Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 360 - Chương 360: Ngố Tàu

Chương 360: Ngố tàu Chương 360: Ngố tàu

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 360: Ngố tàu

Búp bê Tây Dương chính là biệt danh mà Chu Khải đặt riêng cho Ông Mỹ Gia.

Tại sao lại có biệt danh này? Điều này dễ hiểu thôi vì trong mắt Chu Khải, cô bé xinh xắn đáng yêu hệt như mấy em búp bê ngoại nhập mà người ta thường trưng bày trong tủ kính ở mấy cửa hàng chuyên bán đồ nước ngoài.

Ông Mỹ Gia cong môi cười, kín đáo trừng mắt với anh Khải một cái.

Ngồi chơi hơn một giờ đồng hồ, Chu Khải đứng dậy xin phép ra về. Ông Quốc Lương cũng đứng dậy theo, tính rủ thằng bạn thân đi tắm tẩy trần.

Phong tục vùng này chính là như vậy, đã là anh em thân thiết thì phải tắm chung và luân phiên kỳ lưng cho nhau.

Rất tiếc, Chu Khải vừa tắm với hai đứa em xong, thế nên nó từ chối, hẹn thằng bạn một dịp khác.

Chu Khải vừa đi khỏi, Ông Quốc Lương liền nói: “Chu Khải có bản lĩnh thật đấy. Sau này cậu ấy ra trường một cái là có thể tới thẳng quân doanh nhậm chức.”

Sau khi tốt nghiệp ra trường, Ông Quốc Lương trực tiếp gia nhập quân ngũ, hiện tại cũng đang trong thời gian nghỉ phép.

Mẹ Quốc Lương liền nói: “Hôm nay Tiểu Khải đã tới đây rồi, hai đứa con cũng nên tới nhà người ta thăm hỏi cho phải phép.”

Ông Mỹ Gia mắc cỡ: “Mẹ, để mình anh hai đi thôi, con…không đi có được không?”

Mẹ Quốc Lương không cho thương lượng, quyết định ngay tại chỗ: “Cả hai đứa cùng đi.”

Tới tận bây giờ cô vẫn chưa có dịp gặp trực tiếp mẹ tiểu Khải nhưng đã được xem ảnh cả gia đình chụp trong buổi lễ tốt nghiệp tại trường đại học Bắc Kinh. Chỉ qua một tấm hình nhưng cũng đủ nhìn ra giá trị nhan sắc của đại gia đình Chu gia, Chu Thanh Bách cao lớn trầm ổn, Lâm Thanh Hoà trí thức và thời thượng, phải công nhận đây là một cặp vợ chồng hoàn mĩ. Nhìn cha mẹ như vậy chả trách có thể giáo dục ra đứa con ưu tú như Chu Khải.

Ngoài ra còn có một tấm Chu Khải chụp chung với Ông Quốc Lương nhà cô.

Kỳ thực thời này chưa thịnh hành phong trào người thân tới trường chúc mừng thế nên vợ chồng cô không đi, tới khi con trai cầm ảnh về khoe, cô mới ảo não tiếc đứt ruột vì đã lỡ mất một dịp ý nghĩa.

Dưới sự hối thúc không ngừng của mẹ, ngay ngày hôm sau Ông Quốc Lương và Ông Mỹ Gia liền xách theo một hộp điểm tâm tới Chu gia làm khách.

Ông Quốc Lương, cựu sinh viên trường đại học Bắc Kinh thì Lâm Thanh Hoà biết nhưng Ông Mỹ Gia thì cô chưa gặp lần nào. Tuy nhiên hai người họ có khá nhiều nét tương đồng cho nên vừa nhìn là Lâm Thanh Hoà đoán ra ngay đây là hai anh em ruột.

Cô gật đầu cười vui vẻ rồi quay qua hỏi con trai: “Cô thiếu nữ xinh xắn này có phải là búp bê Tây Dương nhà họ Ông mà trước đây con hay nhắc tới phải không?”

Chu Khải gật đầu tự hào: “Vâng, đúng rồi mẹ, em ấy tên Ông Mỹ Gia.”

Ông Mỹ Gia hơi thẹn thùng bắt chước anh trai chào một tiếng “Cô giáo Lâm.”

Lâm Thanh Hoà cười niềm nở: “Gì mà cô giáo Lâm nghe xa lạ quá, Mỹ Gia cháu cứ gọi dì Lâm là được rồi.”

Ông Mỹ Gia liền mỉm cười sửa lại: “Dì Lâm.”

