Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 361: Vâng vâng dạ dạ
Vì đã hứa với bà nội sẽ ăn cơm cùng ông bà thế nên hôm nay Chu Khải sang bên này ăn tối.
Tô Đại Lâm thiết đãi cháu trai món canh dê hầm củ cải. Vốn trù nghệ đã tốt từ trước cộng thêm hiện giờ lại kiếm tiền bằng món này, trăm hay không bằng tay quen, không thể phủ nhận một điều hương vị Tô Đại Lâm nấu ra cực đỉnh.
Bữa này quá mĩ mãn, ăn uống xong, Chu Khải ôm cái bụng căng tròn ra ghế ngồi xem TV. Ghế nhà ông bà có lót nệm dày nên ngồi rất êm mông.
Tô Tốn mon men lại gần, vẻ mặt không giấu được nét sùng bài và kính nể, nó nói: “Anh họ, anh dạy võ cho em được không?”
Chu Khải vừa thở vừa đáp: “Mới ăn no xong không học võ được. Nghỉ một lát cho xuôi cơm đi, tí anh dạy cho hai chiêu, sau này đi học nếu bị bạn bắt nạt thì múc nó luôn.”
Hai mắt Tô Tốn lập tức sáng rực, wow, anh họ quá ngầu!
Chu Hiểu Mai bất lực: “Đại Oa, sau cháu lại dạy nó đánh nhau.”
Tô Đại Lâm cũng dở khóc dở cười.
Chu Khải nhe răng đáp: “Có sao đâu cô út, trước đây mẹ cháu cũng dạy tụi cháu vậy mà. Không được phép bắt nạt người khác nhưng cũng không thể để đứa khác bắt nạt mình. Nếu có đứa vô cớ tới kiếm chuyện thì mình phải xử lý thông minh, nhắm đánh được thì đánh nó ngay tại chỗ, còn nhắm đánh không lại thì chạy là thượng sách, đừng có dại mà cố sống cố chết lao đầu vào thể nào người no đòn cũng là mình cho xem.”
Bây giờ lớn chừng này tuổi nó vẫn thấy lời dạy của mẹ quá có đạo lý, đúng trong mọi trường hợp, mọi hoàn cảnh.
Chu Hiểu Mai cười sặc sụa: “Thật á? haha! Chị tư gan quá đi. Chị ấy không sợ bị mẹ những đứa đó tới tận nhà mắng vốn à?”
Cô biết trong thôn có vài người đàn bà chua ngoa, đanh đá, đặc biệt có tài chửi mắng kinh hồn. Ai mà lỡ động chạm tới thì mấy bà ấy sẵn sàng vén quần vén áo đứng chửi liên tục hơn một giờ đồng hồ không biết mệt ấy chứ.
Chu Khải nhếch miệng cười: “Mẹ cháu bảo đấy là chuyện của mẹ cháu, chỉ cần chúng cháu đừng để thiệt thân là được, còn lại những cái khác khỏi cần quan tâm.”
Đứng một bên, Tô Thành và Tô Tốn há hốc miệng chăm chú lắng nghe, trời ơi các anh ấy sướng quá, mợ tư quá tuyệt, mẹ chúng nó thì còn lâu mới cho, lỡ đánh nhau mà bị phát hiện thì thôi rồi thể nào mẹ cũng lôi về nhà tẩn cho trận nữa.
Từ đầu tới cuối, cả ông Chu lẫn bà Chu đều không lên tiếng, bởi ông bà đã được chứng kiến tận mắt cảnh vợ thằng tư quăng ngã vợ thằng hai qua vai nhẹ tựa ném bịch bông. Phải công nhận một điều vợ thằng tư là người có văn hoá, không phải tự tự nhiên nhiên mà đi gây sự mắng chửi người nhưng nếu chọc tới nó thì đừng có trách, đấu võ mồm nó cũng không thua mà động tay động chân nó cũng chẳng ngán.
Thì cũng nhờ lần đó mà vợ thằng hai học khôn hơn, chỉ dám bóng gió nói xấu sau lưng chứ đứng trước mặt vợ thằng tư thì bố bảo, nửa câu cũng không dám hó hé.
Chu Khải nói thêm: “Nam nhi đánh đấm vận động là chuyện bình thường. Mình không khinh khi ức hiếp người khác thì không có gì phải sợ. Quan trọng nhất là đừng để bất cứ người nào coi thường bắt nạt mình, nghe rõ chưa?”
