Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 352: Mang thai?
Trong mắt Chu Hiểu Mai, người như chị dâu hai chính là một con bạch nhãn lang, vong ân phụ nghĩa.
Sự việc lúc tối khiến Chu Hiểu Mai cực kỳ khó chịu. Chị tư đối xử với mấy đứa cháu chồng phải nói là quá tốt. Đón tụi nó từ quê lên đây, cho quản lý cửa hàng quần áo, công việc nhẹ nhàng nhưng lương bổng lại cao, bao ăn bao ở toàn bộ, gần như chúng nó chẳng cần tiêu gì tới tiền. Không những thế còn sắm sửa quần áo, chăn mền, quạt điện, rồi nhà chị ấy ăn cái gì chúng nó ăn cái nấy, mà có ai không biết bên đó ăn sang cỡ nào.
Có thể nói hồi cô sống ở huyện thành còn không sướng bằng Hứa Thắng Mỹ bây giờ ấy chứ.
Chưa dừng lại ở đó, chị tư còn bồi dưỡng tri thức, cho Nhị Ni và Hổ Tử đi học lớp bổ túc ban đêm, tại con nhỏ Hứa Thắng Mỹ không muốn, chứ nếu muốn thì nó cũng được đi học rồi.
Đấy, chị tư cho nó bao nhiêu như thế mà tối nay nó dám mở miệng nói những lời đó, như thế không phải cái loại sói mắt trắng, vong ân bội nghĩa thì là cái gì? Càng nghĩ Chu Hiểu Mai càng giận sôi máu…
Tô Đại Lâm nào biết vợ mình đang điên tiết, anh vỗ nhẹ: “Ngủ…ngủ…sớm đi em…”
“Ngủ đi.” Chu Hiểu Mai cũng thông cảm sáng mai chồng còn phải dậy sớm mở cửa hàng cho nên không cằn nhằn nữa, nằm yên cho anh ngủ.
Nhưng mà không ngờ anh chồng chưa chịu ngủ yên, ghé sát vào tai cô thì thầm: “Muốn…muốn em…”
Chu Hiểu Mai sửng sốt rồi bật cười nhéo anh chồng một cái, này thì thịt dê, này thì bổ cho lắm vào, giờ sướng chưa?!
Xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng, Tô Đại Lâm lật người không chần chờ tiến tới…
Đại khái không biết qua bao lâu, chỉ biết rằng cuối cùng hai vợ chồng thoả mãn cùng chìm vào giấc mộng đẹp.
À, trước khi ngủ, Chu Hiểu Mai cũng kịp đưa ra quyết định, chuyện của Hứa Thắng Mỹ tạm thời không nói cho chị tư nghe, đỡ mất công khiến chị phiền lòng.
Dạo gần đây Lâm Thanh Hòa sung sướng cực kỳ, vì thường xuyên được ăn món khoái khẩu. Chu Thanh Bách rất chăm hầm canh thịt dê, lại còn đặc biệt hầm riêng cho vợ một phần canh kỷ tử, để dành uống trước khi đi ngủ.
Lâm Thanh Hoà khoái lắm nhưng vẫn phàn nàn đôi câu lấy lệ: “Ăn như này chắc béo chết em mất.”
Chu Thanh Bách nhíu mày: “Không béo, em quá gầy.”
Lâm Thanh Hoà trợn trắng mắt, gầy chỗ nào mà gầy, dáng người như này thì mặc quần áo mới đẹp được, đúng là không có mắt thẩm mỹ, xì…
Nhìn vẻ mặt phụng phịu đáng yêu của cô vợ nhỏ, Chu Thanh Bách giơ tay nhéo má cười yêu chiều: “Chịu khó ăn nhiều vào.”
Lâm Thanh Hoà chỉ uống canh, không chịu ăn thịt, Chu Thanh Bách phải nịnh mãi cô mới miễn cưỡng ăn hai miếng, con lại bao nhiêu đổ hết vào bụng anh.
Ăn uống xong xuôi, hai vợ chồng đánh răng rồi đi nghỉ ngơi.
