Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 351: Không thân nổi
Hôm nay Hứa Thắng Mỹ cũng ở bên này ăn thịt dê, thấy cậu mợ đi rồi, nó mới dám phát biểu ý kiến: “Hình như cậu út rất nghe lời mợ út thì phải?”
Hổ Tử tiếp lời: “Không phải hình như mà là đích thị.”
Hồi còn ở quê nó không hay sang nhà cậu mợ chơi, chỉ có mẹ nó thỉnh thoảng qua lại, lần nào về cũng lầm bầm chê cậu út không biết quản vợ, để vợ tiêu xài phung phí….
Một thời gian sau mẹ nó cũng sang chơi nhưng khi về lại đổi cách nói, không còn chê nữa mà chuyển qua khen cậu út có phúc khí mới cưới được người vợ tốt như mợ út, chăm chồng chăm con rất khéo.
Lần tiếp theo thì khen ngất ngây cậu út tích phước ba đời mới rước được một sinh viên đại học về nhà.
Sau đó, nó lên đây ở, tận mắt chứng kiến mọi việc lớn bé trong nhà đều do mợ út định đoạt nhưng nó phải công nhận một điều nghe mợ út không bao giờ sai.
Chu Nhị Ni chỉ ngồi đó, chẳng phát biểu suy nghĩ gì, vì trên cơ bản có gì đáng nói, trước giờ chú tư vẫn nghe lời thím tư mà và chính vì nghe lời thế nên bây giờ mới tốt như này, không phải sao?!
Vẫn giọng điệu ông cụ non, Chu Quy Lai cất tiếng: “Chị Thắng Mỹ, sau này tìm đối tượng nên tìm người giống như ba em, cứ chiếu theo tiêu chuẩn đó mà tìm, đảm bảo nửa đời sau sung sướng!”
Hứa Thắng Mỹ bĩu môi: “Ở nhà này cậu út có được làm chủ đâu.”
Chu Quy Lai kinh ngạc hỏi ngược lại: “Vậy chị hy vọng sau này chồng chị làm chủ, chứ chị không muốn à?”
Hứa Thắng Mỹ vênh mặt: “Đương nhiên do chị làm chủ rồi.”
Chu Quy Lai nhún vai: “Đó, cũng vậy thôi…”
Chu Toàn ngồi một bên không tham gia. Vừa hay có khách tiến nào, nó nhanh nhẹn đứng dậy luộc sủi cảo.
Hứa Thắng Mỹ không có hứng thú với chủ đề này nữa, chờ mọi người ăn xong, nó thu gọn chén dĩa lại, bỏ đấy cho Nhị Ni rửa rồi chạy tót sang nhà bà ngoại.
Lúc trưa, Chu Thanh Bách kêu Chu Quy Lai xách mấy cân sang tặng nên hôm nay nhà ông bà Chu và vợ chồng Chu Hiểu Mai cũng ăn thịt dê hầm củ cải. Mọi người quây quần xì xụp húp canh nóng trong cái rét buốt thấu xương, phải nói là đã gì đâu!
Đang ăn thì Hứa Thắng Mỹ tới, bà Chu liền hỏi: “Thắng Mỹ sang đấy à, đã ăn cơm chưa, nếu chưa thì ngồi xuống đây ăn luôn thể.”
“Cháu ăn rồi.” Hứa Thắng Mỹ vừa nói vừa mở TV lên xem.
Một lát sau ông bà Chu ăn xong, kế đến là mẹ con Chu Hiểu Mai, Tô Đại Lâm bao chót.
Chu Hiểu Mai cằn nhằn: “Anh ăn ít thôi, cái bụng phệ ra rồi đây này.”
Tô Đại Lâm dở khóc dở cười: “Bỏ…bỏ…thì lãng lãng…phí…”
Chu Hiểu Mai bật cười mắng: “Vậy ăn hết luôn đi.”
