Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 353 - Chương 353: Đặt Tên Con

Chương 353: Đặt tên con Chương 353: Đặt tên con

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 353: Đặt tên con

Chu Thanh Bách sốt hết cả ruột, rõ ràng bà xã đại nhân đang không vui nhưng nguyên nhân từ đâu thì anh hoàn toàn mù mịt.

Lâm Thanh Hoà vừa đi vừa chìm vào suy tư cho nên không để ý có người đuổi ở phía sau. Lúc cô về tới cổng tiểu khu thì Chu Thanh Bách đuổi kịp, cô giật mình kinh ngạc: “Sao anh lại về?”

Chu Thanh Bách đáp: “Thằng hai trông quán.”

Lâm Thanh Hoà lườm cháy mắt rồi không nói không rằng giận dỗi đi thẳng vào nhà.

Chu Thanh Bách cun cút theo sau, yên lặng xuống bếp pha cho vợ một ly mật ong.

Lâm Thanh Hoà nhận lấy, đưa cốc nước lên miệng uống nhưng hai mắt lại có chút xuất thần.

Chu Thanh Bách nhíu chặt mày, lo lắng hỏi: “Vợ à, em sao thế?”

Lâm Thanh Hoà thu hồi suy nghĩ, nhìn chồng rồi do dự…có nên nói cho anh không nhỉ, liệu có hiểu lầm gì thì sao? Nhưng gần như ngay lập tức cô gạt bỏ khả năng đó, hai vợ chồng cô sẽ không bao giờ có chuyện hiểu lầm này nọ.

Hơn nữa đây là chuyện tốt do anh làm ra, cũng nên nói cho anh ấy biết mới được, không thể để một mình cô âm thầm chịu đựng, đúng không?!

Nghĩ thông suốt, cô liền ủ rũ nói: “Tháng này kinh nguyệt của em chậm 3 ngày.”

Bình thường Chu Thanh Bách nhớ rất rõ chu kỳ của vợ nhưng tại đợt này sung sức quá nên khó tránh bỏ sót một vài tiểu tiết nho nhỏ.

Bây giờ vợ vừa nhắc tới là anh sực nhớ ra ngay, thoáng chốc gương mặt anh như bừng tỉnh.

Chỉ cần nhìn lướt qua là Lâm Thanh Hoà thừa biết trong đầu ông tướng này đang nghĩ cái gì, cô liền nói: “Em đã tới bệnh viện kiểm tra rồi.”

Chu Thanh Bách gấp gáp hỏi: “Bác sĩ nói thế nào?”

Lúc này anh đang gấp lắm rồi vì bao năm bên nhau, anh luôn chú ý quan tâm vợ kể cả những điều nhỏ nhặt nhất, lịch của cô ấy rất chuẩn, có xê dịch thì cùng lắm là 1, 2 ngày thôi….lần này tận 3 ngày, không lẽ….là thật…?!

Lâm Thanh Hoà nhấp môi: “Kết quả xét nghiệm thì không có vấn đề gì, nhưng bác sĩ nói….”

Chu Thanh Bách gấp không chờ nổi, anh hối thúc: “Nói gì?”

“Đều là chuyện tốt anh làm ra đấy.” Lâm Thanh Hoà chun mũi, đẩy ngực ông chồng đáng ghét một cái.

Chu Thanh Bách ngây ra như phỗng, từng câu từng chữ của vợ không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu…nhưng anh vẫn không dám tin vào tai mình, tay anh bắt đầu run rẩy, giọng nói cũng run nhè nhẹ: “Vợ à…ý là…bác sĩ nói thế nào?”

Lâm Thanh Hoà trừng mắt: “Anh đừng kích động như vậy, kết quả xét nghiệm nói em không mang thai.”

Tức thì, Chu Thanh Bách xẹp lép như quả bóng xì hơi.

Lâm Thanh Hoà bặm môi giơ hai tay vần vò gương mặt đáng ghét của ông chồng, cô nói: “Anh là cái đồ không có lương tâm, năm nay em đã 35 tuổi rồi mà anh còn mong ngóng em mang thai hả? Anh không sợ em lớn tuổi khó sinh hả?”

