Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 363 - Chương 363: Dưỡng Da

Chương 363: Dưỡng da Chương 363: Dưỡng da

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 363: Dưỡng da

Trộm nhìn theo bóng lưng Chu Khải rời đi, Chu Trân Trân đỏ hồng hai má, thẹn thùng chạy về nhà.

Chu lão thái đang ngồi đóng đế giày, thấy cháu gái đi vào thì liền nói: “Sao lại vào rồi, đi ra bên ngoài đứng đợi đi chứ, thể nào hôm nay thằng bé Tiểu Khải cũng tới.”

Chu Trân Trân bẽn lẽn, ấp a ấp úng mãi mới nên lời: “Cháu…cháu…hình như cháu nhìn thấy người mà bà bảo rồi…”

Chu lão thái cười khà khà, vội vàng hỏi: “Thế nào, có phải dáng dấp đặc biệt cao to, mặt mũi cũng rất soái, cả người tràn đầy tinh thần đúng không?”

Chu Trân Trân ngượng ngùng gật gật đầu: “Vâng, rất cao, lớn lên nhìn cũng được, nhưng mà hơi già dặn thì phải, có thật là qua năm hắn mới 18 không vậy?”

Chu lão thái phất tay: “Giả làm sao được, vạm vỡ trầm ổn tốt gấp vạn lần mấy thằng choai choai vắt mũi chưa sạch. Bà là bà thấy cậu thanh niên Tiểu Khải không có chỗ nào để chê cả. Cháu thấy thế nào? Có thích không? Nếu thích thì để bà tìm thời gian sang bên đó đánh tiếng.”

Ngồi nghe nãy giờ quá chối tai, Chu lão gia nhăn mặt lên tiếng: “Năm hết tết đến rồi, nói cái cái gì mà nói, muốn gì thì chờ sang năm.”

“Thì tôi có bảo nói luôn giờ đâu, tất nhiên là để ra giêng ngày rộng tháng dài rồi.” Chu lão thái không gấp vì Tiểu Khải còn trẻ, hơn nữa cậu ta cũng chưa có đối tượng nên không sợ bị người khác đoạt mất.

Quan trọng nhất là bà tin rằng với mối giao hảo giữa hai nhà cộng thêm điều kiện hoàn mỹ của cháu gái mình, bà Chu nhất định sẽ mừng quýnh lên, có khi còn gấp rút đòi rước con bé về bên đó càng sớm càng tốt ấy chứ.

Chu Trân Trân không trả lời bà nội, chỉ đứng yên đó cắn cắn môi, mỉm cười e lệ.

Ngược lại, chàng thanh niên được chọn thì hoàn toàn không hề hay biết gì, vẫn đang vô tư ngồi gặm sườn dê và ăn bánh bao ở quán dượng út.

Tô Đại Lâm ngồi bên cạnh, vừa ăn trái lê vừa khen: “Lê…lê này…này tươi quá!”

Dạo này đây anh bị nóng trong người, lúc nào cũng có cảm giác bứt rứt khó chịu. Nay được thằng cháu mang cho trái lê đúng là quý hơn vàng, cắn một miếng thôi mà thấy khoẻ hẳn ra.

Chu Khải nói: “Nếu dượng thích thì có thể ra thương trường mua, hôm qua chúng cháu đi dạo nhìn thấy ở đằng đó có bán. Nhưng có vẻ không tươi bằng sáng nay ba cháu mua.”

“Ừ.” Tô Đại Lâm gật đầu, thoáng thấy thằng cháu đã ăn xong, anh liền hỏi: “Ăn…thêm…thêm…nhá?”

“Dạ thôi, cháu no lắm rồi.” Chu Khải lau miệng rồi nói: “Ở trên trường cháu nghe được tin tức về sau thế cục sẽ ngày một ổn định. Dù sao cũng đã chuyển hết gia đình và công việc lên trên này rồi, dượng có định mua đứt mặt bằng này luôn không?”

Tô Đại Lâm liền nói: “Ba…ba…cháu cũng nói…nói…vậy.”

Chu Khải gật đầu: “Vâng, dượng cứ mua vào đi, chắc chắn sẽ không hối hận đâu.”

Thật ra nhà nó đã mua căn tiệm sủi cảo từ năm 79 rồi, phải công nhận lúc ấy mẹ nó quyết định chính xác thật.