Thiệt tình…sao mình lại phải lòng cái bộ dạng khờ khạo ngố tàu này nhỉ? Haizzz, yêu đương vào là mờ cả mắt, thật chẳng sai tí nào!
Tô Đại Lâm cười ngu ngơ, sau đó vét sạch toàn bộ chỗ đồ ăn còn dư lại trên bàn.
Thấy chồng thích, Chu Hiểu Mai liền nói: “Nhà mình bây giờ cũng không tới nỗi quá khó khăn. Thỉnh thoảng mua ít thịt dê về bồi bổ anh nhỉ?”
“Được được.” Tô Đại Lâm gật đầu tán thành.
Trong các loại thịt không thể phủ nhận thịt dê chứa nhiều chất dinh dưỡng, rất tốt cho sức khỏe và đặc biệt ăn rất ngon. Thời tiết mùa đông khắc nghiệt, cần chú trọng tẩm bổ cơ thể, nếu không rất dễ ngã bệnh.
Xong bữa cơm, Chu Hiểu Mai đẩy công việc rửa dọn cho chồng, cô đi vào nhà đúng lúc nghe được con bé Hứa Thắng Mỹ đang mách lẻo với ông bà ngoại: “Cháu thấy cậu út nhà mình cực kỳ nghe lời mợ út thì phải…”
Bà Chu thản nhiên đáp: “Ừ cái này đương nhiên rồi, mợ út nói đúng thì cậu cháu nghe thôi.”
Chu Hiểu Mai đanh mặt đi vào, trực tiếp xổ một tràng: “Nói phải củ cải cũng nghe. Huống hồ chị tư tài giỏi hơn người. Cưới được chị ấy về khác nào quang tông diệu tổ? Những người đàn ông khác phấn đấu mấy chục năm cũng chả đuổi kịp ấy chứ.”
Hứa Thắng Mỹ nghẹn họng, lí nhí nói: “Cậu út cũng rất có bản lĩnh mà…”
Chu Hiểu Mai hừ lạnh: “Bản lĩnh lớn nhất của anh tư là cưới được chị tư về làm vợ.”
Liên tiếp bị dập, Hứa Thắng Mỹ khó chịu: “Dì út, sao dì lại nói như kiểu cậu út phải sống dựa vào đàn bà thế….”
Cha con thằng tư là nghịch lân của bà Chu, tự nhiên con trai cưng bị sỉ nhục, bà đen mặt nghiêm giọng quát: “Thắng Mỹ, ăn có thể ăn bậy, nhưng nói không thể nói bậy, cậu tư mày có thể tự nuôi sống bản thân, không cần dựa vào ai hết!”
Hứa Thắng Mỹ luống cuống: “Cháu…cháu biết, chỉ là…tại dì tâng bốc mợ út quá, cứ làm như mợ ấy là tiên giáng trần, rồi hết thảy mọi thứ của cậu út là do mợ út ban cho….”
Bà Chu nói: “Dì mày nói không sai. Nếu không nhờ mợ út thi đậu đại học thì làm sao cậu mày lên được Bắc Kinh?”
Đây là sự thật hiển nhiên không ai có thể phủ nhận. Nếu không phải con dâu bản lĩnh hơn người thì bây giờ thằng con trai bà vẫn còn ở nông thôn dãi nắng dầm sương bán mặt cho đất bán lưng cho trời.
Lên đây nghe hàng xóm nói chuyện bà mới biết để chuyển được hộ khẩu cả gia đình lên Bắc Kinh nào phải chuyện dễ dàng. Có người bỏ hai ngàn, thậm chí ba ngàn còn chưa xong chuyện kia kìa. Mấy con số kinh khủng khiến bà hoảng sợ líu cả lưỡi!
