Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 359 - Chương 359: Ông Mỹ Gia

Chương 359: Ông Mỹ Gia Chương 359: Ông Mỹ Gia

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 359: Ông Mỹ Gia

Có chuyện hot, bà Hồ lập tức chạy sang chia sẻ tin tức với bà bạn hàng xóm, Chu lão thái.

Chu lão thái kinh ngạc hỏi đi hỏi lại: “Thật sự ưu tú đến thế cơ à?”

Bà Hồ nhướng mày: “Đương nhiên. Bà cũng biết ông già nhà tôi rồi đấy, ông ấy thì có bao giờ để ai vào mắt đâu, thế mà mới gặp thằng bé này có một lần đã khen ngút ngàn trời mây.”

Nghe được những lời này, Chu lão thái gần như động tâm ngay lập tức, bà có đứa cháu gái năm nay 18, qua năm 19 tuổi, tính tình hiền lương thục đức, mà muôn đời nay yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, hai đứa nó đúng là trời sinh một cặp.

Chu lão thái liền hỏi tới: “Này, lần trước mẹ Hiểu Mai nói cậu thanh niên đó bao tuổi nhỉ?”

“17, sang năm là 18 đấy.” Nói tới đây bà Hồ lại càng gật gù tán thưởng: “chà chà, chưa 18 mà đã cao tận mét chín rồi.”

“Ừhm, cao lớn quá ha…” Nói câu này, tròng mắt Chu lão thái khẽ chuyển một cái.

Bà Hồ cũng là một người tinh ý, vừa nhìn liền biết trong đầu bà bạn đang tính toán cái gì. Dù gì cũng sống cạnh nhau mấy chục năm, làm sao bà không nắm rõ tình hình hàng xóm láng giềng cho được. Đứa cháu gái lớn nhất của nhà này đang ở độ tuổi cập kê, mười phần thì tới chín phần bà già này nhắm tới thằng cháu trai trưởng Chu gia rồi. Tuy nhiên, bà Hồ cảm thấy khó mà thành.

Đừng vội coi thường người ta là dân nhập cư nha, cô con dâu nhà đó giỏi giang lắm, hiện là giáo viên ngoại ngữ trường đại học Bắc Kinh, vô cùng có thể diện, còn chuyển được hộ khẩu cả gia đình lên thủ đô cơ mà. Thế nên bây giờ nhà đó là dân Bắc Kinh danh xứng với thực, chớ lấy cái danh người thành phố ra mà lấn lướt người ta, không có cửa đâu.

Với lại phóng mắt ra cả cái khu này xem có ai sướng bằng ông bà Chu bên đó không, con dâu sắm cho nào TV, quạt điện, radio. Nhìn nhà người ta rồi quay lại nhìn con dâu nhà mình, chán không để đâu cho hết. Vậy cho nên đừng tưởng đưa cành ô liu ra vẫy là người ta nhào tới, còn chưa biết ai trèo cao đâu.

Thế nhưng thực ra bà Hồ đã ngắm tới Hứa Thắng Mỹ. Bên phía nhà mẹ đẻ bà vẫn còn một thằng cháu chưa kết hôn, nếu cưới được cháu gái nhà họ Chu thì tốt quá. Bà gặp cô bé đó vài lần rồi, dịu dàng nết na, rất biết nghe lời. Thằng cháu nhà bà tuy hơi lưu manh chút nhưng sở thích của nó là mấy cô nàng tiểu bạch thỏ như thế. Hơn nữa cô gái đó cũng khá xinh đẹp, chắc chắn sẽ khoá chân được cái thằng tiểu tử thúi kia.

Đáng lẽ bà định tết này gọi thằng cháu qua đây, để nó nhìn xem có thích Thắng Mỹ không, nếu ưng mắt thì bà sẽ đứng ra mai mối. Bà tự thấy điều kiện hai nhà tương đương nhau, gả Thắng Mỹ qua đây nhất định sẽ không uỷ khuất con gái nhà người ta. Chỉ đáng tiếc, con bé lại về quê mất rồi.

Hai bà hàng xóm có tính toán gì, bà Chu hoàn toàn không hề hay biết.

Lúc Chu lão thái tìm sang lân la dò hỏi, bà Chu vẫn cười quên trời đất: “Đúng đúng, thằng cháu trưởng nhà tôi nó về rồi, nhưng chỉ ở nhà độ mươi ngày thôi, vừa hết tết một cái lại phải trở về trường ngay.”

