Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 358: Chu Khải về
Hôm nay là 23 tháng Chạp, Lâm Thanh Hoà vẫn ở nhà ngủ nướng như mọi khi, cái cảm giác không cần đi làm được ngủ tới no mắt thật là thích quá đi.
Vươn vai sảng khoái một cái, cô rời giường tính đi đánh răng rửa mặt, ai ngờ vừa bước ra phòng khách thì nhìn thấy thằng cả đang ngồi trên sofa xem TV.
Hả? Thằng cả về? Không lẽ mình nhớ con quá nên xuất hiện ảo giác? Lâm Thanh Hoà khựng lại, đưa tay lên dụi mắt, đứng ngây ra một lúc rồi mới cất tiếng gọi: “Tiểu Khải?”
Nghe tiếng gọi, Chu Khải quay đầu lại, toét miệng cười rồi chào to: “Mẹ.”
Nó về từ sáng sớm, lúc ấy mẹ vẫn còn ngủ nên không biết.
Xác nhận được đây là sự thật, không phải mình đang nằm mơ, Lâm Thanh Hoà bước nhanh tới, nhìn con trai một lượt từ đầu xuống chân, cô ngạc nhiên hỏi: “Trời, Tiểu Khải, sao con đen dữ vậy?”
Nói không ngoa chứ trông nó lúc này chả khác gì Trương Phi, toàn thân đen bóng, cho dù hiện tại đã vào đông, mặt trời không còn gay gắt ấy vậy mà nó chẳng trắng lên được chút nào.
Nhưng bù lại được cái tinh thần phấn chấn, phong thái tự tin, đặc biệt là khí phách hiên ngang lẫm liệt như một vị anh hùng
“Huấn luyện.” Chu Khải lời ít ý nhiều.
Cái này Lâm Thanh Hoà biết chứ, chỉ vì quá bất ngờ cho nên cô mới buột miệng hỏi thôi. Cô liền hỏi sang chuyện khác: “Con ăn sáng chưa? Ba và hai em có biết con về không?”
Chu Khải gật đầu nói: “Dạ biết rồi, con mới ở tiệm sủi cảo về. Con chờ mẹ ngủ dậy rồi sẽ sang bên ông bà nội chào một tiếng.”
Lâm Thanh Hoà vội nói: “Ừ thế con đi đi. Trưa về mẹ làm món gà hầm bao tử heo bồi dưỡng cho con.”
Chu Khải cười sung sướng. Ban nãy ở tiệm sủi cảo nó đã được nghe hai thằng em than thở một chặp, nào là mẹ nhắc anh suốt ngày, mấy hôm nay ngày nào cũng nhắc, nhìn thấy cái gì ngon cũng nhắc, bây giờ anh chính là bảo bối trân quý của mẹ, bọn em bị thất sủng hết rồi.
Hai mẹ con nói thêm đôi câu, sau đó Chu Khải đi sang nhà ông bà nội, Lâm Thanh Hoà tranh thủ đánh răng rửa mặt, ra tiệm ăn qua loa bữa sáng rồi bắt tay vào làm món gà hầm bao tử heo.
Bà Mã cười sang sảng: “Đợt này về thằng nhóc Tiểu Khải rắn rỏi quá ha.”
Lâm Thanh Hoà cười: “vâng, rắn chắc lên nhiều thím ạ. Mỗi tội đen quá, đen thế này sợ mai sau không lấy được vợ ấy chứ.”
Ờ nó là con cô, cô có quyền chê, nhưng người ngoài thử nói động một câu xem, chết với cô ngay, đừng có đùa!
Bà Mã nghĩ sao nói vậy: “Trời đất, thằng tiểu Khải mà còn lo không lấy được vợ thì ai lấy được? Tin thím đi, sắp tới khối cô xếp hàng muốn gả ấy chứ.”
Lâm Thanh Hoà chỉ cười không nói gì nữa, tiếp tục tập trung xử lý các nguyên liệu cần thiết.
Nhìn nãy giờ mà vẫn không hiểu Lâm Thanh Hoà đang làm cái gì, bà Mã thấy lạ nên tò mò hỏi: “Đây là món gì thế?”
Lâm Thanh Hoà liền giải thích: “À, cháu nhồi gà vào bao tử heo rồi đem đi hầm. Hơi phức tạp một tí nhưng ăn rất ngon và tốt cho dạ dày. Hôm nào có thời gian thím thử hầm cho cả nhà ăn đi, đảm bảo mọi người sẽ rất thích.”
