Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 364 - Chương 364: Cơm Tất Niên Năm 81

Chương 364: Cơm tất niên năm 81 Chương 364: Cơm tất niên năm 81

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 364: Cơm tất niên năm 81

8 giờ tối ngày 28 tháng Chạp, tiệm sủi cảo của Chu Thanh Bách mới chính thức đóng cửa nghỉ Tết.

Khuya về phòng, hai vợ chồng chụm đầu cộng sổ để xem công việc làm ăn trong một năm qua thế nào.

Đầu tiên là tiệm quần áo nữ của Lâm Thanh Hoà, không cần bàn cãi gì thêm nữa, kinh doanh phải nói là tốt vô cùng, khấu trừ hết tất cả các loại phí tổn, bình quân thu nhập hàng tháng đều đạt trên mức 2000 đồng.

Cửa hàng quần áo nam tất nhiên không thể đuổi kịp, điều này khá rõ ràng, tuy nhiên doanh thu cũng rất khả quan, mới khai trương chưa bao lâu nhưng lợi nhuận thu về xấp xỉ tiền lời một năm của quán sủi cảo.

Năm nay tiệm sủi cảo của Chu Thanh Bách làm ăn cũng rất được, mỗi tháng đều thu về hơn 300 đồng. Đặc biệt là vào tháng cuối năm, vừa là dịp lễ hội lại đúng lúc giới thiệu thêm món mới sủi cảo thịt dê, thực khách ủng hộ vô cùng nhiệt tình cho nên lợi nhuận tăng vọt chạm mốc 400 đồng.

Đó là phần thu, giờ tính tới phần chi. Thực ra năm nay chi không nhiều, trừ bỏ khoản tiền mua cửa hàng quần áo nam thì trên cơ bản không còn khoản lớn nào nữa.

Tổng kết lại, đây chính là một năm thành công rực rỡ của hai vợ chồng Lâm Thanh Hoà, thu nhiều chi ít, thử hỏi còn điều gì tuyệt vời hơn nữa? Cũng nhờ vậy mà số tiền tiết kiệm của gia đình lại được tăng thêm một khoản không hề nhỏ.

Lâm Thanh Hoà chép miệng: “Chán thật, chờ mãi để mua tứ hợp viện mà chẳng có tin tức gì.”

Vì tâm tâm niệm niệm một căn tứ hợp viện nên cô đã từ chối rất nhiều bất động sản khác. À, đương nhiên lý do cũng vì vị trí của những căn đó xấu quá, chứ nếu nằm ở vị trí đẹp, nhắm chừng đầu tư có lời thì tất nhiên cô cũng không ngại xuất tiền thu mua.

Chu Thanh Bách hiểu mong muốn của bà xã cho nên anh lên tiếng an ủi: “Đừng vội, từ từ sẽ có thôi.”

Nói thật một câu anh cũng rất thích tứ hợp viện. Mấy lần trước đi thu tiền nhà giúp chú Vương, bước vào căn nhị tiến viện, anh thấy khí thế vô cùng. Nhưng cái nào ra cái đó anh làm người trước nay luôn chính trực rõ ràng, tuy rằng đã kết nghĩa nhận thân nhưng anh chưa một lần nảy sinh suy nghĩ chiếm tiện nghi của chú ấy. Anh chỉ theo đuổi một suy nghĩ duy nhất đó là cố gắng kiếm tiền cùng vợ mua một căn cho riêng nhà mình.

Lâm Thanh Hoà gật đầu: “Sang năm nếu vẫn không tìm được thì em sẽ mua thêm cửa hàng và nhà ở.”

Hiện tại nền kinh tế quốc dân đang ngày càng rực rỡ, thế cục cũng ngày một thông thoáng hơn, tuy vẫn chưa thu hút được nhiều nhà đầu tư lớn, nhưng những đầu tư nhỏ từ các hộ gia đình cũng mang đến một con số rất khả quan, dẫn tới cửa hàng, cửa hiệu nằm trên các con phố lớn trở nên khan hiếm và đắt đỏ hơn. Vì thế muốn sở hữu được thì ngay lúc này phải tranh thủ và nhanh tay.

Chu Thanh Bách không hề có ý kiến, mọi việc chi tiêu đều do bà xã toàn quyền quyết định.

Nằm trên giường, Lâm Thanh Hoà nhìn lên trần nhà rồi trầm ngâm suy tính: “Sau này em còn muốn mua nhà ở nơi khác nữa.”

Chu Thanh Bách chưa bắt được ý vợ, anh hỏi lại: “Nơi khác là nơi nào?”