Chu lão thái nhíu mày: “Vội vậy à?”

“Vâng, chả ở nhà được mấy ngày bà ạ. Cái thằng bé này từ nhỏ đã nỗ lực hơn những đứa trẻ khác, giờ vào trường quân đội lại còn tự nguyện xin nâng cao huấn luyện. Hồi còn ở nhà thì trắng nõn trắng nà, giờ trông đen xì xì như cục than ấy.” Nghe thì là đang mắng mỏ nhưng thực chất câu chữ chứa đựng toàn tình thương và sự tự hào vô bờ bến.

Chu lão thái gần như nắm chắc trong lòng, bà rất ưng chàng thanh niên này, đàn ông con trai đen chút có là gì, càng đen càng có khí chất chứ sao với lại nội hàm mới là trọng điểm, vẻ ngoài không quan trọng.

Chu lão thái giả vờ giận: “Bà cũng thật là, cháu trai tới thăm mà không kêu tôi một tiếng. Tôi chưa được gặp thằng bé nào ưu tú như thế bao giờ.”

Cháu trai được khen, bà Chu thích chí cười gật gù: “Được được lần sau nha, Đại Oa hiếu thuận lắm, ngày nào cũng sang đây thăm ông bà nội.”

Ai da, có thằng cháu trai thật là mát mày mát mặt quá đi, đương nhiên Nhị Oa và Tam Oa cũng ngoan ngoãn hiếu thuận không kém.

Chu Khải tới tiệm bánh bao ngồi một lát, nói chuyện với vợ chồng cô út, hỏi thăm tình hình kinh doanh này nọ rồi nó đứng dậy ra về vì cũng sắp tới giờ cơm trưa rồi.

Lúc nó về đến tiệm, cơm nước đã được chuẩn bị xong xuôi. Bữa trưa nay ăn màn thầu với gà hầm bao tử heo. Tuy không phải mâm cao cỗ đầy, chỉ đơn giản hai món nhưng cực kỳ ngon. Đúng là không gì sánh bằng cơm mẹ nấu, Chu Khải ăn ngấu ăn nghiến tới độ giữa trời mùa đông mà trên trán nó rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.

Để làm món này ngon, Lâm Thanh Hoà không cho ớt, cô bỏ hạt tiêu để tạo vị cay nồng dịu nhẹ và quan trọng nhất là dậy mùi thơm hấp dẫn.

Trên bàn ăn, Chu Quy Lai hỏi: “Anh cả, ăn xong đi tắm không?”

“Đi.” Chu Khải gật đầu tán đồng ngay. Về từ sáng sớm, chưa kịp tắm rửa, nó cũng cảm thấy ngứa ngáy nãy giờ.

Vậy là ăn uống xong, nghỉ ngơi một chút cho xuôi cơm, ba anh em xách quần áo đi tới nhà tắm công cộng. Mấy đứa thi nhau xối nước ùm ùm, đứng xếp hàng lần lượt kì lưng cho nhau, thằng này kì cho thằng kia và ngược lại. Ký ức bỗng hiện về… vẹn nguyên y như ngày xưa ấy!

Bước ra khỏi nhà tắm, Chu Khải cảm thấy cả người như nhẹ được mấy cân, sảng khoái quá!

Nó quay sang giao quần áo dơ cho Chu Toàn rồi kêu hai đứa về nhà trước, anh phải đi có việc một lúc.

Nhìn theo bóng lưng ông anh, Chu Toàn nói với Chu Quy Lai: “Chắc anh cả tới thăm bạn học cũ.”

Đúng thế, Chu Khải đi tới nhà thằng bạn chí tốt, Ông Quốc Lương.

Người ra mở cửa là ba Quốc Lương, vừa nhìn thấy Chu Khải, ba Quốc Lương rất niềm nở nhiệt tình: “Chu Khải đấy à? Cháu về hôm nào? Mau mau vào nhà chơi, ai dà cái thằng bé này tới chơi là được rồi sao còn quà cáp khách sáo thế này.”

Tất nhiên tới nhà làm khách không thể đi tay không, Chu Khải xách theo một bình rượu Mao Đài thượng hạng, nó cười nói: “Hôm nay cháu tới muốn uống với chú vài chén mà.”

