Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 355 - Chương 355: Đẻ Trứng Vàng

Chương 355: Đẻ trứng vàng Chương 355: Đẻ trứng vàng

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 355: Đẻ trứng vàng

Buổi tối, hai vợ chồng Lâm Thanh Hoà ngồi trên sofa cùng nhau xem TV, cô còn chu đáo lột hạt dẻ đút cho chồng nữa chứ.

Cái này là lúc nãy trên đường tan trường về nhà cô đặc biệt mua để dỗ dành đức lang quân đấy.

Mà bọn trẻ tất nhiên bị tống cổ đi chơi rồi, Lâm Thanh Hoà còn hạ khẩu dụ chưa đến 9 giờ cấm đứa nào được quay về.

Lâm Thanh Hoà vừa bóc hạt dẻ vừa cười ngọt ngào: “Hạt dẻ rất tốt, giúp bổ thận kiện tì, anh ăn nhiều một chút nhé, đợi cái này của em qua đi, hai đứa mình lại tiếp tục nỗ lực, mua nhiều thịt bò thịt dê về bồi bổ, chắc chắn cơ hội sẽ tới thôi.”

Chu Thanh Bách nhai hạt dẻ, mắt vẫn dán vào TV, nhàn nhạt nói: “Em không muốn sinh.”

“Ai nói em không muốn sinh?” Lâm Thanh Hoà đưa tay xoay mặt chồng lại, cô nhìn thẳng vào mắt anh và nói: “Em yêu anh rất nhiều, anh có biết không hả?!”

Được cô vợ nhỏ chủ động nói lời yêu thương, Chu Thanh Bách thích mê nhưng vẫn chưa thể xuống nước dễ dàng như vậy được, anh không đáp lời, lẳng lặng quay mặt lại tiếp tục xem TV.

Lâm Thanh Hoà năn nỉ: “Thanh Bách à, anh đừng giận nữa mà, thật sự là em không cố ý. Với lại em cũng đã chuẩn bị tốt tâm lý, sẵn sàng làm mẹ rồi, cuối cùng lại không được, chính bản thân em cũng rất buồn.”

Chu Thanh Bách lạnh nhạt buông một câu: “Anh thấy em rất vui đấy chứ.”

Lâm Thanh Hoà vội xua tay: “Nào có nào có, em cảm thấy rất hụt hẫng, thật đấy. Đúng là ban đầu em hơi hơi hoang mang nên chưa thể chấp nhận ngay được. Nhưng vì đó là con của chúng ta nên em đã rất cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc của mình để thích ứng với thực tại.”

Cơ mặt Chu Thanh Bách dần dần buông lỏng, sắc mặt cũng bắt đầu dịu xuống.

Thấy thế, Lâm Thanh Hoà càng ra sức nói lời ngon ngọt dỗ dành ông xã.

Vợ yêu xuất chiêu, Chu Thanh Bách làm sao gồng được lâu. Tới tầm 8 giờ tối Lâm Thanh Hoà thành công khiến anh xã cười.

Hết giận rồi tất nhiên phải ôm ôm, hôn hôn, thân mật một chút. Thiên thời, địa lợi, nhân hoà, không khí đang dần đến hồi cao trào thì bỗng có tiếng gõ cửa “cộc…cộc…” vang lên.

Lâm Thanh Hoà đứng dậy chỉnh trang lại quần áo rồi ra mở cửa.

Hoá ra là vợ chồng cô út tới, Lâm Thanh Hoà vội nói: “Mau mau vào trong kẻo lạnh, có chuyện gì mà hai vợ chồng lại tới giờ này?”

Ngoài trời lạnh giá bao nhiêu thì trong nhà anh chị tư ấm áp bấy nhiêu, cả Chu Hiểu Mai và chồng cùng hít vào một hơi thật sâu, ấm quá!

Mùa đông Bắc Kinh lạnh hơn mùa đông ở quê nhà rất nhiều. Hôm nay phải nói là lạnh kinh khủng, tuyết rơi trắng xoá phủ khắp vạn vật.

Chu Hiểu Mai vừa xoa xoa hai tay vào nhau vừa hỏi: “Thắng Mỹ nói hôm nay anh nghỉ bán. Cha mẹ lo lắng lắm, hai đứa em vừa đóng cửa về tới nhà liền nghe được nên chạy qua đây xem có chuyện gì không.”

