Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 362 - Chương 362: Soái Ca

Chương 362: Soái ca Chương 362: Soái ca

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 362: Soái ca

Tiếc cho cô gái đó, Chu Khải đâu phải muốn là gặp được ngay.

Khó khăn lắm mới về nhà một chuyến, nó cũng phải giành thời gian ở bên ba mẹ và hai thằng em nữa chứ.

Ví như hôm nay, bốn mẹ con rủ nhau đi dạo thương trường. Tuy rằng chỉ ở nhà có vài ngày rồi đi nhưng Lâm Thanh Hoà vẫn nhất quyết sắm sửa cho nó một bộ mới tinh từ đầu xuống tới chân.

Chu Khải dở khóc dở cười: “Mẹ à, con chỉ mặc được có mấy ngày thôi.” Vì vào trường học là phải mặc đồng phục 24/24.

Lâm Thanh Hoà nào có để ý tới cái đó: “Kệ đi, mặc vài lần thì mặc vài lần, có gì đâu.”

Kể từ lúc bước vào đây cho tới giờ thằng nhóc Chu Quy Lai cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ, người đứng đây nhưng tâm hồn trôi dạt ra tận quầy bán máy ảnh.

Lâm Thanh Hoà chỉ liếc mắt hai cái rồi quay đi vờ như không thấy. Đã nói sang năm là sang năm mua, không thể thay đổi được.

Nuôi con là như vậy, lời nói và cách làm phải thống nhất. Con đưa ra nhu cầu thích đáng, ba mẹ có thể đáp ứng nhưng tuyệt đối không nên thoả mãn ngay lập tức vì lâu dần chúng sẽ học cái thói chỉ biết đòi hỏi và đòi hỏi, thích gì là phải có ngay bằng được. Nên để chúng biết kiếm được đồng tiền rất cực khổ, món đồ mà con sở hữu được đánh đổi bằng mồ hôi, công sức của ba mẹ, cho nên nhất định phải có lòng trân quý và biết ơn. Đừng vì một phút mềm lòng mà chiều con quá mức rất dễ nuôi dưỡng thói hư tật xấu cho con, mai này bậc làm cha mẹ nhất định sẽ hối hận.

Và một khi đã mua thì Lâm Thanh Hoà sẽ mua hàng tốt chứ không phải mấy cái loại rẻ tiền dùng vài lần là hỏng, mà hàng tốt thì tất nhiên giá cả phải cao rồi, ít nhất cũng bốn, năm trăm đồng trở lên.

Trong cách nuôi dạy con cái, Lâm Thanh Hoà luôn rất cứng rắn, cô không bao giờ muốn chiều hư con thế nên trước mắt chỉ mua quần áo thôi. Cả ba thằng đều giống nhau, chế độ mỗi đứa hai đôi giày và mấy bộ quần áo.

Thật ra nếu nói như này mà là không chiều thì có khi mọi người ở đây lại được phen hốt hoảng mất nhưng kệ đi, chung quy lại cũng là do tiêu chuẩn thời đại khác nhau thôi mà.

Bốn mẹ con dạo quanh phố phường một lúc rồi quay về tiệm sủi cảo.

Ở tiệm, Chu Thanh Bách, bà Mã, còn có Chu Nhị Ni đều đang bận túi bụi. Mấy ngày trước nhàn bao nhiêu thì giờ bận bấy nhiêu, tưởng chừng gắn thêm mô tơ mà chạy cũng không kịp. Chả là cuối năm, mọi người bận rộn mua sắm chuẩn bị lễ hội cho nên lười nấu nướng, nhiều người chọn phương án ăn tiệm hoặc mua sủi cảo sống về luộc cho tiện, thế nên cửa hàng lúc nào cũng chật kín khách.

Nhìn thấy mấy anh em Chu Khải, Chu Nhị Ni liền nói: “Mấy đứa mau vào đây phụ gói sủi cảo đi, còn phải gói tận mười cân nữa cơ.”

Mấy mẹ con rửa tay sạch sẽ rồi ùa vào gia nhập tiểu đoàn gói sủi cảo. Lâm Thanh Hoà thuận miệng hỏi: “Tiệm nhà mình bán tới hôm nào hả anh?”

“28.” Người đàn ông cuồng công việc Chu Thanh Bách lên tiếng.