Lâm Thanh Hoà đáp: “Hải Nam.”

Hải Nam là một hòn đảo không có mùa đông, quanh năm khoác lên mình khí hậu nhiệt đới gió mùa nóng ấm, rất tuyệt vời. Giả dụ mai này không chịu nổi cái lạnh giá của mùa đông Bắc Kinh thì hai vợ chồng có thể di cư tới đó tắm mình trong gió xuân nắng ấm.

Chu Thanh Bách gật gật đầu: “Anh sẽ nỗ lực kiếm thêm tiền.”

Lâm Thanh Hoà bật cười khanh khách, sau đó lật người nằm sấp lên ngực ông xã, ái muội nói: “Thanh Bách, hai đứa mình cùng nỗ lực xem ông trời có ban cho chúng ta một đứa con gái không nhé?!”

Gì chứ cái này Chu Thanh Bách phối hợp ngay, phối hợp nhiệt tình là đằng khác. Vì ngày mai không cần đi làm cho nên tối nay hai vợ chồng được bữa vui đùa thả phanh.

Kết quả là sáng hôm sau, con cái dậy hết rồi mà tới tận 10 giờ ba mẹ mới chậm rì rì bưng cái gương mặt sưng húp thiếu ngủ bước ra khỏi phòng.

Chu Khải đã đi ra ngoài từ sớm, Chu Quy Lai cũng đi chơi, lúc này chỉ có mình Chu Toàn ở nhà.

Thấy ba mẹ dậy, Chu Toàn liền lên tiếng hỏi: “Ba mẹ ăn chút gì không ạ?”

Lâm Thanh Hoà ngáp một cái rồi xua tay: “Mẹ không ăn đâu, con hâm cho ba mấy cái bánh bao với chén canh thịt dê là được.”

Hôm qua là ngày buôn bán cuối cùng nên Lâm Thanh Hoà mang về rất nhiều sủi cảo, để nhà mình một phần và sai thằng hai đưa qua bên ông bà nội một phần. Toàn bộ sủi cảo đều được cấp đông nên đảm bảo để được lâu, khi nào ăn chỉ cần bỏ lên nồi luộc chín là xong. Lúc đi thì xách sủi cảo, lúc về Chu Toàn lại ôm một bọc đầy ụ bánh bao dượng út cho. Kể ra thời tiết lạnh giá cũng có cái lợi, lưu trữ đổ ăn thoải mái, không sợ ôi thiu, hư hỏng.

Chu Toàn nhanh nhẹn thổi lửa bắc bếp chưng hai cái bánh bao và một chén canh thịt dê. Nó canh lửa rất giỏi, hai món ăn vừa đủ độ nóng cũng là lúc lửa tàn.

Lâm Thanh Hoà rửa mặt xong, trực tiếp cầm một trái táo lên gặm. Mùa đông ăn quá nhiều thịt, lại ít vận động đâm ra cái bụng ấm ách khó chịu, cho nên buổi sáng cô rất hạn chế nạp đạm. Tuy nhiên nể tình con trai đã mất công chuẩn bị, cô cũng ngồi xuống ăn vài miếng rồi đưa hết phần còn lại cho chồng: “Anh ăn đi, em không muốn ăn lắm.”

Tối qua Chu Thanh Bách nỗ lực “tạo người”, hôm nay lại ngủ tới giờ này mới dậy thế cho nên bụng đói cồn cào, vợ đưa cho bao nhiêu là anh ăn hết bấy nhiêu.

Ăn xong xuôi, hai vợ chồng pha ấm trà nóng, ngồi trên ghế sofa vừa nhâm nhi vừa xem TV.

Tới giờ trưa, Lâm Thanh Hoà cũng chỉ ăn chút ít gọi là, đợi Chu Thanh Bách ăn xong bữa, đôi uyên ương lại sóng vai, dắt tay nhau đi dạo phố.

Lát sau, Chu Nhị Ni dẫn Tô Thành và Tô Tốn sang đây, trong nhà chỉ có Chu Toàn đang đọc sách và Mã Tiểu Đản đang ngồi xem TV.

Chu Nhị Ni cười hỏi: “Chú thím tư đi chơi rồi à?”

“Vâng, hiếm lắm mới có dịp nghỉ quán, chắc ba mẹ em đi xem phim điện ảnh rồi.” Những cái khác thì không biết chứ riêng về phương diện này, Chu Toàn tự nhận mình hiểu ba mẹ cực kỳ. Chỉ cần rảnh rỗi là hai anh chị bỏ nhà, bỏ con đi hẹn hò riêng ngay.

