Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 350: Không đứng đắn
Ngày hôm sau, khí sắc Lâm Thanh Hoà tươi tỉnh và hồng hào hơn hẳn, còn Chu Thanh Bách tuy vẫn trầm ổn như cũ nhưng khó giấu được nét xuân phong phơi phới. Người tinh ý nhìn phát biết ngay cặp vợ chồng nhà này có đời sống hôn nhân nồng nàn viên mãn.
Dậy sớm đã trở thành thói quen của Chu Thanh Bách. Dù trời có lạnh cỡ nào thì đúng 6 giờ anh đều có mặt mở hàng, việc này khó tránh gây ồn ào tới giấc ngủ của hai đứa cháu gái. Cũng chính vì nguyên nhân này mà Hứa Thắng Mỹ thích qua nhà ông bà ngoại ngủ.
Còn Nhị Ni thì chẳng ngại tí gì, buổi tối nó ngủ sớm, sáng dậy sớm không thành vấn đề. Hầu như mỗi ngày tan học nó đều về tiệm sủi cảo đóng cửa ngủ luôn, thỉnh thoảng lắm mới cùng Hổ Tử sang tiểu khu xem TV giải trí một chút.
Thường thì sáng sớm là khoảng thời gian vội nhất của Chu Thanh Bách, có quá nhiều lặt vặt phải làm, cho nên Chu Nhị Ni sẽ nhanh chóng rời giường, đánh răng rửa mặt rồi xuống phụ giúp chú tư một tay. Tới khi mọi việc đã hòm hòm nó mới ăn bữa sáng rồi lên lầu hai đọc sách, đợi tới giờ sẽ đi ra tiệm quần áo mở hàng. Có thể nói, giờ giấc sinh hoạt đâu ra đấy, rất có quy củ.
Tính ra thì mới lên Bắc Kinh được gần một năm, nhưng khí chất của Chu Nhị Ni đã có sự biến hoá vô cùng lớn.
“Nhìn chị có điểm giống giống mẹ em.” Đây là lời nhận xét của Chu Quy Lai.
Trên thực tế, Chu Nhị Ni không cố ý bắt chước thím tư, cũng không đi theo yêu cầu cái này cái nọ mà do tự Lâm Thanh Hoà có ý nâng đỡ, chủ động dạy dỗ con bé nhiều điều.
Tất nhiên cháu nào cũng là cháu, Lâm Thanh Hoà không bao giờ nặng bên này nhẹ bên kia, Hứa Thắng Mỹ và Hổ Tử cũng đều được cô hướng dẫn tử tế.
Chỉ có điều, năng lực tiếp thu và ý thức của mỗi đứa khác nhau. Nếu Chu Nhị Ni thấm được 8 phần lời thím tư dạy, Hổ Tử được 6 phần thì Hứa Thắng Mỹ… sợ rằng 2 phần cũng không chui lọt lỗ tai.
Nó thích nhất là xem TV, ngày nào cũng mau mau chóng chóng lỉnh sang nhà ông bà ngoại. Nhưng những việc phải làm nó đã hoàn thành đầy đủ, buổi tối là khoảng thời gian cá nhân, nó muốn chơi hay muốn học là quyền tự do của nó, Lâm Thanh Hoà nào tiện can dự, chỉ có thể chặc lưỡi một câu coi như chí hướng theo đuổi của mỗi người khác nhau, vậy đi!
Lại nói về Chu Nhị Ni, không chỉ khí chất bên trong mà ngay cả ngoại hình cũng biến đổi không ít. Nó đã cao thêm một chút, bây giờ chắc phải xấp xỉ mét sáu, nước da cũng ngày một trắng hồng ra. Giờ về làng có khi mọi người không nhận ra cô gái nông thôn đen nhẻm trước đây ấy chứ.
Chu Thanh Bách nấu cho cháu gái một chén sủi cảo, tiện tay bưng ra bàn rồi nói: “Ăn đi rồi lên lầu đọc sách.”
“Vâng ạ.” Chu Nhị Ni gật đầu, nhanh nhẹn làm nốt công việc đang dang dở, lau tay rồi ngồi xuống ăn hết tô sủi cảo thịt heo cải trắng. Sau đó nó liền lên lầu hai nghiêm túc mở sách ra ôn bài.
Chu Thanh Bách thì vẫn chưa hết việc, luôn chân luôn tay làm này làm kia, được cái anh cũng quen rồi, từ từ sắp xếp rồi đâu cũng vào đấy cả thôi.