Cơ mà giá cả quá đắt, tận 3000 đồng lận. Với lại lúc ấy ba mẹ nó chưa làm buôn bán, chỉ trông vào mấy sào ruộng nuôi sống cả gia đình. Người sáng suốt nhìn vào chắc chắn sẽ đặt nghi vấn ngay, làm nông tiền ăn còn chả đủ, đào đâu ra một khoản lớn như vậy đi mua cửa hàng? Vì thế cho nên nó quyết định không nói ra, kể cả người nhà cũng không tiết lộ.

Tô Đại Lâm chép miệng: “Ừ…nhưng nhưng…quá đắt, ba…ba cháu mua tiệm…tiệm sủi cao…tận 4000 đồng.”

Chu Khải suýt thì phì cười, bài này chắc chắn là của mẹ nó luôn, cá gì nó cũng cá. Trong bụng nhịn cười muốn chết, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra ung dung: “Hôm rồi mẹ cháu cũng nói cho cháu nghe, 4000 đồng quả thực là một con số lớn nhưng tính kỹ ra thì bán sủi cảo một năm là kiếm lại được.”

Tô Đại Lâm yên lặng nhẩm tính rồi gật gù, nghe tới tiền ngàn thì có vẻ hơi đao to búa lớn nhưng quả thực Chu Khải nói không sai. Kinh doanh ẩm thực lợi nhuận mỏng nhưng tiệm của anh tư rất đông khách, vì làm cùng ngành nên Tô Đại Lâm dễ dàng tính được con số gần đúng, với lại trên cơ bản tiệm bánh bao nhà anh cũng kiếm được cỡ đó.

Chu Khải nói tiếp: “Cùng lúc bỏ ra một khoản tiền lớn, đa phần mọi người sẽ tiếc. Nhưng dượng thử nghĩ mà xem chỉ cần làm một năm, cùng lắm hơn năm là có thể kiếm lại rồi. Kinh doanh là chuyện lâu dài đâu phải chỉ ngày một ngày hai. Cháu cảm thấy buôn bán trên cửa hàng của mình sẽ yên tâm hơn.”

Tô Đại Lâm gật đầu tán thành: “Cháu…nói nói…đúng lắm.”

Cái này vừa hay trùng khớp với những điều anh đang băn khoăn trăn trở. Tiệm càng có danh tiếng, khách kéo tới ủng hộ càng đông thì anh càng dấy lên cảm giác bất an, lỡ đùng một cái bà chủ thu lại mặt bằng thì không biết phải làm sao nữa.

Hiểu Mai cũng đã từng nói một câu tương tự, nếu cửa hàng thuộc về nhà mình thì hai vợ chồng có thể dốc toàn lực tập trung cho công việc làm ăn, không cần phải nặng đầu lo sợ người khác sẽ nhảy ra gây cản trở.

Vừa đặt mông ngồi xuống một lát thì có khách ghé tiệm, Tô Đại Lâm nhanh nhẹn đứng dậy. Vị khách này lựa chọn rất nhiều loại, số bánh bao đựng đầy ba túi giấy dầu thế nên anh hào phóng khuyến mãi thêm một cái nữa.

Được tặng miễn phí, người mua lập tức hoan hỉ hẳn ra, nở nụ cười tươi roi rói: “Cám ơn ông chủ.”

Tô Đại Lâm mỉm cười đáp lại.

Những chiêu thức làm ăn này Tô Đại Lâm học được từ chỗ Chu Thanh Bách. Và hiển nhiên, vô cùng hữu dụng!

Trừ bỏ tháng đầu tiên kiếm được hơn 100 đồng thì từ tháng thứ hai trở đi, lợi nhuận đều đạt hơn 200, thậm chí 300 đồng.

Đồ ăn ngon cộng thêm thái độ phục vụ tốt, nhất định sẽ thu hút được khách hàng. Có những vị khách rất dễ thương, không quản ngại đường xá xa xôi, chỉ cần thèm bánh bao là chắc chắn sẽ chạy tới tiệm nhà Tô Đại Lâm.