Hơn nữa cho tới tận bây giờ trong lòng bà vẫn khắc sâu hình ảnh vợ thằng tư uy nghiêm đứng giảng bài trước bao nhiêu sinh viên đại học. Cảm xúc của bà lẫn lộn lắm, có tự hào, yêu thích, cảm động…
Và có lẽ chính bà cũng không biết ẩn sâu trong đó còn có cả sự sùng bái mến mộ.
Hứa Thắng Mỹ vẫn cố bám víu: “Còn anh Đại Oa nữa mà, anh Đại Oa cũng thi đậu đại học đấy thôi.”
Chu Hiểu Mai nguýt dài: “Chắc tự nhiên đậu? Đại Oa thi đậu đại học cũng nhờ một tay chị tư dốc sức bồi dưỡng. Chứ mày nghĩ không dưng mà Chu gia có sinh viên đại học à? Dương Dương và Ngũ Ni tiến bộ được như hôm nay cũng phải nhờ chị tư phụ đạo rất nhiều, bằng không chẳng biết giờ vẫn còn lẹt đẹt ở chỗ nào.”
Bà Chu tán đồng: “Con út nói phải.”
Chính vì có người mẹ tiến bộ nên ba thằng cháu nội của bà mới có thể học hành thành tài. Nhờ vậy mà bà được nở mày nở mặt với bà con chòm xóm, không chỉ mấy bà ở quê đâu nhá, mấy người hàng xóm Bắc Kinh cũng hâm mộ bà dữ lắm.
Hứa Thắng Mỹ cắn môi im bặt.
Nhưng Chu Hiểu Mai chưa chịu thôi, cô liếc xéo nó: “Thắng Mỹ, mày có gì bất mãn mợ út à?”
“Không…không có…” Hứa Thắng Mỹ cuống cuồng xua tay rồi cười gượng: “Dì út hỏi gì mà kỳ cục thế?”
Chu Hiểu Mai nhìn thẳng vào đứa cháu gái, nói: “Dì út hỏi vậy là vì dì hiểu rõ tình tình mợ út mày. Nếu có việc gì thì mày cứ trực tiếp nói với chị ấy, đừng ở sau lưng nói ra nói vào.”
Hai mắt Hứa Thắng Mỹ đỏ hoe, cất giọng uỷ khuất: “Dì út, cháu thật sự không có mà…”
Thấy đứa cháu ngoại chết sống không chịu nhận, Chu Hiểu Mai lười đôi co, cô xua tay: “Không có thì tốt, xem TV đi.”
Sở dĩ Chu Hiểu Mai có thể chơi thân với Lâm Thanh Hoà là vì tính tình hai người tương đối giống nhau, đều là kiểu người thẳng thắn, có gì nói ngay tại chỗ, ghét nhất cái kiểu che che giấu giấu.
Bà Chu lên tiếng: “Chuyện của cậu mợ không đến lượt phận con cháu xen vào. Cậu út mày chịu nghe lời mợ mày là bà mới yên tâm rồi.”
Đây này, nói đâu xa, hai bà hàng xóm ngay kế bên, hở ra là than trời trách đấy, oán giận con dâu bất hiếu. Bà Chu thực lòng cảm thấy may mắn vì con dâu nhà mình chẳng có chỗ nào để chê.
Quạt gió thổi lửa thất bại, tối nay Hứa Thắng Mỹ cũng chẳng còn hứng thú xem TV.
Khuya, Chu Hiểu Mai nói thầm với chồng: “Cái con Thắng Mỹ này ghê gớm phết, một lời nói ra mà ý trong ý ngoài, có vẻ nó đang định chậm ngòi ly gián quan hệ giữa mẹ và chị tư.”
Tô Đại Lâm là đàn ông cho nên không để ý mấy cái đó, anh ngạc nhiên: “Không…không phải chứ…chứ?”
Chu Hiểu Mai nhíu mày: “Sau em cứ có cảm giác con nhỏ này giống chị dâu hai nhỉ? Dù có muốn thân cũng thân không nổi.”