Hiện tại, hoạt động của tiệm sủi cảo rất ổn định, dường như tháng nào cũng mang về cho Chu Thanh Bách hơn 300 đồng. Dù đã trải qua những chuyến buôn hàng cùng bà xã, chân chính kiếm được khoản lợi nhuận khổng lồ thế nhưng anh tuyệt đối không chê cái quán nhỏ này.
Mỗi ngày túc tắc thu về 10 đồng cũng khiến anh cảm thấy vừa lòng rồi.
Sau khi ăn xong bữa sáng ở nhà ông bà ngoại, Hứa Thắng Mỹ mới đủng đỉnh quay về thay quần áo chuẩn bị đi làm.
Bước vào quán, thấy cậu út đang lúi húi nấu nướng trong bếp, nó liền xắn tay áo nhận nhiệm vụ bưng sủi cảo ra cho khách.
Làm thì làm nhưng thỉnh thoảng nó lại đánh mắt nhìn về phía cậu út, thái độ lưỡng lự muốn nói rồi thôi.
Chu Thanh Bách thấy nhưng vờ như không biết. Cái này hơi tế nhị, anh đúng là cậu ruột của nó thật nhưng nó là con gái mới lớn, có việc gì tốt hơn hết là đi tìm mợ, chứ có nói với anh cũng chẳng giải quyết được gì.
Hứa Thắng Mỹ chờ mãi không thấy cậu út chủ động lên tiếng hỏi han, nó đành bấm bụng tự nói ra: “Cậu út….cháu, cháu có việc muốn nói với cậu.”
Chu Thanh Bách đang gói sủi cảo, nghe cháu gái nói vậy cũng không kịp ngừng tay mà chỉ vội vàng đáp một câu: “Có chuyện gì thì cứ nói với mợ đi.”
Thật sự anh đang rất vội, không có thời gian tâm sự chuyện trò. Hiện giờ tiệm sủi cảo nhà anh rất nổi tiếng, đã có được chỗ đứng trong lòng thực khách, chỉ cần muốn ăn sủi cảo, họ nhất định sẽ ghé quán anh. Người ăn tại chỗ rất đông mà người mua sủi cảo sống về nhà tự luộc cũng không ít. Thế nên một ngày Chu Thanh Bách phải gói không biết bao nhiêu cái sủi cảo, còn chẳng có thời gian đứng dậy uống hớp nước ấy chứ. Không chỉ một mình anh, bà Mã cũng góp sức không nhỏ, chỉ cần không phải rửa chén, lau bàn thì chắc chắn bà sẽ ngồi xuống phụ gói.
Kinh doanh ẩm thực lợi nhuận không cao, chủ yếu lấy công làm lời. Ấy thế mà một tháng kiếm được những hơn 300 đồng, làm một phép tính đơn giản cũng biết mỗi ngày cửa hàng đón tiếp bao nhiêu lượt khách, bán ra bao nhiêu viên sủi cảo.
Hứa Thắng Mỹ bất ngờ kinh khủng, nó không lường tới phương án mình còn chưa kịp mở lời đã bị cậu út chặn ngang.
Nó nhấp môi rồi nói: “Cậu út, cháu không dám nói với mợ.”
Lúc này, Chu Thanh Bách mới ngẩng đầu lên nhìn đứa cháu gái, anh nói: “Không dám nói với mợ thì tìm cậu cũng vô dụng. Trong nhà cậu, mợ cháu là người quyết định mọi việc.”
Hứa Thắng Mỹ gần như choáng váng, sự tình tiến triển không như dự liệu, sợ rằng hôm nay hỏng bét rồi!
Trong bụng nó thầm mắng cái gì cũng nghe lời vợ, đúng là thứ đàn ông không có tiền đồ.
Hứa Thắng Mỹ cắn răng nói thẳng: “Cậu út, không biết trên này còn thiếu người không, có thể để em trai cháu lên đây làm được không?”
Chu Thanh Bách cũng nhàn nhạt đáp: “Đi hỏi mợ út.”
Dứt lời anh tiếp tục tập trung vào công việc không nói thêm một lời dư thừa nào nữa.
Tuy anh không đưa ra câu trả lời cho Hứa Thắng Mỹ nhưng đợi vợ đi làm về, anh liền đem chuyện này kể lại cho cô nghe.
Lâm Thanh Hoà nói luôn: “Trên này không thiếu người.”