Anh còn cẩn thận viết một tờ giấy đỏ dán ngoài cửa, thông báo lịch nghỉ tết của tiệm bắt đầu từ ngày 28 cho tới ngày mồng 7, ngày mồng 8 tháng giêng sẽ khai trương bán trở lại.

Tiệm bánh bao của Tô Đại Lâm cũng bắt chước y xì.

Nghe vậy, Lâm Thanh Hoà chỉ nhún vai không ý kiến, anh muốn bán tới khi nào thì bán, cô sao cũng được.

Bà Mã lại cười sang sảng: “Đang đắt hàng, bán thêm hai ngày nữa cũng vẫn được.”

Tất cả những nhân viên khác đều đã được cho nghỉ, duy chỉ còn bà Mã là vẫn tiếp tục làm việc. Tuy nhiên bà Mã không hề cảm thấy bất công mà còn mừng là đằng khác. Bây giờ ở nhà cũng chẳng có việc gì, đi làm ngày nào kiếm được thêm tiền ngày đó, tốt quá ấy chứ.

Lâm Thanh Hoà cười nói: “Cũng phải để cho thím nghỉ ngơi sớm sớm chứ. À, sao hai ngày nay cháu không thấy Tiểu Đản sang xem TV hả thím?”

Mã Tiểu Đản chính là khách quen của gia đình, tối nào cũng sang chơi, mấy nay không có nó lại thấy thiếu thiếu.

Bà Mã thở dài: “Hai ngày nay nó ho khàn cả tiếng, hôm nay ba nó phải đưa đi bệnh viện khám.”

Lâm Thanh Hoà hỏi: “Thế giờ cu cậu sao rồi thím?”

Bà Mã cười: “Cũng đỡ hơn rồi nhưng ỉu xìu như cái bánh đa nhúng nước.”

Lâm Thanh Hoà cũng cười: “Cho nó ăn nhiều đồ bổ là khỏi ngay ấy mà, trẻ con dễ bệnh nhưng cũng mau khỏi.”

Thời tiết lạnh lẽo, sức đề kháng của trẻ nhỏ yếu ớt nên rất dễ đổ bệnh, như con bé Tô Nhã nhà Chu Hiểu Mai cũng vậy, ban đêm ngủ say đá chăn ra nên nhiễm lạnh, sáng hôm sau dậy là bị cảm ngay.

Buổi tối, hai vợ chồng về phòng nghỉ ngơi tiện thể ăn trái lê cho mát ruột, Lâm Thanh Hoà liền nói: “Trong không gian còn nhiều lê với táo lắm, hay mai anh bảo thằng lớn đưa sang bên cha mẹ một ít.”

Chu Thanh Bách liền hỏi: “Làm sao giải thích?”

Lâm Thanh Hoà bật cười khanh khách: “Lê với táo thôi mà, có phải thứ hiếm lạ gì đâu, cùng lắm là của mình tươi hơn ngoài chợ chút thôi. Anh đừng tự mình doạ mình như thế chứ.”

Hiện giờ không như trước kia, mùa đông nhưng vẫn có trái cây để bán, tuy nhiên về độ tươi ngon thì không thể sánh với hàng trong không gian riêng của cô được.

Nghe vợ nói vậy, Chu Thanh Bách cũng không có ý kiến gì nữa. Ngày hôm sau, anh dậy sớm đi mở quán như thường lệ nhưng hôm nay khác với mọi ngày là xách theo hai túi trái cây.

Mặt trời vừa ló rạng, ba thằng nhóc ùa ra tiệm ăn bữa sáng, nhìn thấy đống trái cây tươi roi rói trên bàn, Chu Khải hào hứng nhặt một quả rồi đưa lên miệng nhai rau ráu, nó hỏi: “Ba, ba mua lúc nào mà được trái cây tươi ngon thế?”

“Sáng đi chợ thấy ngon nên ba liền mua.” Nói rồi, Chu Thanh Bách chỉ vào một cái túi khác: “Bọc này để nhà mình ăn còn bọc kia tí con mang sang cho ông bà với nhà cô út đi.”

“Vâng.” Chu Khải gật đầu, thò tay nhón thêm quả táo nữa rồi xách cái túi, sải chân đi sang nhà ông bà nội.

Nhìn thấy một túi đựng đầy táo và lê, bà Chu còn kinh ngạc hơn cả Chu Khải lúc nãy: “Trời, thời tiết này lấy đâu ra trái cây tươi dữ vậy?”