Ông Quốc Lương đi ra, nhìn thằng bạn thân một lượt rồi cười ngặt nghẽo: “Sau đen như con khỉ thế này, haha?!”

Ông Mỹ Gia, em gái Ông Quốc Lương cũng cười khúc khích: “Đúng a, anh Chu Khải đen như cục than, coi chừng sau này không lấy được vợ nha.”

Chu Khải nhướng mày: “Đen thì đã sao, con gái bây giờ thích mẫu đàn ông như mình này, mình ra đường có nhiều cô nhìn theo lắm đó.”

Ông Quốc Lương ôm bụng cười sằng sặc: “Bạn thôi đi, lâu ngày mới gặp lại không ngờ bản lĩnh tự luyến đã đạt tới mức này cơ đấy.”

Ông Mỹ Gia nháy mắt tinh nghịch: “Anh Chu Khải, anh có bạn gái rồi đúng không, khai mau!”

Chu Khải cười lắc đầu: “Chưa có. Chúng ta bằng tuổi mà, anh chỉ hơn em mấy tháng thôi.”

Vì nó đi học sớm thế nên bây giờ ở trong bất cứ nhóm nào nó cũng là người trẻ tuổi nhất. Tuy nhiên xét về sức vóc hay ngoại hình, không mấy ai so được với nó đâu nha.

Ba Quốc Lương cười khà khà: “Đúng đúng, năm nay Mỹ Gia mới học năm hai.”

Chu Khải hỏi: “Mỹ Gia chọn học ngành gì ạ?”

Ba Quốc Lương: “Con bé học ý tá, tương lai muốn làm một cô y tá giúp người.”

“Ngành này rất có triển vọng.” Chu Khải gật gù rồi quay qua nói với Ông Mỹ Gia: “Mẹ anh bảo mai sau nghề y tá rất có tương lai.”

Ông Mỹ Gia cong môi cười.

Mẹ Quốc Lương bưng ra một dĩa táo đã được cắt gọt cẩn thận, cười nói: “Mỹ Gia nói sau này muốn vào quân y, Tiểu Khải, có gì nhờ cháu chăm sóc, giúp đỡ em nó hộ chú dì nha.”

Ba Quốc Lương vừa nghe liền hiểu ngay ý cô vợ nhà mình. Nhớ năm đó Tiểu Khải mới 14 tuổi, cô ấy đã có chủ ý chọn thằng bé làm con rể. Huống hồ mấy năm trở lại đây, thằng nhóc này ngày càng xuất sắc, giờ bà bạn già còn chẳng thèm giữ ý tứ, nhiệt tình lộ liễu thế này có chết không cơ chứ.

Nói đi cũng phải nói lại, con gái nhà mình cũng khá lắm chứ bộ, có học thức, gia thế lại đàng hoàng, tướng mạo cũng xinh xắn, dễ thương nào thua kém ai. Khối người trong cơ quan anh đang tỏ ý hỏi thăm con bé kia kìa. Thế nên vợ à, con gái nhà mình cũng có giá lắm, em đừng làm mất mặt ba con anh được không?

Nghĩ thì nghĩ trong bụng vậy thôi chứ ngoài mặt ba Quốc Lương không thể hiện thái độ gì vì thực chất anh rất ưng thằng nhóc này, điều kiện gia đình tốt, cái chính là cha mẹ nó đều là những người thông tình đạt lý. Giả dụ hai đứa nhỏ có đến với nhau thì đây cũng là một việc tốt.

Chu Khải kinh ngạc hỏi Ông Mỹ Gia: “Em muốn đi quân y? Nhưng mà vào đó sẽ tương đối vất vả đấy.”

Ông Mỹ Gia nhún vai: “Không sao, em chịu được, với lại anh cả và anh hai em đều ở trong quân ngũ mà.”

Chu Khải gật gù rồi cảm khái: “Thời gian trôi mau thật đấy, búp bê Tây Dương hôm nào nay đã khôn lớn trưởng thành rồi!”

Hồi còn học đại học, Chu Khải thường xuyên qua lại Ông gia, vừa là bạn học của anh trai, lại cùng độ tuổi với cô em gái thế nên ba đứa trẻ rất thân nhau và Chu Khải đã có được cơ hội chứng kiến quá trình trưởng thành của cô thiếu nữ Ông Mỹ Gia…

Bình Luận (0)
Comment