thanh Hoà bật cười, dừng chân nhìn anh chồng rồi hỏi: “Anh định bán sủi cảo cả đời à? Nghỉ hè, nghỉ đông, chúng mình còn phải đi du sơn ngoạn thuỷ khắp nơi, đưa cửa hàng cho con thì mới có thời gian mà đi chứ.”
“Ừ, cũng đúng.” Chu Thanh Bách nhìn sâu vào mắt vợ, dịu dàng trả lời, anh rất chờ mong tới cái ngày đó, cái ngày được nắm tay vợ đi cùng trời cuối đất.
Hai vợ chồng tay trong tay đi mua kem ăn, mãi 9 giờ hơn mới về tới nhà.
Ba anh em đang ngồi xem TV, thấy cha mẹ đẩy cửa bước vào, chúng hờn mát: “Ba mẹ đi hẹn hò về sớm thế?!”
Lâm Thanh Hoà buồn cười: “Hâm mộ à? Nếu hâm mộ thì tự tìm bạn gái mà hẹn hò.”
Chu Toàn trố mắt: “Mẹ? Mẹ đồng ý cho chúng con yêu sớm hả?”
Lâm Thanh Hoà nhún vai: “Đồng ý chứ. Cả mẹ và ba đều nôn bế cháu nội lắm đây này. Ba anh em xem thế nào yêu đương rồi kết hôn sinh con đi, để ba mẹ có cháu mà ẵm bồng”
Chu Quy Lai: “Anh cả, đi tiên phong đi!”
Chu Khải bó tay, bày ra bộ mặt ghét bỏ: “Trước 25 tuổi không suy xét vấn đề cá nhân, hai đứa tự mình tranh thủ đi.”
“25 tuổi?” Chu Thanh Bách cao giọng, liếc thằng lớn một cái, rất rõ ràng anh không vừa lòng với con số này.
Chu Toàn gật gù: “Quá già, năm ba 25 tuổi đã có ba anh em mình rồi.”
Chu Quy Lai đồng tình: “Đúng đấy, già quá anh cả, bớt chút đi.”
Lâm Thanh Hoà bưng ra một dĩa trái cây, cả nhà vừa ăn trái cây, vừa xem TV, vừa tán gẫu. Tới tận 9 rưỡi mới lục tục đứng dậy tắt TV về phòng ngủ.
Cuộc sống thường nhật dần dần đi vào quỹ đạo.
Lâm Thanh Hoà đã quen với nếp sinh hoạt mới, Chu Thanh Bách cũng vậy, Chu Khải, Chu Toàn, Chu Quy Lai cũng hoàn toàn thích nghi được với môi trường Bắc Kinh.
===
Mặt khác ở Chu gia thôn.
Ông bà Chu vừa dọn mâm cơm ra thì Chu Lục Ni tới.
Bà Chu liền nói: “Lục Ni tới đấy à, đã ăn cơm chưa?”
“Cháu chưa ăn.” Vừa nói Chu Lục Ni vừa nhìn đĩa trứng gà bác trên bàn.
Tuy bà chỉ nấu khẩu phần hai người nhưng nghe cháu gái nói chưa ăn, ông bà liền bảo con bé ngồi xuống ăn chung luôn.
Chu Lục Ni vừa nhồm nhoàm nhai vừa nói: “Bà nội, không biết tình hình chú thím tư ở trên Bắc Kinh thế nào? Cửa hàng sủi cảo chắc đông khách lắm nhỉ?"
Bà Chu nói: “Độc có một cái quán con con, hơn nữa sủi cảo nào phải thứ hiếm lạ, lấy đâu ra mà đông khách?”
Chu Lục Ni nói tiếp: “Cháu nói ông bà này, liệu có khi nào vợ chồng chú thím ấy ở trên Bắc Kinh sung sướng quá, mặc kệ ông bà ở quê luôn không?”
Nghe những lời này, bà Chu rất không vui, bà nhăn mặt nói: “Con bé này ăn nói linh tinh cái gì đấy. Vợ chồng thằng tư có hiếu thuận hay không chẳng lẽ ông bà không biết? Còn cần mày nói?”
Chu Lục Ni bĩu môi: “Nghỉ hè năm nay có thấy về đâu.”
“Lo liệu cả một cửa hàng đâu phải chuyện dễ. Đơn cử như trả tiền thuê mặt bằng hàng tháng cũng đủ nặng rồi, không biết tình hình trên đó thế nào nữa. Chắc Tết chúng nó mới về được.” Bà Chu không giấu được nỗi lo lắng trong lòng.