Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 354 - Chương 354: Nghỉ Kinh Doanh

Chương 354: Nghỉ kinh doanh Chương 354: Nghỉ kinh doanh

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 354: Nghỉ kinh doanh

Buổi tối đi ngủ, Chu Thanh Bách liền nằm mơ thấy mình đang ôm cô con gái bảo bối, trong mộng anh cười đến ngây ngô…

Thế nhưng đời không như là mơ…

Nửa đêm, Lâm Thanh Hoà đang ngon giấc thì chợt bừng tỉnh…cảm giác quen thuộc nha…dì cả tới!

Mặc dù đã mất hết hy vọng nhưng linh tính thế nào trước khi đi ngủ cô vẫn lót sẵn, vậy nên không cần rời giường đi thay giặt.

Chu Thanh Bách cảm nhận được người nằm kế bên hơi cựa quậy nhẹ, anh vội nhỏm dậy, lo lắng hỏi: “Sao vậy, em không thoải mái chỗ nào?”

Nhìn thấy bộ dáng khẩn trương sốt sắng cộng với thái độ nhiệt tình của anh chồng hai ngày hôm nay, Lâm Thanh Hoà cắn môi do dự, cuối cùng cô quyết định không nói vội để đêm nay anh ngủ cho ngon giấc.

Cô đáp qua loa: “Không sao, em khát nước thôi.”

Chu Thanh Bách lập tức bò dậy, đi ra ngoài rót vào một ly nước ấm, Lâm Thanh Hoà nhấp môi một ngụm rồi nằm xuống yên lặng ngủ.

Chu Thanh Bách nghiêm túc quan sát, thấy vợ không có vẻ gì khó chịu mới yên tâm dém chặt góc chăn rồi nằm xuống ôm vợ ngủ.

Sáng hôm sau, như thường lệ, Chu Thanh Bách dậy sớm đi mở cửa làm ăn. Tới giờ cơm sáng, Chu Quy Lai xách một phần ăn phong phú và ngon miệng về cho mẹ.

Chu Quy Lai cũng lo lắng hỏi: “Mẹ, mẹ có chỗ nào không khoẻ à?”

Con trai không hỏi còn đỡ chứ giờ nó hỏi thế này làm Lâm Thanh Hoà bối rối không biết trả lời ra sao.

Thiệt tình…chỉ có mỗi cái chuyện kinh nguyệt bình thường mà cũng gây ra lắm rắc rối. Cũng may tụi nhỏ chưa biết chứ nếu không cô chẳng biết giấu cái mặt già này đi đâu.

Lâm Thanh Hoà mất tự nhiên đáp qua loa: “Không có gì, con ăn sáng chưa?”

“Con ăn rồi.” Chu Quy Lai gật đầu rồi ngó nghiêng quan sát, chắc chắn sắc mặt mẹ không có gì bất thường nó mới tạm yên tâm. Nhưng rõ ràng nó thấy mấy ngày nay ba đối xử với mẹ khác lắm, đặc biệt cẩn thận từng li từng tý như kiểu nâng trên tay sợ bể, ngậm vào miệng sợ tan, rốt cuộc là sao nhỉ??

Lâm Thanh Hoà vừa ăn vừa chột dạ dò hỏi: “Hôm nay tâm tình của ba con thế nào?”

“Tốt, tất nhiên là vô cùng tốt ạ, ai không biết còn tưởng ba nhặt được bảo bối ấy chứ.” Dứt lời, Chu Quy Lai tiến sát lại gần, bày ra bộ mặt hóng chuyện bát quái: “Mẹ, mẹ nói thật cho con nghe đi, có chuyện gì mà ba vui thế? Con lớn từng này tuổi mà chưa thấy ba hớn hở như thế bao giờ.”

Lâm Thanh Hoà thở dài thườn thượt…Con muốn mẹ phải nói sao đây?!

Đợi mẹ ăn xong bữa sáng, Chu Quy Lai liền thu dọn chén dĩa mang trở lại tiệm sủi cảo còn Lâm Thanh Hoà đứng dậy thay quần áo chuẩn bị tới trường.

Dọc đường đi, cô bắt đầu miên man suy nghĩ, phải làm cách nào để dỗ dành Thanh Bách nhà mình đây?