Tô Tốn gật đầu răm rắp: “Dạ, anh Khải nói không sai!”
Chu Khải hỏi: “Ở trường có bị đứa nào bắt nạt không?”
Tô Tốn thật thà lắc đầu: “Không có, nhưng em vẫn muốn học phòng hờ sau này cần dùng đến.”
Chu Khải nói: “Được rồi, ngồi nghỉ trước đi tí anh dạy cho.”
Tuy nhiên mấy anh em chưa kịp ra sân múa bài quyền nào thì nhà có khách.
Chu lão thái sang chơi.
Bà Chu đứng ra giới thiệu với Chu Khải: “Đây là bà Chu, hàng xóm nhà mình.”
Chu Khải gật đầu chào hỏi: “Cháu chào bà Chu.”
“Tốt tốt.” Chu lão thái tươi cười hớn hở ngắm nghía chàng thanh niên trước mặt.
Rõ ràng nghe bà Chu kể ngày nào Chu Khải cũng tới thế nhưng bà đứng ở cửa nhà ngó nghiêng suốt mà chẳng bao giờ gặp, hôm nay vừa trông thấy là bà đi sang đây ngay. Thật là không bõ công chờ mong, cậu thanh niên này được đấy, cao to vạm vỡ, tinh thần trẻ trung tràn đầy năng lượng, vừa nhìn là biết người có tiền đồ vô lượng rồi, bà rất hài lòng, chọn cậu này làm cháu rể chắc chắn không sai được.
Chu lão thái cười nói đon đả: “Bà nghe bà nội cháu nói qua năm mới 18 hả, ai chà chà, xem ra cao lớn quá nhỉ!?”
Chu Khải khiêm tốn đáp: “Cháu được thừa hưởng từ ba mẹ, cả hai người họ đều rất cao.”
Chu lão thái gật gù cười hỏi: “Bà nghe nói mẹ cháu là giảng viên ngoại ngữ của trường đại học Bắc Kinh hả?”
Chu Khải cười nhẹ: “Vâng.”
Chu lão thái tiếp tục hỏi tới: “Ba thì mở cửa kinh doanh tự do hả? Thời buổi này làm ăn hộ cá thể không biết có kiếm ra tiền không?”
Tất nhiên bà phải tìm hiểu cho kỹ chứ, gả cháu gái đi mà lại, làm sao có thể qua loa được. Đúng là thường ngày bà Chu khoe khoang rất nhiều nhưng từ miệng bà ấy nói ra không tính, hôm nay bà muốn nghe từ chính miệng cậu thanh niên này cơ.
Chu Khải nhàn nhạt nhìn bà hàng xóm một cái rồi đáp đơn giản: “Làm ăn được hay không thì cháu không biết. Cháu không tham gia vào việc kinh doanh của gia đình, tất cả là do ba cháu quản lý, nhưng nhìn chung công việc tương đối ổn.”
Chu lão thái đặt câu hỏi liên tục: “Vậy sau này cháu muốn vào bộ đội hả? Sự lựa chọn này khôn ngoan đấy, môi trường quân ngũ mới hợp với người như cháu.”
Chu Khải cười trừ, không đáp lời.
Thấy nó không nói gì nữa, Chu lão thái liền quay qua bắt chuyện với bà Chu: “Cháu trai nhà bà cáo lớn rắn rỏi thật đấy.”
Bà Chu cười khiêm tốn: “Vâng, nó cũng chỉ được cái khổ người to cao thôi bà ạ.”
Bởi vì lúc này có quá nhiều người, nhận thấy thời cơ không thích hợp nên Chu lão thái đành tạm dừng chủ đề này tại đây, vui vẻ xem TV với mọi người, trong bụng thầm tính toán đợi khi nào có một mình bà Chu sẽ tiện đặt vấn đề hơn.
Càng nghĩ bà càng ưng mối này, Chu gia cũng xem như một gia đình có nề nếp gia phong, cha mẹ thằng bé tiểu Khải là người hiếu thuận, vậy thì sau này nó về làm rể nhất định cũng sẽ hiếu thuận với nhà mình như thế. Chẳng biết trên TV đang phát cái gì, Chu lão thái cứ một mình thả hồn cho trí tưởng tượng bay xa, trên gương mặt già nua không kìm nén được sự vui mừng cùng phấn khích.