“Ở thương trường người ta vẫn bán bà à.” chỉ là tương đối đắt thôi, tất nhiên nửa câu sau Chu Khải không nói ra. Sau đó, nó quay sang nói với cô út: “Đại khái là mẹ cháu bảo ba đi mua, à mẹ cháu còn dặn cô làm tuyết lê đường phèn cho Tiểu Nhã uống, món đó trị ho khan rất hay.”

Chu Hiểu Mai ngỡ ngàng hỏi ngược lại: “Làm thế nào?”

Chu Khải tròn mắt ngạc nhiên: “Cô út không biết món này à? Cô cắt đầu trái lê ra, khoét bỏ ruột, đổ vào lòng trái lê một ít nước sôi để nguội, bỏ thêm hai quả táo đỏ và mấy viên đương phèn, sau đó đóng nắp lại rồi đặt vào cái chén, cho lên nồi chưng cách thuỷ là được. Món này dễ uống lắm.”

Trước đây khi bọn nó còn nhỏ, mấy tháng mùa đông lạnh giá hầu như mỗi ngày mẹ đều làm cho tụi nó uống.

Chu Hiểu Mai nuốt nước miếng đánh ức, líu lưỡi nói: “Trời đất thiên địa ơi, chị tư hầu hạ mấy anh em cháu như thiếu gia công tử chứ chẳng phải người thường.”

Chỉ nghe cách làm thôi cô đã thấy lích kích lắm công đoạn rồi.

Bà Chu liền nói: “Ừ, cứ làm theo lời Tiểu Khải nói đi, uống rất tốt, mẹ uống thử một lần rồi.”

Nghe vậy Chu Hiểu Mai liền học theo làm cho con gái uống. Nhờ món canh tuyết lên đường phèn mà Nhã Nhã dứt ho, tươi tỉnh hơn hẳn. Nhưng đây là chuyện của mấy ngày sau.

Chu Khải nói thêm: “Cô út cho em nó ăn thêm cả táo nữa, bị bệnh ăn nhiều trái cây bổ sung vitamin sẽ mau khỏi hơn.”

Chu Hiểu Mai chặc lưỡi: “Quá phí tiền.”

Chu Khải tỏ ý không có gì: “Chắc ba cháu thấy khó có dịp gặp được mẻ tươi ngon cho nên tranh thủ mua nhiều một chút, bên nhà vẫn còn, mọi người cứ ăn đi ạ.”

Chu Hiểu Mai cười cười, mở túi phân phát cho mỗi đứa một quả.

Chu Khải nói: “Cháu ra quán dượng út ăn bánh bao đây.”

“Này, mang cho dượng một quả giúp cô, tối qua dượng ấy cũng có chút nóng trong người. Cháu cũng cầm lấy một quả mà ăn.” Chu Hiểu Mai đưa cho thằng cháu hai quả lê.

“Lúc nãy cháu ăn ở nhà rồi.” Tuy nói vậy nhưng Chu Khải vẫn giơ tay nhận lấy, nó cũng rất thích ăn lê, mát miệng lại đỡ háo.

Vừa ra khỏi cổng nhà thì Chu Khải chạm mặt Chu Trân Trân.

Cái này không phải tình cờ mà là có một sự sắp đặt không hề nhẹ. Liên tiếp hai, ba ngày nay, Chu Trân Trân đều đứng ở cửa ngóng trông Chu Khải nhưng chờ hoài vẫn chẳng thấy người đâu. Nó vừa nhủ thầm trong lòng nếu hôm nay còn không gặp được thì từ mai sẽ không đợi nữa. Thế mà vừa nghĩ xong liền gặp được ngay, cái này phải nói sao ta? Đúng là trời xanh không phụ lòng người!

Chỉ một ánh mắt đầu tiên đã khiến con tim Chu Trân Trân xao xuyến…

Thấy có người đi tới, theo quán tính Chu Khải liếc mắt nhìn một cái, không ngờ đối phương lại giật mình kinh hách giống con thỏ nhỏ gặp diều hâu. Chu Khải nhíu mày khó hiểu, không lẽ bộ dạng của nó dữ tợn tới vậy à, nó tự thấy mình cũng soái lắm chứ bộ?!

Mà thôi kệ đi, rốt cuộc nó cũng không quen cô ta. Chu Khải không quan tâm, xoay người đi thẳng tới tiệm bánh bao. Nó ăn bánh bao và uống canh thịt dê còn hai quả lê thì nhường hết cho dượng út.

Bình Luận (0)
Comment