Chỉ trong khoảng thời gian Chu Khải ngồi đây ăn bữa sáng mà khách khứa tấp nập ra vào. Nó quan sát thấy đa phần mọi người đi ra khỏi tiệm đều xách hai, ba túi to, ai mua ít lắm thì cũng phải hai, ba cái đặng đủ một bữa no. Nhìn chung khá đắt hàng.

Chu Khải đứng dậy nói: “Dượng út, cháu về trước đây.”

Tô Đại Lâm vội gọi với theo: “Này…này cầm một…một ít về.”

Chu Khải phất tay: “Không cần đâu ạ, giờ cháu sang nhà bạn học chơi, chưa về nhà ngay.”

Dứt lời nó đi thẳng ra đường quốc lộ đón xe buýt tới khu nhà Ông gia.

Hiện tại đã cận Tết nên ba mẹ Ông Quốc Lương đều đang được nghỉ ở nhà, nhìn thấy Chu Khải tới chơi, hai người họ đều vô cùng phấn khởi, đặc biệt là mẹ Quốc Lương cứ liên tục trách cứ: “Cái thằng bé này hôm trước tới mà không chịu ở lại ăn bữa cơm cho vui. Trưa nay nhất định phải ở lại đây, nếu không là dì giận thật đấy.”

Chu Khải đặt vào tay dì bọc táo nó vừa mua ban nãy rồi cười nói: “Hôm nay cháu cố tình tới sớm là để xin ăn chực mà. Dì đừng chê cháu ăn nhiều nha.”

Mẹ Quốc Lương cười híp cả mắt: “Được được nhất định không chê.”

Ông Quốc Lương thở dài bất đắc dĩ: “Bạn đến đúng lúc lắm, bạn là con ruột của Ông gia mà lại.”

Chu Khải cười cười rồi hỏi: “Mỹ Gia đâu rồi ạ?”

“Nó xin phép đi chơi với bạn học, chắc cũng sắp về rồi đấy.” Như chợt nhớ ra điều gì mẹ Quốc Lương lại nói tiếp: “À đúng rồi lần trước mẹ cháu gửi cho dì trà bưởi mật ong, dì thích lắm, rất dễ uống lại tốt nữa.”

Chu Khải cười: “Lúc rãnh rỗi mẹ cháu thích nhất là mày mò làm này làm kia. Ở nhà cháu còn trữ vài vại mật ong, ngày nào mẹ cháu cũng uống, còn rủ ba cháu uống cùng nữa chứ.”

Mẹ Quốc Lương hâm mộ: “Vậy chắc da mẹ cháu đẹp lắm nhỉ, dì nghe nói mật ong rất tốt cho da.”

Chu Khải xác nhận: “Dạ, khá đẹp ạ.”

Aiz, mẹ nó thì điệu vô biên, đấy là nó còn chưa kể ra mấy cái mặt nạ lòng trắng trứng, mặt nạ mật ong rồi mặt nạ dưa leo này nọ…nói tóm lại là cái gì cũng đắp lên mặt được. Nhưng phải công nhận một điều trông mẹ nó rất trẻ, so với những người đồng trang lứa có khi phải trẻ hơn cỡ 5, 6 tuổi ấy chứ.

Phụ nữ mà, nghe tới làm đẹp là mê tít. Và kể từ đó Mẹ Quốc Lương cũng lao vào con đường tìm tòi nghiên cứu các phương pháp chăm sóc và bảo dưỡng làn da.

Lâm Thanh Hoà không hề hay biết trong lúc vô tình mình lại tạo cảm hứng làm đẹp cho mẹ của bạn con trai. Hôm nay cũng như mọi ngày, cô đánh một giấc no say tới tận 9 giờ sáng mới sung sướng rời giường, sau đó đủng đỉnh đi bộ ra tiệm sủi cảo ăn sáng.

Ra tới nơi, nhìn quanh một hồi, Lâm Thanh Hoà hỏi chồng: “Thằng lớn đâu hả anh?”

Chu Thanh Bách đáp: “Nó đi sang nhà ông bà nội rồi.”

Lâm Thanh Hoà: “Vậy chắc trưa nay nó không về ăn cơm rồi, bữa trưa nhà mình ăn món gì được nhỉ, hay là hầm canh thịt dê đi, anh thấy sao?”

“Được.” Chu Thanh Bách gật gù tán đồng.

Bình Luận (0)
Comment