Lâm Thanh Hoà càng nhìn càng thuận mắt: “Chà, thật là một cô nương xinh đẹp. Chẳng trách thằng Khải cứ luôn miệng khen chưa gặp ai xinh đẹp bằng cô em gái nhà Ông gia. Nào, hai đứa mau vào nhà ngồi chơi, uống trà bưởi mật ong nha?”

Ông Quốc Lương lịch sự đáp: “Cô giáo Lâm không cần khách khí đâu ạ, cứ cho chúng cháu nước lọc là được rồi.”

Lâm Thanh Hòa xua tay: “Chuyện nhỏ ấy mà, nào có mất công gì đâu, mấy đứa cứ ngồi nói chuyện trước đi, dì vào làm cho mỗi đứa một ly.”

Nói xong, cô vào bếp, rửa sạch mấy cái ly rồi thuần thục pha trà bưởi mật ong. Bưởi này là loại bưởi cực ngon, chín cây tự nhiên và được thu hoạch ngay mùa rộ nhất thế nên rất ngọt và mọng nước, Lâm Thanh Hoà trữ cực kỳ nhiều trong không gian riêng. Tất nhiên bọn trẻ trong nhà cũng thường xuyên được uống nhưng mỗi lần như vậy toàn là mẹ pha cho rồi bưng từ trong bếp ra thế nên chúng nó chỉ biết uống chứ trên cơ bản chẳng biết mẹ có bao nhiêu.

Chỉ một lát sau, Lâm Thanh Hoà đã bưng trà ra tới. Ông Quốc Lương và Ông Mỹ Gia giơ hai tay nhận lấy, lễ phép nói cám ơn rồi từ từ thưởng thức.

Lâm Thanh Hoà cười hiền từ hỏi Ông Mỹ Gia: “Uống được không?”

Ông Mỹ Gia nuốt xuống rồi mới mỉm cười đáp lời: “Dạ, ngon lắm. Trà này dì mua ở đâu thế ạ?”

Lâm Thanh Hoà nói: “Không phải mua, dì tự làm đấy. Trong bếp vẫn còn nhiều, đợi lát nữa về dì cho cháu một bình.”

Ông Mỹ Gia ngượng ngùng xua tay: “Ấy không cần không cần đâu ạ. Dì giữ lại để nhà mình dùng.”

Trời ơi, ai đời đến nhà người ta chơi vừa uống lại còn vừa gói mang về thế thì xấu hổ chết.

Lâm Thanh Hoà tỏ ý không có gì: “Loại trà này có tác dụng dưỡng da cực kỳ hiệu quả. Cháu đừng ngại, cái này là gửi tặng mẹ cháu. Dì không làm ngọt gắt, hương vị dịu nhẹ rất dễ uống, chắc chắn mẹ cháu sẽ rất thích.”

Ông Mỹ Gia cười cười, người lớn đã nói thế rồi nếu tiếp tục từ chối thì quá không phải phép, nó liền lịch sự gật đầu: “Dạ, vậy cháu xin. Cháu cám ơn dì Lâm.”

Mọi người ngồi nói chuyện rất vui vẻ, tận hơn hai tiếng đồng hồ sau, anh em Quốc Lương mới đứng dậy ra về.

Trên đường về, Ông Mỹ Gia vui vẻ nói với anh trai: “Anh, dì Lâm tốt bụng và dễ gần quá nhỉ.”

Ông Quốc Lương tán đồng: “Tính tình cô giáo Lâm sảng khoái trước giờ. Nhưng hình như anh thấy cô ấy đặc biệt quý em thì phải.”

Hồi xưa còn đi học, trong lớp có một bạn nữ cảm mến Chu Khải, tuy rằng cô giáo Lâm không bày tỏ thái độ gay gắt nhưng cũng không hề nhiệt tình như đối với Mỹ Gia ngày hôm nay.

Mẹ Quốc Lương đang ngồi xem TV, thấy các con đi chơi về còn ôm theo một bình trà, cô tò mỏ hỏi: “Đây là cái gì?”

Ông Mỹ Gia nói: “Dì Lâm gửi tặng mẹ trà bưởi mật ong do chính tay dì ấy làm. Lúc nãy dì pha cho hai anh em con mỗi người một ly, uống ngon cực mẹ ạ.”

“Hai cái đứa này, uống ở nhà người ta rồi lại còn mang về, không biết xấu hổ hả?” Mẹ Quốc Lương bật cười rồi quay qua hỏi: “Hôm nay cô giáo Lâm cũng có nhà à?”