Không biết tại mùa đông ấm áp, hay tại ăn thịt dê phát hoả mà hôm nào Chu Thanh Bách cũng lục xục tới tận nửa đêm. Trên cơ bản Lâm Thanh Hoà đều chiều theo ý anh nhưng hôm nay cô bất chợt nhận ra một sự thật vô cùng hãi hùng đó là….kinh nguyệt tháng này trễ hai ngày???
Lâm Thanh Hoà sợ tới mức cứng đờ người.
Chu Thanh Bách thấy lạ, ngước đầu hỏi: “Sao vậy ?”
“Không sao.” Lâm Thanh Hoà lắc đầu nhưng trong lòng rối như tơ vò.
Trước nay kinh nguyệt của cô vốn rất đều, sau tự dưng tháng này lại trễ hai ngày nhỉ?!
Không lẽ dạo gần đây ngày nào Chu Thanh Bách cũng….nên…
Nghĩ tới đây, tim Lâm Thanh Hoà hẫng một nhịp!
Chu Thanh Bách không nhìn thấy vẻ mặt mất tự nhiên của Lâm Thanh Hoà vì anh đang lúi húi định cởi bở chướng ngại vật, ai dè chưa cởi được cái gì thì vợ phán cho một câu tắt điện: “Hôm nay em mệt lắm, ngủ sớm đi.”
Anh dừng tay, ngước mắt nhìn vợ, ứ ừ liên tiếp mấy hôm… chắc cô ấy cũng mệt rồi, Chu Thanh Bách tiu nghỉu nói: “Ừhm, ngủ đi.”
Anh vòng tay, kéo vợ sát vào lòng, thuần khiết ngủ.
Đêm nay, Lâm Thanh Hoà trằn trọc không yên giấc, thực tình cô hơi lo lắng, chắc không phải thực sự có thai chứ? Rõ ràng cơ thể này đã buộc ga-ro không lẽ vẫn có thể mang thai?
Mãi hơn 12 giờ mà hai mắt cô vẫn mở tháo láo, ông chồng bên cạnh thì ngủ khìn khịt như con heo. Tên xấu xa này, gây ra chuyện mà vẫn vô tư ngủ được hả?? Lâm Thanh Hoà nhịn không được giơ tay nhéo má anh mấy cái.
“Vợ à…” Chu Thanh Bách mơ mơ màng màng hé mi mắt.
“Ôm em ngủ.” Lâm Thanh Hoà phụng phịu nói.
Chu Thanh Bách ôm chặt cô vợ nhỏ vào lòng, Lâm Thanh Hoà cũng nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, kệ, để mai rồi tình…
Ngoài trời, những bông tuyết vẫn tiếp tục rơi, nhiệt độ càng về đêm càng xuống thấp nhưng nằm trong vòng tay anh, Lâm Thanh Hoà không hề cảm thấy lạnh một chút nào.
Sáng hôm sau, Lâm Thanh Hoà chỉ có hai tiết giảng. Vừa hết giờ một cái, cô liền một mình lặng lẽ tới bệnh viện kiểm tra.
Bác sĩ hỏi: “Mới chậm có ba ngày chưa chắc đã mang thai. Thân thể có chỗ nào không thoải mái không?”
“Không có.” Lâm Thanh Hoà lắc đầu, nghĩ nghĩ thế nào lại bổ sung một câu: “Nhưng trước giờ kinh nguyệt của tôi cực kỳ đều đặn.”
Tính tới ngày hôm nay là đã trễ 3 ngày, cũng không cảm thấy đau lưng hay đau bụng gì cả, Lâm Thanh Hoà hơi hơi sợ hãi.
Bác sĩ hỏi tiếp: “Gần đây ăn uống thế nào?”
Lâm Thanh Hoà trả lời: “Ăn rất ngon miệng, hay đói và ăn nhiều hơn trước, cơ thể mệt mỏi uể oải.”
Kinh nguyện chậm, ăn nhiều, mỏi mệt, thỉnh thoảng đang soạn bài cô cũng có thể ghé vào bàn ngủ ngon lành!…ôi mẹ ơi, chuẩn combo rồi còn gì nữa….