Cháu gái trưởng của Chu lão thái tên là Chu Trân Trân.
Ngay sáng hôm sau, Chu lão thái liền dẫn Chu Trân Trân sang gặp bà Chu.
Bà Chu cười hỏi: “Đây là cháu gái nhà bà à, lớn lên xinh đẹp quá nhỉ.”
Vừa nghe được lời này, Chu lão thái mừng quýnh, gấp gáp thúc giục cháu gái: “Trân Trân à, sao còn đứng thất thần ra đó làm gì, mau chào bà Chu đi, mau lên.”
“Cháu chào bà Chu.” Hoàng Trân Trân nói lí nha lí nhí như tiếng muỗi kêu.
Aizzz, người đâu mà ăn không nên đọi nói không nên lời, chỉ cần như vậy là bà Chu đã không ưng rồi, bà thích những cô nương sang sảng phóng khoáng hơn. Đấy, như mấy đứa con dâu bà chọn đấy có đứa nào thuộc diện rụt rè, nhút nhát, gọi dạ bảo vâng đâu.
Nhưng dù sao cũng là cháu gái nhà người ta nên bà Chu không phản ứng gì, bà cười cho qua chuyện: “Tôi đang định đi gọt mớ củ cải, thằng tiểu Khải nó đòi ăn củ cải chua ngọt bà nội làm, hôm nay tôi không rảnh tiếp chuyện hai bà cháu, hôm khác tìm mọi người hàn huyên sau nha.”
Chu lão thái cười gượng: “Được được, vậy bà đi làm đi kẻo lỡ thì giờ.”
Dứt lời bà kéo một mạch Chu Trân Trân rời đi, về tới nhà mới bực bội mắng: “Trân Trân à, không phải trước khi sang bên đó bà đã dặn cháu rồi sao? Phải thể hiện mình là người biết điều, cư xử khéo léo một chút, nếu cháu nghe lời bà thì đâu tới cớ sự này?”
Chu Trân Trân nhíu mày do dự nói: “Bà, nhà bên đó là dân nhập cư, cháu thấy đâu có tốt tới mức như lời bà nói đâu.”
Chu lão thái tức tối: “Cháu thì biết cái gì, mẹ Tiểu Khải là giảng viên trường đại học Bắc Kinh, ba nó làm chủ một hộ cá thể, bà nội nó suốt ngày khoe buôn bán đắt khách lắm. Còn Tiểu Khải thì ưu tú khỏi bàn rồi. Điều kiện như vậy cháu còn chê thì không hiểu cháu muốn chọn người thế nào?”
Chu Trân Trân cúi đầu nói: “Ưu tú là do bà nói chứ cháu đã gặp lần nào đâu mà biết.”
Cái bộ dạng vâng vâng dạ dạ chỉ là cố tình diễn trước mặt bà Chu thôi, chứ sau lưng thì không biết đâu à?!
Chu lão thái tức thở hồng hộc: “Đến bà đây mà cháu còn không tin nữa hả? Từ trước tới nay bà chưa gặp qua cậu thanh niên nào tràn đầy sức sống như nó đâu, tuy rằng nhỏ hơn cháu 1 tuổi nhưng tuổi tác không thành vấn đề. Nó cao lớn vạm vỡ thừa sức che mưa chắn gió cho người phụ nữ của mình. Nếu cháu không tin thì đi mà hỏi ông nội cháu, ông ấy cũng gặp Tiểu Khải rồi đấy.”
Chu lão gia không nhịn được đành phải lên tiếng: “Bà một vừa hai phải thôi, đừng có mà sồn sồn lên như thế. Tôi thấy chưa chắc Tiểu Khải nhà người ta đã để mắt tới Trân Trân nhà mình đâu.”
Chu lão thái ghét nhất là nghe mấy lời này, bà quắc mắt nạt nộ: “Làm sao? Trân Trân nhà tôi thế nào mà nó không để mắt tới? Sau này nó tham gia quân ngũ, Trân Trân phải ở nhà chờ chồng đã là một sự thiệt thòi lớn rồi, con bé còn chưa nói gì, nó lấy quyền gì ghét bỏ?”
Chu lão gia bó tay, chả thèm nói gì thêm nữa.
“Bà nội, được rồi khi nào hắn tới, cháu sẽ nhìn thử xem thế nào…” Chu Trân Trân cúi đầu, thận trọng ướm lời…