Chu Thanh Bách bắt lấy tay vợ trấn an: “Không lớn, em vẫn còn trẻ mà.”

Được khen trẻ làm gì có phụ nữ nào không thích, Lâm Thanh Hoà cũng vậy nhưng khi đối diện với vẻ mất mát của anh chồng, cô cảm thấy rất không đành lòng nên đành quay mặt qua chỗ khác rồi nói nhanh: “Bác sĩ nói kết quả này chưa chắc chắn.”

Chu Thanh Bách hết sức sửng sốt, anh nhìn chằm chằm cô vợ nhỏ chờ đợi lời tiếp theo…

Lâm Thanh Hoà chu môi uỷ khuất: “Có thể thời gian quá sớm nên chưa kiểm tra ra, nhưng bác sĩ nói khả năng cao là em đã mang thai.”

Thật ra cô cũng cảm nhận được những khác lạ trong cơ thể mình dạo gần đây, ham ngủ hơn, hay bị mệt mỏi uể oải, thèm ăn nhưng lại lạt miệng. Rõ ràng trước đây cô không hề như vậy.

Sắc mặt ảm đảm của Chu Thanh Bách thoắt cái lại sáng rực lên một lần nữa.

Bao ngày cầy cuốc cần mẫn, cuối cùng cũng có kết quả rồi!

Chu Thanh Bách cười không khép nổi miệng, đầu mày đuôi mắt tràn ngập vẻ hạnh phúc, tay chân luống cuống không biết đặt vào đâu.

Lâm Thanh Hoà lo lắng cất tiếng: “Thanh Bách, nếu có thật thì phải làm sao giờ?”

Chu Thanh Bách lập tức an ủi vợ: “Em đừng sợ, kinh tế nhà ta đã khá hơn trước rất nhiều, em không cần phải lo lắng, nhá!”

Lâm Thanh Hoà trề mỏ phụng phịu: “Anh thật sự muốn em sinh hả?”

Cô đã từng này tuổi, nào còn trẻ trung gì, nếu còn ở nông thôn có khi đang bế cháu nội rồi ấy chứ!

Chu Thanh Bách vội vã trấn an: “Nếu có thì sinh chứ, con cái tới với chúng ta là duyên phận.”

Trong lòng Lâm Thanh Hoà rối như mớ bòng bong, ở tuổi này rồi mà còn chửa đẻ đứa thứ tư, có ai xui hơn cô không trời?!

Nghĩ một lát, Lâm Thanh Hoà nói thêm: “Sang năm nhà nước sẽ phát động kế hoạch hoá gia đình."

Chu Thanh Bách thản nhiên đáp: “Con chúng ta vừa vặn chào đời trước lúc đó, sinh ra rồi đảm bảo sẽ không có vấn đề gì.”

Lo gì, tận cuối năm sau mới phát động cơ mà, đứa nhỏ này sẽ ra đời vào tầm trung thu, không có gì đáng ngại hết.

Trước giờ, Chu Thanh Bách được nhận xét là người đàn ông luôn trầm ổn trước mọi tình huống, vậy mà ngay lúc này đây anh gần như không giữ nổi sự bình tĩnh.

Anh kích động nắm chặt tay vợ nói liên hồi: “Vợ à, em mau lên giường nằm nghỉ đi. Em có chỗ nào không thoải mái không? Anh xoa bóp cho em nhé. Hay là em xin nghỉ ở nhà luôn đi, nhờ các giáo viên khác dạy thay, được không?”

Lâm Thanh Hoà thở dài: “Anh đừng gấp, việc còn chưa chắc chắn mà. Với lại anh tuyệt đối không được mang ra ngoài nói linh tinh đấy, nhỡ đâu không có người ta cười cho thúi mặt.”

Chu Thanh Bách cười tươi rói: “Có, chắc chắn có. Mấy ngày nay em ăn uống rất tốt.”

Lâm Thanh Hoà xị mặt liếc xéo. Chu Thanh Bách vội đầu hàng: “Được, được, anh nhất định không nói, tuyệt đối không.”

Bây giờ có người thứ 3 ở đây hẳn sẽ phải trố mắt ngạc nhiên, Chu Thanh Bách như thay đổi thành một người khác, anh vui tới độ muốn bay thẳng lên trời hái sao ấy chứ.