Lâm Thanh Hoà bưng ra cho vợ chồng cô út hai ly nước nóng rồi nói: “Nào có chuyện gì to tát đâu mà tối lạnh thế này còn bắt vợ chồng cô dượng chạy tận sang đây.”

“Ăn hạt dẻ đi.” Chu Thanh Bách mời Tô Đại Lâm.

“Vâng, anh cứ kệ em.” Tô Đại Lâm cười gật đầu.

Chu Hiểu Mai nhìn chằm chằm đánh giá ông anh trai: “Anh tư, anh bị làm sao thế? Trong người không khoẻ à?”

“Ừ.” Chu Thanh Bách thuận miệng đáp một câu.

Chu Hiểu Mai: “Anh nên chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn, đừng gắng sức quá.”

Hèn chi người cuồng công việc như anh tư lại chịu nghỉ ở nhà, đúng là hôm nay nhìn anh ấy hơi xuống tinh thần hơn mọi khi, chắc có lẽ đổ bệnh thật.

Chu Thanh Bách nói: “Về nói với cha mẹ anh không sao, không cần lo lắng.”

“Vâng.” Chu Hiểu Mai gật đầu.

Lâm Thanh Hoà hỏi: “Mấy nay lạnh quá, mọi người ở bên đó có đủ ấm không?”

“Đủ chị ạ.” Hồi chuyển lên đây, Chu Hiểu Mai cố sống cố chết phải mang bằng được hai cái chăn bông dày bịch thế mà vẫn chẳng thấm tháp vào đâu, hôm nọ vợ chồng cô phải đi mua thêm hai cái nữa mới đủ chống lại sự rét buốt của mùa đông Bắc Kinh.

Xác nhận được anh tư không có vấn đề gì lớn, Chu Hiểu Mai liền yên tâm, cô quay sang nói với chị tư về dự định bán canh thịt dê.

Quán bánh bao nhà cô tính bán thêm món, mùa đông thì canh dê, mùa hè lại chuyển sang sữa đậu nành.

Chu Hiểu Mai hỏi: “Chị tư thấy chủ ý này của Đại Lâm thế nào?”

“Quá tốt ấy chứ, chắc chắn sẽ được thực khách hưởng ứng.” dứt lời, Lâm Thanh Hoà quay qua phía Tô Đại Lâm: “Dượng không cần cẩn trọng quá mức, muốn làm gì cứ mạnh dạn triển khai, dù sao tiệm bánh bao cũng đã đi vào ổn định, rủi có thất bại thì cũng không sợ lỗ hết vốn.”

“Dạ.” Tô Đại Lâm nghiêm túc lắng nghe.

Lâm Thanh Hoà vẫn tiếp tục bóc hạt dẻ cho chồng ăn, vừa làm cô vừa hỏi: “Hai vợ chồng đã đi gặp chủ nhà chưa?”

Chu Hiểu Mai chép miệng thở dài: “Em gặp rồi nhưng xem chừng bà ấy không muốn bán.”

Ban đầu đúng là Chu Hiểu Mai không mặn mà lắm, nhưng bây giờ suy nghĩ đã thay đổi. Tình hình buôn bán ngày càng thuận lợi, khách quen ngày một đông, giở mà phải đổi địa điểm thì quá ư là thất sách, thế nên cô muốn nhanh chóng mua cửa tiệm về tay cho yên tâm.

Nhưng khổ một nỗi dù nói thế nào thì bà chủ cũng không chịu bán.

Lâm Thanh Hoà nói: “Bây giờ không muốn không có nghĩa mai sau cũng vậy. Hai vợ chồng cứ tích cóp tiền trước đi. Nhưng nhất định phải chú ý nếu mua được thì phải mua liền tay. Tránh trường hợp chủ nhà thấy các em làm ăn được sẽ không cho thuê nữa mà tự mình đứng ra buôn bán.”

(*)

Chu Hiểu Mai liền hỏi: “Chị tư, chị có định mua không?”

Lâm Thanh Hoà nhướng mày: “Mua rồi.”

Chu Hiểu Mai hết hồn: “Gì? Mua rồi? Chị mua lúc nào?”

Tô Đại Lâm cũng trợn tròn mắt, vô cùng kinh ngạc nhìn về phía anh chị tư.

Lâm Thanh Hoà nói dối không chớp mắt: “Mới mua tuần trước thôi, chính là căn tiệm sủi cảo của anh tư cô.”

Chu Hiểu Mai khịt khịt mũi: “Mua một tuần rồi mà chẳng thèm nói với em.”