Hai ngày hôm nay, vì lầm tưởng mình mang thai cho nên cô cứ làm mình làm mẩy bắt nạt anh suốt thôi, lúc đòi cái này lúc đòi cái kia, đã thế còn mặt nặng mày nhẹ với chồng nữa chứ.

Tính khí khó chiều là thế, ấy vậy mà chồng chẳng có chút ý kiến gì. Không những không phàn nàn mà còn ra sức chiều chuộng cô không khác gì tổ tông.

Giời ạ, nếu biết trước có ngày hôm nay thì cô đã bớt giở trò đỏng đảnh rồi, làm bây giờ chột dạ muốn chết, không biết phải mở lời với anh xã thế nào nữa!

Nhưng cô nào có cố ý gây chuyện đâu. Rõ ràng trước kia rất đều, tự dưng tháng này lại chậm mất 4 ngày. Hơn nữa liên tục nửa tháng trở lại đây hầu như đêm nào hai vợ chồng cũng mặn nồng ân ái. Rồi tự nhiên cơ thể xuất hiện những dấu hiệu bất thường. Bao nhiêu cái gộp lại mới khiến cô nghĩ rằng mình đã hoài thai.

Chắc trên đời này chẳng ai như cô đâu nhỉ, làm mẹ “ruột” của ba đứa con nhưng lại chẳng có kinh nghiệm chửa đẻ lần nào. Bởi vậy nên mới vô tình gây ra trận sóng gió dở khóc dở cười này.

Hết tiết buổi sáng, cô không dám đối diện với chồng cho nên đi thẳng về tiểu khu.

Quá giờ rồi mà đợi mãi không thấy vợ đâu, Chu Thanh Bách vội vàng giao quán cho thằng hai rồi xách cặp lồng xương sườn hầm hạt sen về nhà.

Thấy anh chạy đôn chạy đáo lo lắng cho mình như vậy, Lâm Thanh Hoà càng thêm áy náy không thôi.

Chu Thanh Bách âu yếm quan tâm: “Em sao thế, mệt à? Mau ăn đi cho nóng.”

“Thanh Bách.” Lâm Thanh Hoà nỉ non.

“Hử?” Chu Thanh Bách khó hiểu.

Lâm Thanh Hoà nhìn anh một cái rồi lặng lẽ cúi đầu ăn canh.

Đợi vợ ăn xong, Chu Thanh Bách nhanh tay thu dọn chén đũa. Vừa làm anh vừa hỏi: “Chiều em có tiết không?” Lâm Thanh Hoà đáp: “Em có hai tiết.”

“Hết giờ anh tới đón em.”

Lâm Thanh Hoà lắc đầu: “Không cần đâu, em tự về được.”

Chu Thanh Bách gật gật: “Vậy em tranh thủ vào phòng nghỉ đi.”

Quả thực Lâm Thanh Hoà cũng cảm thấy mệt, thời gian gần đây cứ tới giờ này là hai mắt cô díu lại, vì thế cô liền vào phòng chợp mắt một chút.

Nhưng mà loại sự tình này đâu thể giấu mãi được, hơn nữa Lâm Thanh Hoà cũng không định gạt chồng.

Chạng vạng, sau khi cả gia đình ăn xong bữa chiều, Lâm Thanh Hoà liền kéo chồng về nhà thẳng thắn nói ra sự thật.

“Thanh Bách….em….cái kia…tới rồi.”

Lúc nói ra những lời này, Lâm Thanh Hoà hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào mắt chồng, cô cúi gằm mặt như học sinh tiểu học đang nhận lỗi với phụ huynh.

Chu Thanh Bách ngơ ngác: “Cái gì tới.”

Lâm Thanh Hoà liếm môi, ấp úng: “Là cái đó đó….em không mang thai, tối qua em có…rồi…”

Oành! Nghe như sét đánh ngang tai, Chu Thanh Bách chết sững, mở to hai mắt trân trối nhìn vợ.

Lâm Thanh Hoà cuống cuồng nắm lấy tay anh giải thích: “Thanh Bách, anh nghe em nói, không phải em cố ý đâu. Tự nhiên xuất hiện quá nhiều biểu hiện lạ, mà em thì lại không có kinh nghiệm trong chuyện này, nên em…hiểu lầm. Anh đừng giận em, anh….”

Càng về cuối câu, thanh âm càng lí nhí.