Nhìn con trai khoẻ mạnh, cường tráng, tất nhiên Lâm Thanh Hoà biết ở trường học con được ăn uống đầy đủ, nhưng dù vậy cô vẫn muốn tự tay làm món ngon tẩm bổ cho con.
Không chỉ có món này đâu, tí nữa cô còn định ra chợ tìm mua cái đầu heo về tối kho cho nó ăn. Nó là nó cực mê món đầu heo kho tàu do chính tay cô làm, lâu lâu con mới về nhà một lần, nhất định phải làm hết tất cả những món nó thích mới được.
Chu Quy Lai đứng một bên, hâm mộ muốn rớt tròng mắt, nó thở dài thườn thượt: “Anh cả sướng thế, được làm con cưng của cả nhà.”
Chu Toàn bật cười thành tiếng: “Nếu em xa nhà lâu ngày, chắc chắn mẹ cũng sẽ cưng chiều em hết mực.”
Chu Nhị Ni không về quê, cửa hàng quần áo cũng đã nghỉ bán thế nên nó ở tiệm sủi cảo hỗ trợ. Lúc này, Nhị Ni đang cắt thái nguyên liệu giúp thím tư, vừa làm nó vừa cười nói: “Đại Oa về nhất định ông bà nội mừng lắm đây.”
Tất nhiên là mừng rồi, phải nói là rất mừng ấy chứ, lâu lắm rồi mới gặp lại thằng cháu đích tôn, hai ông bà già xúc động trào nước mắt.
Tổng số cháu trai, cháu gái Chu gia cộng lại phải hơn chục đứa nhưng Chu Khải là đứa cháu trai đầu tiên cho nên ông bà cực kỳ yêu thương, chiều chuộng nó. Cũng vì dựa vào ưu thế này mà trước đây nguyên chủ ra sức làm yêu làm sách, đòi hỏi không ngừng nghỉ.
Bà Chu đỏ hoe hai mắt, cứ nắm chặt lấy tay thằng cháu trai mãi không chịu buông, sụt sùi nói: “Khổ thân cháu tôi. Trước đây cha mày tham gia quân ngũ, bà đã thấy cực lắm rồi. Giờ lại tới lượt cháu đòi đi, bà thương lắm, không nỡ để cháu chịu khổ.”
Ông Chu bực nhất phụ nữ uỷ mị trở ngại con đường sự nghiệp của nam nhân, ông lớn tiếng quát: “Bà đủ rồi đấy!”
Bà Chu trừng mắt: “Làm sao? Tôi nói mấy câu cũng không được hả?”
Chu Khải cười giảng hoà: “Bà ơi, bà đừng lo, cháu không khổ tí nào. Cháu còn chủ động xin nâng cao độ khó nữa ấy.”
Không phải khó thường mà là rất khó vì đấy là huấn luyện dành riêng cho bộ đội đặc chủng, thế nhưng Chu Khải vẫn có thể hoàn thành bài tập một cách xuất sắc. Hơn nữa, bản thân nó cực thích việc luyện tập với cường độ mạnh. Cũng chính vì thế mà các chiến hữu đều ngả mũ khâm phục gọi nó bằng biệt danh “cuồng ma huấn luyện”.
Bà Chu đau lòng: “Cái thằng nhóc này, đã khó thế rồi sao còn xin nâng cao làm gì? Chỉ cần hoàn thành là tốt rồi, đừng khiến bản thân thêm vất vả như vậy chứ?!”
“Cháu ổn mà.” Chu Khải không muốn tiếp tục đề tài này, nó khéo léo hỏi sang chuyện khác: “Tiệm bánh bao của nhà cô út làm ăn tốt không ạ?”
Bà Chu: “Buôn bán khá tốt, hai vợ chồng nó bận rộn tối ngày, mấy đứa Thành Thành đều là ông bà trông giúp.”
Chu Khải gật đầu: “Vậy là tốt rồi. Ở trên này chăm chỉ làm ăn, tương lai nhất định sẽ ngày một đi lên.”
Bà Chu cười nói: “Ừ, lúc mới lên đây nó cứ lo được lo mất, nhưng giờ thì hết rồi, vui còn chả kịp ấy chứ. Cũng nhờ mẹ cháu chiếu cố, tạo điều kiện cho cô út lấy quần áo mang ra vỉa hè bán, cũng kiếm được khối lời đấy.”
