Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 357: Hàng xa xỉ
Buổi tối đi ngủ, bà Chu đem chuyện nhà hàng xóm ra kể cho ông chồng nghe.
“Nói ra thì lại bảo thế này thế kia chứ tôi thấy cái cô con dâu Chu gia kế bên nhà mình thật chẳng được tí nào, ai đời cha mẹ chồng giả cả vậy rồi mà cứ bỏ lơ, chẳng thèm quan tâm, ngó ngàng gì. Rồi còn cả ông bà Hồ cũng tội nghiệp, sinh liên tiếp 4 đứa đầu toàn là nữ, khó khăn lắm mới có được thằng quý tử cứ tưởng cưới dâu về được hưởng phúc ai ngờ rước nhầm phải đứa bất hiếu.”
Đi cùng với nhau gần hết cả cuộc đời, ông Chu chỉ cần nghe hơi là thừa hiểu ý tứ của bà bạn già, ông liền thuận theo vợ: “Thì đúng rồi, trên đời này đâu phải ai cũng tốt số được như bà.”
Không gì sướng bằng được gãi đúng chỗ ngứa, bà Chu cười tít mắt nhưng vẫn vờ không hiểu: “Sao ông lại nói vậy?”
Có vẻ hôm nay bà già thích nghe khen đây mà, ông Chu lắc đầu cười rồi nói: “Tuy rằng tôi với bà vất vả cả đời, nhưng đi tới ngày hôm nay cũng xem như đã được an nhàn. Từ giờ trở đi chỉ cần yên tâm dưỡng già là được. Đừng nói ở quê, ngay tại cái đất Bắc Kinh này cũng chưa chắc có nhiều ông già bà cả so được với tôi và bà.”
Bà Chu khoái lắm, đúng rồi làm gì có ai bằng được tôi cơ chứ. Ngẫm nghĩ một lát, bà bất chợt than: “Haizzz!!! Muốn về quê một chuyến quá…”
Về làm gì ấy hả? Tất nhiên là để khoe rồi. Thử nghĩ mà xem, diện một thân quần áo mới tinh, đẹp lộng lẫy đủng đỉnh dạo bước trên đường làng, ui chu choa, quá oách ấy chứ. Thể nào mấy bà già trong thôn lẫn ngoài thôn cũng phải lác mắt cho mà coi.
Ông Chu hỏi: “Thế sao bà không nói sớm? Ngay mai Hổ Tử và Thắng Mỹ lên tàu rồi.”
Bà Chu ỉu xìu: “Đi lại cực quá.”
Cho tới tận bây giờ bà vẫn còn nhớ như in hành trình từ quê lên Bắc Kinh, một chuyến đi phong ba bão táp, quá là ám ảnh, mấy ngày trời ói tới xây xẩm mày mặt, không đứng thẳng lưng nổi. Mà đi về thì còn phải quay lên nữa chứ, tổng cộng là 2 lượt, mới nghĩ tới đã thấy ruột gan lộn tùng phèo rồi. Ai da, thôi vậy, chỉ vì một vài phút huy hoàng mà phải chịu giày vò mấy bận, cái thân già này rệu rão rồi, không thể nào chống đỡ nổi.
Ông Chu nói: “Không về cũng được, Nhị Oa bảo đầu năm cả nhà ta đi chụp ảnh, tới hôm ấy bà chụp thêm hai tấm đi.”
“Được, được.” Nhắc tới chụp ảnh, bà Chu tươi tỉnh lại ngay, “Mẹ Đại Oa cũng vất vả quá nhỉ, trời lạnh thế này mà vẫn phải đi dạy.”
Ông Chu: “Thanh Bách tự biết chăm sóc vợ nó, bà đừng gây phiền phức cho chúng là được. Thôi, ngủ đi.”
Bà Chu gật gật đầu, không nói gì thêm nữa, yên lặng nhắm mắt ngủ.
Lúc này, Lâm Thanh Hoà và Chu Thanh Bách vẫn đang đóng gói đồ đạc, quà bánh để ngày mai hai đứa cháu đem về quê.