Chu Nhị Ni bật cười, hiện giờ tiệm sủi cảo của chú tư đã nghỉ bán, thế nên nó không ngủ ở đó nữa mà dọn quần áo sang nhà ông bà nội ăn Tết. Dù đã được nghỉ lễ nhưng Chu Nhị Ni vẫn nâng cao tinh thần tự giác, hễ rảnh rỗi là lấy sách vở ra đọc và làm bài tập.

Hôm nay sang đây nhìn thấy Chu Toàn đang xem sách tiếng Anh, Chu Nhị Ni ngưỡng mộ hỏi: “Em đọc sách này có hiểu hết không?”

Chu Toàn đáp: “Em chỉ hiểu đại khái, chưa hiểu được cặn kẽ. Chỉ có mẹ em là có thể thành thạo bốn kỹ năng nghe, nói, đọc, viết và sử dụng tiếng Anh như tiếng mẹ đẻ thôi.”

Chu Nhị Ni thật lòng khâm phục: “Thím tư quá lợi hại.”

Chu Toàn chỉ cười không nói gì, đừng nói người ngoài ngay bản thân nó cũng rất phục ý chí nỗ lực của mẹ, khi nào nghỉ ngơi mẹ sẽ thả lỏng thư giãn còn lại hầu hết thời gian nó đều thấy mẹ cầm sách không rời tay.

Chu Toàn quay sang hỏi Tô Thành và Tô Tốn: “Hai đứa ăn cơm chưa? Có đói bụng không?”

Tô Thành đáp: “Chúng em ăn rồi.”

Tô Tốn líu lo hỏi: “Anh Khải đi đâu rồi ạ? Hôm nay em sang đây là muốn học võ.”

Chu Toàn bật cười: “Anh ấy đi ra ngoài rồi. Ngồi xuống đây xem TV trước đi, chưa biết chừng chỉ lát nữa là anh ấy về thôi. À, đây là Mã Văn, tên cúng cơm là Mã Tiểu Đản.”

Nó giới thiệu ba đứa trẻ làm quen với nhau. Đúng là trẻ nhỏ dễ thân, chỉ chào hỏi đôi câu đã ríu ra ríu rít như bạn nối khố rồi. Ba thằng nhóc ngồi chiễm chệ trên ghế chăm chú xem TV.

Thời nay, các chương trình văn hoá văn nghệ ít tới thảm thương, nội dung thì nghèo nàn, lặp đi lặp lại. Thế nhưng con người ta chẳng có nhiều sự lựa chọn để thư giãn, vì thế gần như không một ai có thể cưỡng lại sức hút của TV, một chương trình xem đi xem lại mấy chục lần cũng không biết chán.

Đúng như Chu Toàn dự đoán, vợ chồng Lâm Thanh Hoà đi xem phim điện ảnh.

Từ rạp phim bước ra, Lâm Thanh Hoà liền nói với chồng: “Phải công nhận, điện ảnh bây giờ càng ngày càng thoáng, đề tài gì cũng làm phim được”

Cải cách kinh tế làm cho xã hội phát triển kéo theo đời sống văn hoá tinh thần ngày một nâng cao, nhu cầu giải trí tăng vọt. Để bắt kịp xu thế các nhà làm phim đã bạo gan thay đổi đa dạng các loại hình phim ảnh, các rạp chiếu bóng đã không còn tồn tại một dòng phim tuyên truyền kháng chiến cách mạng như ngày xưa nữa, mà có thêm nhiều thể loại tình cảm, hành động thậm chí còn có cả kinh dị…

Ngay bản thân Chu Thanh Bách cũng cảm nhận được sự biến đổi ngày một lớn của quốc gia. Nói chi xa, ở quê nhà hiện cũng đã tiến bộ rất nhiều, nghe đâu trễ nhất sang năm, cả Chu gia thôn sẽ được kéo điện.

Mà điện là gì? Điện chính là ánh sáng của văn minh hiện đại, là nhân tố quan trọng góp phần thúc đầy phát triển kinh tế- xã hội.

Nói cách khác đây chính là giai đoạn đặc thù đánh dấu cho sự phát triển nhảy vọt sau này của đất nước Trung Hoa đại lục.

Trong năm, công việc đăng đăng đê đê, không có thời gian ngồi xuống cùng nhau ăn bữa cơm, vì thế nhân ngày cuối cùng của năm 81, vợ chồng Lâm Thanh Hoà và ba thằng con trai bưng theo mấy khay thịt sang nhà ông bà Chu ăn cơm tất niên….

Bình Luận (0)
Comment