Chu Khải cười cười.
Bà Chu hỏi: “À, trưa nay ở đây ăn cơm nhá?”
Chu Khải khước từ: “Dạ thôi, để hôm khác đi ạ. Hôm nay mẹ cháu làm món gà hầm bao tử heo cho cháu dưỡng cái dạ dày, trước khi đi còn dặn cháu nhất định phải về nhà ăn.”
Tay nghề nấu nướng của vợ thằng tư là số 1, có nó nấu đồ bổ thì còn gì tuyệt hơn, bà gật đầu ngay: “Ừ, đúng rồi, khó khăn lắm mới về được một chuyến phải tranh thủ tẩm bổ nhiều vào.”
Chu Khải hỏi tiếp: “Mùa đông Bắc Kinh lạnh hơn ở quê, ông bà đã quen chưa ạ?”
Nhắc tới cái này, bà Chu cười tươi rói: “Đúng là lạnh hơn ở quê mình nhiều nhưng không sao, mẹ cháu sắm cho ông bà đầy đủ lắm, áo bông, quần bông rồi cả giày bông nữa, ấm áp lắm, gió không lùa vào được.”
Nãy giờ, Ông Chu cứ đứng một bên, không nói được câu nào, vừa định mở miệng là bị bà vợ giành mất. Tuy nhiên ông cũng cảm thông cho bà bạn già vì nhớ cháu quá nên mới vậy.
Bà tâm sự hết chuyện nọ tới chuyện kia, mãi sau hai ông cháu mới dứt ra được, đứng dậy đến thăm tiệm bánh bao của Tô Đại Lâm.
Kỳ thật, Chu Khải tính đi một mình nhưng ông nội nói muốn ra ngoài dạo một chút thế nên nó liền dìu ông cùng đi.
Vừa ra tới ngoài cổng thì gặp ông Hồ hàng xóm đang quét tuyết.
Ông Hồ hỏi ông Chu: “Lão Chu đi đâu đấy, ồ, cậu thanh niên cao to này là ai đây?”
Ông Chu tự hào giới thiệu: “Đây là Tiểu Khải cháu trai trưởng nhà tôi. Còn đây là ông Hồ, hàng xóm nhà mình.”
Chu Khải lễ phép chào: “Cháu chào ông Hồ.”
Ông Hồ cười khà khà: “Ừh! Trông cao lớn quá nhỉ, nhìn là biết tuổi trẻ tài cao rồi! À, nghe ông nội cháu nói cháu đang học ở trường quân đội hả?”
Kiểu này chắc thường ngày ông bà hay đi khoe lắm đây, thế nhưng Chu Khải cũng rất biết phối hợp, nó gật đầu nói: “Dạ vâng, hiện tại được nghỉ phép nên cháu về ăn tết với ông bà nội.”
Ông Hồ liên tục gật gù: “Thật là một đứa cháu hiếu thuận!”
Hôm nay, Ông Chu được dịp nở mày nở mặt với ông lão hàng xóm. Nói chuyện đôi câu, ông liền tạm biệt ông bạn già, dẫn cháu trai tới tiệm bánh bao.
Nghe có tiếng xôn xao ngoài cổng nhà, bà Hồ liền đi ra hỏi: “Ban nãy ông vừa nói chuyện với ai đấy?”
Ông Hồ: “Nói chuyện với lão Chu, thằng cháu trưởng nhà ông ấy về ăn Tết. Hôm nay sang đây thăm ông bà nội. Thằng nhóc cao to, khôi ngô lắm.”
Bà Hồ tò mò: “Cao bao nhiêu?”
Ông Hồ vuốt cằm ước lượng: “ Cao à…ước chừng cao hơn thằng con trai nhà mình nửa cái đầu, chắc cũng phải tầm mét chín đấy. Mặt mũi tuấn tú, sáng sủa, nói năng rất lễ phép. Lão Chu sướng thật, giờ hưởng phúc con, sau này lại hưởng phúc cháu.”
Mới chỉ nghe tả thôi mà bà Hồ cũng thấy hâm mộ rồi. Thường ngày, bà Chu hay khoe thằng cháu trưởng lắm, nhưng bà chỉ nghe rồi để đấy vì không nghĩ nó lại ưu tú đến thế.