Vẫn theo lệ cũ, mỗi nhà một con vịt quay và hai gói kẹo sữa. Nhà nào cũng có phần, chị Hiểu Quyên, Hiểu Cúc, anh cả, anh hai, anh ba và cả cậu ba Lâm nữa. Cậu ba thì có gì về đó nhờ Chu Dương mang sang giúp là được.
Nghe thì có vẻ nhiều nhưng Lâm Thanh Hoà xếp rất gọn, không lỉnh kỉnh tí nào. Với lại được cái mùa đông giá rét, có bao nhiêu quần áo đã mặc hết lên người cả rồi, thế nên hai tay rảnh rang chỉ cần xách hai bọc quà là xong.
Sáng hôm sau, Chu Toàn dậy đưa anh chị họ ra ga xe lửa, còn Lâm Thanh Hoà thì vẫn đang say giấc nồng. Nghỉ đông mà lại, không ngủ nướng thì quả là uổng phí ý nghĩa của kỳ phép.
Ngủ căng mắt, Lâm Thanh Hoà tỉnh dậy, rửa mặt ăn sáng rồi dắt hai thằng con trai đi sắm tết.
Ra tới chợ, thấy có mẻ cá tươi, cô sà xuống vừa lựa vừa nói: “Không biết năm nay thằng cả có về ăn tết không nhỉ, nó là thích cá chim vàng này nhất đây.”
Chu Quy Lai dẩu mỏ kháng nghị: “Mẹ~, bọn con cũng thích ăn mà.”
Lâm Thanh Hoà lừ mắt: “Hai đứa ở nhà ăn quanh năm suốt tháng chưa chán hả?”
Chu Quy Lai bó tay: “Mẹ~, anh cả đi học trường quân đội chứ có phải lên núi tu khổ hạnh đâu mà mẹ nói nghe thảm quá vậy. Con thấy bảo thức ăn ở trong đó cũng được lắm.”
Chu Toàn cũng lên tiếng trấn an: “Mẹ yên tâm, anh cả được ăn uống đầy đủ mà.”
Chương trình huấn luyện ở trường quân sự rất nặng, tất nhiên người ta sẽ chú trọng tới vấn đề ăn uống, chứ nếu không sinh viên làm sao có đủ sức khoẻ để duy trì luyện tập. Mà kể cả thức ăn có dở thì anh ấy cũng ăn như hạm cho xem, tập mệt rồi ăn gì chả ngon miệng.
Mặc kệ hai thằng con trai nói gì thì nói, Lâm Thanh Hoà vẫn chọn 10 con cá chim vàng, thanh toán xong ba mẹ con ghé vào hàng trứng gà.
Hiện giờ kinh doanh tự do lên ngôi, người bán cũng mừng mà người mua cũng dễ, khi nào cần thứ gì cứ mang tiền ra chợ là có ngay,
Hồi đầu tháng chạp, Lâm Thanh Hoà đã chuẩn bị xong món thịt khô, hiện đang treo một dàn ở tiệm sủi cảo kia kìa.
Ngoài ra còn có thịt heo, thịt dê, sườn dê này nọ, Chu Thanh Bách đã cấp đông tích trữ rất nhiều, thế nên Lâm Thanh Hoà chỉ mua vừa đủ ăn thôi.
Kết thúc buổi chợ, ba mẹ con tay xách nách mang về tiệm, thành quả hôm nay có ba còn gà, một rổ trứng và mười mấy con cá tươi.
Chu Thanh Bách đang gói sủi cảo, ngẩng đầu thấy mấy mẹ con tha lôi lỉnh kỉnh như đi chạy nạn, anh cười hỏi: “Mua nhiều thế cơ à, ăn làm sao hết.”
Lâm Thanh Hoà thở hổn hển: “Thế này đã là gì, nếu tết này thằng cả về thì em còn phải mua thêm hai con gà nữa mới đủ.”
Chu Quy Lai xoen xoét méc: “Ba~..lúc nãy mẹ đi ra chợ nhìn thấy cái gì cũng thằng cả, thằng cả. Hai đứa chúng con bị ra rìa hết rồi.”