“Ừ.” Chu Thanh Bách gật đầu rồi không nói gì nữa.
Lâm Thanh Hoà phì cười, chống cằm liếc xéo: “Sao? Sao không nói gì nữa?”
Chu Thanh Bách nghiêm túc đáp: “Em làm chủ.”
Lâm Thanh Hoà bật cười khanh khách rồi ghé sát tai anh thì thầm: “Mai anh đi chợ nhìn xem có thịt dê không, mua về hầm canh, bồi bổ cho cái thân già này của anh đi.”
Chu Thanh Bách nhếch nhếch khoé miệng: “Không mệt, tối nay lại cho em ăn no.”
Lâm Thanh Hoà trừng mắt đánh yêu ông chồng một cái, giả vờ quở mắng: “Không đứng đắn!”
Ừ giả vờ tí thôi, chứ thật ra cô mê gần chết cái dáng vẻ không đừng đắn của anh xã và dĩ nhiên cái này cũng là độc quyền chỉ một mình cô được thưởng thức.
Mùa đông giá rét, tuyết rơi trắng xoá, ngồi trong nhà húp chén canh thịt dê thì còn gì bằng, vừa ấm người mà vừa bổ dưỡng.
Bà xã đã lên tiếng thèm ăn, tất nhiên Chu Thanh Bách sẽ gắng sức thực hiện. Sáng hôm sau ra chợ, anh lập tức tới quán quen đặt thịt dê nhưng ông chủ hẹn phải mấy hôm nữa mới có, anh liền đi sang quán khác tìm thử. Rất may mắn, anh tìm được một chỗ không những bán nhiều mà thịt cũng rất tươi ngon.
Ăn dê phải ăn sườn mới đúng điệu, Chu Thanh Bách trực tiếp chọn 10 cân sườn dê cho nhà ăn và mua thêm rất nhiều thịt nạc để phục vụ thực khách. Tiệm sủi cảo của anh được yêu thích vì nhiều lý do, một trong số đó là ông chủ chăm chỉ thay đổi thực đơn, mùa nào có món gì là sủi cảo nhà anh có nhân đó, ví dụ sắp tới sẽ mở bán sủi cảo nhân thịt dê.
Buổi tối đi làm về, nhìn thấy nồi thịt dê hầm củ cải, hai mắt Lâm Thanh Hoà sáng lấp lánh. Cô nhắm mắt hít hà hương thơm ngào ngạt, hé miệng uống một ngụm canh, wow… tuyệt vời!
“Thanh Bách…”
“Thanh Bách~ ~… anh thật tốt nha, người ta mới nói muốn ăn, anh liền làm cho người ta ngay….”
Lâm Thanh Hoà chưa kịp nói ra lời đã bị cái giọng nhão nhoét của thằng nhóc thúi Chu Quy Lai chen ngang. Cái mỏ nó như cái mỏ vẹt, rất thích nói nhại người khác cộng thêm thái độ lấc khấc cực kỳ thiếu đòn.
Lâm Thanh Hoà rùng mình một cái, da gà da vịt thi nhau nổi lên. Cô trừng mắt quát: “Còn muốn ăn nữa không? Nếu không thì buông chén đũa xuống, đi sang bên nhà rửa chân cho ông bà nội.”
Chu Thanh Bách không mở miệng, chỉ nhàn nhạt lia mắt sang.
Chu Quy Lai sợ rụt vòi, thu ngay vẻ mặt cợt nhả, thẳng lưng nghiêm túc bưng chén cơm ăn.
Lâm Thanh Hoà “hừ” một tiếng rồi quay sang hỏi chồng: “Ăn xong mình đi dạo đi?”
“Được.” Chu Thanh Bách gật đầu rồi nói với hai thằng con: “8 giờ đóng quán.”
“Dạ.” Sinh viên năm nhất Chu Toàn nghiêm chỉnh đáp lời, con vẹt Chu Quy Lai lại bắt đầu xoen xoét cái miệng: “Ba mẹ lại đi xem phim à? Cho con đi vớiiii”
Lâm Thanh Hoà xua tay: “Muốn xem thì tự mình đi đi.”
Ăn xong bữa đại tiệc dê, cả người khoẻ hẳn ra, hai vợ chồng mặc ấm rồi dắt nhau ra cửa tản bộ, mặc kệ hai thằng con.
Chu Quy Lai nhìn theo, lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Băng thiên tuyết địa mà cũng đi tản bộ, quá phục đôi uyên ương này…”