Lâm Thanh Hoài cười: “Thì giờ chị đang nói với cô đây thôi. Nhưng chuyên này khoan hãy nói với cha mẹ nha.”

“vâng, vâng.” Chu Hiểu Mai gấp gáp hỏi thêm: “Chị tư, tiệm sủi cảo đó chị mua bao nhiêu?”

Lâm Thanh Hoà đáp: “4000 đồng.”

Chuyện nhà cô mua đứt cửa hàng cho tới bây giờ mới chỉ có ông Vương và Chu Khải biết, mà hai người họ chắc chắn sẽ không nói ra thế nên không sợ lộ. Lâm Thanh Hoà cố tình đưa ra cái giá này không phải để khoe khoang hay hù doạ mà nhằm mục đích giúp Hiểu Mai chuẩn bị sẵn tâm lý, mặt bằng ở Bắc Kinh đắt đỏ như thế đấy, muốn mua vào thì phải có dự trù đầy đủ về mặt kinh tế.

Chu Hiểu Mai chắt lưỡi: “Đắt quá!”

Tô Đại Lâm ngồi kế bên cũng hơi nhăn mặt.

Lâm Thanh Hoà: “Cứ tích cóp tiền mua đi, sau này sẽ không hối hận đâu.”

Chu Hiểu Mai: “Nhiều tiền quá, với lại chủ nhà chỗ em không có ý định bán.”

Lâm Thanh Hoà: “Thì mình cứ tới đặt vấn đề, nếu họ vẫn nhất quyết không bán thì thôi, mình đi tìm mặt bằng khác ở gần gần đó cũng được.”

Ngồi một lát, vợ chồng Chu Hiểu Mai ra về vì trời cũng đã muộn. Vào nhà, việc đầu tiên là thông báo cho ông bà Chu nguyên nhân vì sao anh tư nghỉ bán để ông bà khỏi lo, sau đó hai vợ chồng đi rửa mặt rửa tay rồi về phòng nghỉ ngơi.

Chờ bọn nhỏ ngủ hết rồi, Chu Hiểu Mai mới thủ thỉ với chồng: “Hay là sang năm nhà mình cũng mua một căn đi?”

Tô Đại Lâm do dự: “Quá…quá đắt.”

4000 đồng, đây là một số tiền quá lớn. Gom góp toàn bộ gia sản nhà anh cũng chỉ tới mức này thôi.

Hơn nữa để tích cóp được chừng này cũng là cả một quá trình lâu dài chứ nào phải chuyện ngày một ngày hai. Tính ra thì từ lúc anh bắt đầu đi làm cho tới nay…mười mấy năm rồi, mười mấy năm trời chắt chiu dành dụm anh mới có được khoản tiết kiệm này đấy.

Chu Hiểu Mai: “Đúng là đắt nhưng chị tư đã mua tiệm sủi cảo rồi, anh xem công việc làm ăn tốt như vậy, nếu căn tiệm là của nhà mình, về sau chúng ta không cần thấp thỏm lo lắng, cũng không cần trả tiền thuê hàng tháng. Cái này người ta nói sao nhỉ, à chính là gà đẻ trứng vàng còn gì.”

Tô Đại Lâm nhíu mày suy tư rồi chần chờ lên tiếng: “Để…để anh…suy nghĩ…nghĩ thêm.”

Chu Hiểu Mai gật đầu, chuyện này là chuyện lớn, không thể vội vàng được, nhất định phải suy tính thật cẩn trọng.

Nhưng dù thế nào thì cô vẫn cảm thấy bắt chước chị tư đảm bảo không sai. Hơn nữa cửa hàng thuộc sở hữu nhà mình, làm ăn cũng sẽ yên tâm hơn, không phải sao?

====

Editor: Đoạn này mình thấy tình tiết không phù hợp với diễn biến câu chuyện. Rõ ràng ở chương 313, Lâm Thanh Hoà nói đã mua tiệm rồi mà tới chương này lại nói vừa mua tuần trước.

Cho nên cá nhân mình cho rằng, câu hội thoại ở chương 313 có thể đổi từ thì quá khứ sang dự định tương lai sẽ hợp lý hơn:

Lâm Thanh Hoà bật cười nói: “Chuyện này chị chỉ nói với riêng hai đứa thôi nhé, chớ nói ra ngoài đấy, căn tiệm đó chị với anh cô dự định đập nồi bán sắt mua về.”

Bình Luận (0)
Comment