Chu Toàn bật cười: “Chỉ mỗi mình em bị ra rìa thôi.”
Chu Quy Lai trề mỏ: “Er còn lâu nhé, em nhỏ nhất nhà đấy.”
Chu Toàn xua tay: “Sang năm 14 tuổi, hết quyền ưu đãi.”
Nghe hai thằng con đấu võ mồm qua lại, ông bố bà mẹ được trận cười no nê, căn tiệm rộn ràng như bừng sức sống.
Lâm Thanh Hoà đánh mắt nhìn lên bầu trời, mỉm cười chìm vào suy tư, thế là lại thêm một năm nữa sắp trôi qua, mới ngày nào còn ngây ngây ngô ngô như quả trứng gà trứng vịt, thế mà giờ đây 3 thằng đã khôn lớn thành người, xem ra cô dạy con cũng tốt đấy chứ nhỉ?!
Lát sau, cô quay ra nói: “Tết năm nay nhà mình đón cả ông bà đi chụp ảnh đi.”
Chu Quy Lai: “À, ông bà nói với con là muốn đi tham quan Vạn Lý Trường Thành, tết đi luôn không mẹ?”
Lâm Thanh Hoà gật đầu: “Ừ, đi thì đi, để xem hôm nào rảnh cả nhà mình cùng đi.”
Chợt nhớ tới cái máy ảnh, Chu Quy Lai phụng phịu: “Mẹ~, mẹ nói mua máy ảnh cho con mà mãi chẳng thấy đâu. Nếu mẹ mua sớm thì tết này con có thể tự chụp ảnh cho mọi người rồi.”
Lâm Thanh Hoà xua tay: “Sang năm mẹ mua cho.”
Chu Thanh Bách lên tiếng: “Anh thấy trên báo đưa tin người ta rao bán tủ lạnh Liên Xô, hơn 700 đồng một cái.”
Lâm Thanh Hoà kinh ngạc: “Thật hả?”
“Ừ, giá đó cũng không quá đắt.” Chu Thanh Bách xác nhận, anh thường xuyên đọc báo nên cập nhật tin tức rất nhanh.
Lâm Thanh Hoà hiểu ngay ý chồng, cô nói: “Vậy sang năm nhà mình mua một cái đi.”
Chu Thanh Bách gật đầu rồi nói tiếp: “Không biết có máy giặt không, nếu có thì cũng mua luôn một cái.”
“Được.” Lâm Thanh Hoà cười tíu tít.
Chu Quy Lai khóc một dòng sông, mếu máo nói: “Mua nhiều như vậy ạ? Liệu nhà ta có đủ tiền không?”
Má ơi, mua kiểu này thì không biết tới bao giờ nó mới chạm được vào cái máy ảnh đây?! Nào là tủ lạnh rồi thì máy giặt, toàn đồ xa xỉ không…
“Đủ.” Lâm Thanh Hoà thuận miệng đáp.
“Nếu không đủ thì khỏi cần mua máy ảnh cho con, ba mẹ cứ mua tủ lạnh với máy giặt trước đi.” Tuy trong lòng đang rỉ máu vì luyến tiếc nhưng nó vẫn hiểu đồ vật nào cần thiết hơn. Mùa hè nóng bức, thịt thà rất dễ ôi thiu, tiệm sủi cảo nhất định phải có một cái tủ lạnh để bảo quản thực phẩm. Máy giặt cũng tương tự, mùa hè mỗi ngày đều phải giặt quần áo, suy ra ngày nào cũng phải dùng tới nó. So ra thì máy ảnh ít cần thiết nhất, có cũng được, không có cũng chẳng sao.
Lâm Thanh Hoà mỉm cười: “Xét thấy con trai hiếu thuận, biết nghĩ cho gia đình. Sang năm ba sẽ cố gắng kiếm thêm tiền, mua cho con một cái.”
Chu Quy Lai thở dài như ông cụ: “Chờ sang năm có tiền rồi tính sau đi ạ.”