Rất rõ ràng, Lâm Thanh Hoà đang chột dạ, cả đời này cô chưa bao giờ có cảm giác chột dạ như bây giờ.

Chu Thanh Bách cũng nhìn thấy biểu hiện lúng túng của cô vợ nhỏ, anh nhàn nhạt nói: “Không có thì thôi.”

Lâm Thanh Hoà thở nhẹ một cái rồi vội chạy ra bếp pha cho chồng ly mật ong ấm. Chu Thanh Bách nâng mí mắt nhìn vợ, nhận lấy cốc nước, đưa lên miệng uống, cả quá trình không nói thêm một câu nào.

Lát sau, lấy lại được bình tĩnh, anh mới lên tiếng: “Vợ à, em đừng lo, anh không đau lòng.”

Nhưng đêm nay anh trằn trọc trắng đêm, sáng hôm sau anh không mở quán, chỉ viết một tờ giấy dán ngoài cửa: “Tạm thời nghỉ bán một ngày.”

Lúc biết chuyện, Chu Toàn và Chu Quy Lai sợ tới ngây người: “Ba nghỉ làm? Rốt cục là sao?”

Không chỉ có hai anh em nó mà cả mấy đứa Hổ Tử, Chu Nhị Ni cũng bất ngờ không kém.

Lâm Thanh Hoà xua tay đuổi: “Ở đây không có việc của mấy đứa. Đi làm việc của mình đi.”

Cô biết chuyện lần này là một đả kích cực lớn với Chu Thanh Bách. Tâm tâm niệm niệm, mong ngóng bao lâu nay, tưởng chừng nắm được trong lòng bàn tay cuối cùng lại hụt mất, thử hỏi có ai không thất vọng cơ chứ?

Tin tức Chu Thanh Bách nghỉ bán một ngày đã được Hứa Thắng Mỹ báo cho ông bà Chu.

Bà Chu quá kinh ngạc tới nỗi phải hỏi lại một lần cho chắc chắn: “Cháu nói cái gì? Cậu út hôm nay không mở hàng?”

Hứa Thắng Mỹ nói: “Vâng, cũng không biết là có chuyện gì. Hai ngày trước cậu út cao hứng lắm, lúc nào cháu cũng thấy cậu tươi cười vui vẻ, ai dè đùng một cái nói nghỉ bán, cả ngày chỉ ở bên tiểu khu, không ra quán.”

Bà Chu vội hỏi: “Có phải cậu mợ cãi nhau không?”

Ông Chu nhíu mày nhắc nhở: “Cãi gì mà cãi, bà đừng có xen vào.”

Bà Chu trừng mắt: “Tôi không xen, nhưng tự dưng lại nghỉ buôn bán chắc chắn là nó có chuyện gì rồi.”

Hôm nay quán bánh báo cũng đóng cửa sớm, hơn 6 giờ tối, vợ chồng Tô Đại Lâm đã về tới nhà.

Vừa vào cửa đã nhìn thấy đứa cháu gái, Chu Hiểu Mai liền hỏi: “Hôm nay Thắng Mỹ nghỉ sớm vậy à?”

Hứa Thắng Mỹ gật đầu: “vâng, hôm nay tuyết rơi lớn nên tiệm quần áo đóng cửa sớm.”

Bà Chu gấp không chờ nổi, vội nói chen vào: “Hiểu Mai, con có gặp chị tư không?”

Chu Hiểu Mai vừa cởi khăn quàng cổ vừa trả lời: “Không có, sao mẹ lại hỏi thế?”

Bà Chu nói: “Hình như chị tư với anh tư mày cãi nhau thì phải. Hôm nay anh mày còn nghỉ cả bán hàng.”

Chu Hiểu Mai cũng giật mình sửng sốt, cô quay sang xác nhận lại với Hứa Thắng Mỹ: “Cậu út đóng quán nguyên ngày nay?”

“Vâng.” Hứa Thắng Mỹ gật đầu.

Bà Chu liền giục: “Thời gian còn sớm, hay con qua đó một chút xem có chuyện gì.”

“Vâng, nhưng mẹ cũng đừng lo lắng, chắc có chuyện gì đó thôi, chứ con thấy không có khả năng hai anh chị ấy cãi nhau đâu.” Chu Hiểu Mai vội túm lấy cái khăn, quàng lại lên cổ rồi cùng chồng đi sang nhà anh chị tư.

Bình Luận (0)
Comment