Lâm Thanh Hoà nuốt nước miếng rồi bổ sung thêm một câu: “Rất thường xuyên cảm thấy mệt mỏi.”
Bình thường dạy 4 tiết một buổi sáng cô vẫn thấy khoẻ re, thế mà sáng nay mới đứng 2 tiết cô đã cảm thấy mệt không chịu nổi.
Bác sĩ gật gù: “Vậy thì khả năng cao là có thai rồi.”
“Nhưng tôi đã buộc ga-ro.” Lâm Thanh Hoà vội nhấn mạnh điều quan trọng. Sắc mặc cô lúc này vô cùng phức tạp, chính bản thân cô cũng không phân biệt được rốt cuộc lúc này mình đang vui hay không vui nữa.
Bác sĩ giải thích: “Buộc ga-ro cũng không thể đảm bảo 100%. Không lâu trước đây cũng có một cặp vợ chồng tới đây, chồng đã buộc ga-ro nhưng vợ vẫn có thai. May mắn là tình cảm hai người họ tốt chứ nếu không rất dễ xảy ra mâu thuẫn gia đình.”
Lâm Thanh Hoà lắp bắp: “Nhưng mà…nhưng mà con út của tôi năm nay đã 13 tuổi…nhiều năm như vậy không thấy gì, sao bây giờ lại….”
“Có phải gần đây ăn đồ bổ gì không?” Bác sĩ vừa cúi đầu điền đơn, vừa hỏi.
Lâm Thanh Hoà liền đáp: “Hơn nửa tháng nay thường ăn thịt dê.”
“Được rồi, đi làm xét nghiệm trước đã.” Bác sĩ đưa cho Lâm Thanh Hoà giấy xét nghiệm.
Lâm Thanh Hoà thấp tha thấp thỏm đi ra. Một lúc sau cô cầm tờ kết quả quay lại, nét mặt nhẽ nhõm hơn lúc nãy rất nhiều: “Bác sĩ bác xem này, tôi không có thai.”
Thật lòng mà nói thì cô rất sợ. Đùa à, năm nay cô đã 35 tuổi rồi, nếu mang thai thật thì là sản phụ cao niên đấy, nghĩ thôi đã hãi hùng rồi.
Bác sĩ đón tờ kết quả, đọc một lượt rồi nói: “Chưa chắc. Có khả năng là bây giờ vẫn còn quá sớm, chưa kiểm tra ra.”
Lâm Thanh Hoà tức khắc cứng đờ mặt.
Bác sĩ nói tiếp: “Tất cả những biểu hiện của cô đều trùng khớp với các dấu hiệu mang thai tuần đầu. Tôi kiến nghị cô tuần sau quay lại đây kiểm tra thêm một lần nữa. Đương nhiên nếu trong khoảng thời gian này cô có kinh nguyệt thì khỏi cần tới.”
Lâm Thanh Hòa tâm tình hỗn độn đi về tiệm sủi cảo, vừa vào cửa đã nhìn thấy ông chồng đang ngồi gói sủi cảo thịt dê, cô không nhịn được dậm chân bình bịch bước tới đấm cho anh một cái.
Chu Thanh Bách chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao, ngẩng đầu nhìn vợ bằng ánh mắt ngây thơ vô tội.
Lâm Thanh Hoà hừ lạnh: “Đừng có giả vờ giả vịt!”
“Hả?” Chu Thanh Bách nhướng mày hỏi.
Lâm Thanh Hoà không thèm để ý đến anh, xoay người giận dỗi bỏ về.
Chu Thanh Bách gọi to: “Thằng hai, xuống trông tiệm.”
Lúc này Chu Toàn đang ngồi trên lầu làm bài tập, nó nói vọng xuống: “Con đang bận.”
Chu Thanh Bách quát: “Nhanh lên.”
Chu Toàn lập tức chạy xuống, Chu Thanh Bách ném hết mọi việc còn đang dang dở lại cho nó rồi lập tức chạy đuổi theo bà xã…