Ông Quốc Lương gật đầu: “Vâng, lúc tụi con đến cô đang dạy thêm tiếng Anh cho Chu Khải.”

Mẹ Quốc Lương khó hiểu: “Dạy tiếng Anh cho Chu Khải?”

Ông Quốc Lương xác nhận lại: “Vâng đúng rồi, cô giáo Lâm bảo là tuy rằng Chu Khải đã tốt nghiệp nhưng phải tiếp tục học tập chứ nêu không sẽ rơi rụng hết kiến thức Anh Văn. Cô còn chuẩn bị hai tập tại liệu để sắp tới Chu Khải mang theo tự ôn luyện.”

Quả là có chí tiến thủ, mẹ Quốc Lương cực kỳ bội phục nhưng vẫn không nhịn được nói thêm một câu: “Nhưng như vậy có vất vả quá không? Nó ở trường quân đội vừa phải học tập vừa phải luyện tập ngày đêm, giờ lại còn học thêm tiếng Anh, liệu có quá sức không?”

“Chắc được mà.” Ông Quốc Lương không để ý chuyện này, đàn ông con trai ngại gì vất vả, bây giờ nó chỉ có duy nhất một cảm xúc đó là cực kỳ ngưỡng mộ người anh em Chu Khải.

Mẹ Quốc Lương lại hỏi tiếp: “Thế hai đứa qua bên ấy thái độ của cô giáo Lâm thế nào?”

Ông Quốc Lương nhíu mày: “Mẹ, sao mẹ lại hỏi cái này? Cô giáo Lâm tiếp đón chúng con rất nhiệt tình. Bình trà này là cô cho Mỹ Gia, nhưng thấy con bé chần chừ không dám nhận nên cô mới bảo gửi tặng mẹ cho nó đỡ ngại đấy.”

Ông Mỹ Gia cũng gật đầu nói thêm vào: “Dì Lâm tốt lắm mẹ, rất vui vẻ hoà đồng. À, dì còn bảo hôm nào rảnh sẽ tới nhà thăm mẹ.”

Còn mong gì hơn thế, mẹ Quốc Lương vui như mở cờ trong bụng: “Tốt tốt, mẹ đây thịnh tình hoan nghênh.”

Đâu phải chỉ một mình mẹ Quốc Lương cao hứng mà ngay lúc này mẹ Tiểu Khải cũng đang cao hứng không kém.

Lâm Thanh Hoà nói với con trai: “Cô bé Gia Mỹ này không tồi, tính tình hào phóng lại khéo léo, nói năng lễ phép, cử chỉ đoan trang đúng mực, là một đứa bé có giáo dưỡng.”

Chu Khải nhe răng cười: “Nếu mẹ thích thì nhận người ta làm con gái nuôi đi.”

Lâm Thanh Hoà khinh bỉ liếc nhìn thằng con một cái, lớn tướng rồi nhưng trong phương diện này vẫn còn ngố tàu lắm con ạ.

Lâm Thanh Hoà xua tay: “Không nhận kết nghĩa được.” Nghĩ nghĩ thế nào, cô quyết định bóng gió nhắc nhở thằng ngốc này một chút: “Sau này anh tìm con dâu cho mẹ nhất định phải tìm một người giống như vậy, ôn nhu, hào phóng lại xinh đẹp và khéo léo.”

Chu Khải vừa uống được hớp trà, còn chưa kịp nuốt xuống bụng đã bị câu nói của mẹ làm cho sặc ngược lên mũi. Nó trợn mắt, vội vã đặt cốc xuống bàn rồi lăn ra ho sặc sụa. Mãi một lúc sau mới đỏ mặt tía tai giãy nảy lên: “Mẹ~, con mới 17 tuổi mà, mẹ toàn nói chuyện gì đâu không à?”

“Ờ, vậy thôi.” Lâm Thanh Hoà nhún nhún vai, không tiếp tục nói nữa.

Cô cũng chỉ định gõ nhẹ một cái thức tỉnh thằng con nhà mình thôi. Lúc nãy con bé tâm sự ước mơ sau này làm quân ý, đúng là đã hợp lại càng thêm hợp, càng nhìn càng thấy Gia Mỹ với anh cả nhà mình quả thật là một cặp xứng đôi vừa lứa.

Thế nhưng môi trường quân ngũ toàn thanh niên trai tráng độc thân, cái thằng ngốc này cứ chậm chạp ì ạch thể nào cũng bị người khác cướp mất cho mà xem, tới lúc ấy có mà tiếc xanh ruột con ạ…

Bình Luận (0)
Comment