Ngày hôm sau, tức là ngày thứ 4 mà bà dì cả vẫn không tới, Lâm Thanh Hoà gần như tuyệt vọng hoàn toàn.

Buổi sáng, Chu Thanh Bách sốt sắng dặn dò Chu Toàn: “Thằng hai, đỡ mẹ tới trường đi, hôm nay băng thiên tuyết địa, đường xá trơn trượt, con hết sức chú tâm cho ba, biết chưa?”

Chu Toàn gật đầu đồng ý.

Chu Quy Lai nhiều chuyện: “Ba, ba làm sao thế, qua tới giờ con thấy ba cứ là lạ, cứ nói liến thoắng không ngơi nghỉ.”

Chu Thanh Bách đang vui nên không chấp nhất với thằng oắt con, anh quay qua nó với nó: “Con cũng đỡ mẹ tới chỗ làm trước đi, rồi quay lại trường mình sau.”

Chu Quy Lai kinh ngạc: “Ồ, hai thị vệ luôn, này khác nào Lão phật gia?!”

Đã có anh hai rồi, lại còn thêm cả nó nữa, gì mà long trọng dữ vậy ?!

Lâm Thanh Hoà xua tay: “Đừng nghe ba con nói linh tinh, mau đi học đi kẻo muộn.”

Sau đó cô xách túi tới trường đại học, Chu Toàn đi đằng sau, tuy không đỡ nhưng rất cẩn thận quan sát.

Vào trong sân trường, nó mới tiến lên hỏi: “Mẹ, hôm nay mẹ không khoẻ à? Hay là xin nghỉ một buổi đi.”

Lâm Thanh Hoà xua tay: “Không cần đâu, cũng sắp nghỉ đông rồi.”

Giờ đã là tháng chạp, chỉ còn 20 ngày nữa là được nghỉ, hơn nữa kì nghỉ năm nay tương đối dài, từ 20 tháng chạp kéo tới qua tết Nguyên Tiêu, tính ra là hơn một tháng lận.

Hai mẹ con nói qua loa đôi câu rồi ai về lớp người nấy.

Hôm nay Lâm Thanh Hoà đứng giảng bài nhưng trong lòng chộn rộn không yên, cô gần như liên tục niệm thần chú “bà dì cả mau tới đi, bà dì cả mau tới đi…”

Đáng tiếc, buổi sáng không thấy gì, chờ tới buổi chiều cũng không có nốt. Lâm Thanh Hoà ỉu xìu, rồi xong, quả này xong đời rồi!

Tan học về tới nhà nhìn thấy ông chồng hớn ha hớn hở mà Lâm Thanh Hoà giận sôi máu. Từ ngày ở cùng nhau tới giờ, chưa khi nào Lâm Thanh Hoà thấy cái bản mặt của ổng đáng ghét như hôm nay.

Chu Thanh Bách thì nào có để ý, thấy vợ về là anh dừng tay, đứng dậy đi rót nước, cười phơi phới như bắt được mùa xuân: “Vợ à, em về rồi à, nào ngồi xuống uống chén canh nấm tuyết táo đỏ đi.”

Đi bộ về tới đây, cô cũng khát nước thế nên chỉ giận dỗi hừ một tiếng rồi bưng chén canh uống ừng ực.

Uống hết chén canh đồng thời cũng nuốt luôn hoả khí xuống bụng, cô thở dài một tiếng, số phận đã an bài, vậy thì cô đây đành chấp nhận!

Lâm Thanh Hoà nhàn nhạt nói: “Thanh Bách, anh nghĩ tên cho con đi.”

Chu Thanh Bách cười ngốc nghếch: “Được được, buổi tối anh sẽ về tra từ điển, tìm ra một cái tên thật hay cho con chúng ta.”

Buổi tối vừa về đến nhà, Chu Thanh Bách đã lập tức chui tọt vào phòng lật giở từng trang từ điển, cẩn thận dò xét.

Và cuối cùng kết quả là nếu sinh con trai cứ kêu là Chu Hoài Văn đi, còn sinh con gái thì mình gọi là Chu Bảo Bảo.

Lâm Thanh Hoà: “………..”

Bình Luận (0)
Comment