Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 376 - Chương 376: Ác Cảm

Chương 376: Ác cảm Chương 376: Ác cảm

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 376: Ác cảm

Vương Nguyên tinh ý phát giác ra điểm khác thường, anh nhướng mày cười cười. Lâm Thanh Hoà thì không chú ý cho lắm, cô mở túi xách, lấy ra 5 bản thiết kế.

Hai người trao đổi số lượng, sau đó tiến hành ký hợp đồng.

Vương Nguyên vung bút kí xuống rồi ngẩng lên cười nói: “Cô giáo Lâm chính là khách hàng lớn của xưởng chúng tôi.”

Lâm Thanh Hoà cười khách khí: “Tôi nào dám nhận. Xưởng của anh sắp tới còn vươn ra nước ngoài cơ mà. Chúng tôi chỉ là doanh nghiệp nhỏ lẻ trong nước thôi.”

Nhưng phải công nhận đơn hàng lần này tương đối nhiều. Ngoài đặt 5 kiểu ở đây, Lâm Thanh Hoà còn cho sản xuất vài kiểu tại xưởng nhà mình. Hai ca gối đầu may ngày may đêm, hiệu suất rất khả quan.

Vương Nguyên nhìn về phía Chu Nhị Ni hỏi: “Không nghĩ cô giáo Lâm trẻ vậy mà đã có cháu gái lớn thế này rồi.”

Lâm Thanh Hoà gật đầu: “Đúng vậy, lớn rồi nên mới cho ra ngoài để mở mang kiến thức.”

Vương Nguyên cười hào phóng: “Vậy sau này hoan nghênh cô ghé xưởng chúng tôi, chỗ tôi rất cần những nhân tài như vậy.”

Đúng là miệng lưỡi thương nhân, rõ ràng chẳng biết cháu gái cô năng lực ra sao, bản lĩnh thế nào, vậy mà có thể nhẹ nhàng thốt ra hai từ “nhân tài” như đúng rồi! Thế nhưng cơ hội học hỏi này rất đáng quý, Lâm Thanh Hoà cười nói: “Sợ con bé làm phiền ông chủ Vương.”

Vương Nguyên phất tay: “Chuyện nhỏ thôi, cứ để cô ấy tới đây giao dịch cho quen việc, tôi sẽ điều tài xế đưa đón, đảm bảo an toàn.”

Lâm Thanh Hoà cười gật đầu: “Vậy được, từ giờ trở đi việc bên này tôi sẽ giao cho con bé đảm nhiệm. Có gì mong ông chủ Vương chỉ bảo thêm."

Vương Nguyên nhướng mày: “Tôi còn chưa biết tên cô.”

Chu Nhị Ni tự giới thiệu: “Tôi tên Chu Hồng Anh.”

Cái tên này là do nó tự đặt cho mình vì nó nhận thấy ra ngoài học tập và làm việc cần phải có một cái tên trịnh trọng và chính thức một chút giống như mấy anh em Chu Khải vậy. Đại Oa, Nhị Ni chỉ có thể để gọi ở nhà, còn ra đường gọi Chu Khải, Hồng Anh sẽ lịch sự và ra dáng hơn.

Vương Nguyên gật đầu: “Được, lần sau tới đây chỉ cần nói tên với bảo vệ là được.”

Chu Nhị Ni gật đầu nghiêm túc ghi nhớ.

Lâm Thanh Hoà cất gọn văn kiện rồi hai thím cháu chào ông chủ Vương ra về. Mọi việc diễn ra rất nhanh gọn và mau lẹ vì thời này vẫn chưa có cái lệ thành công kí được một hợp đồng là phải mời cơm rượu chúc tụng này nọ, thực chất cái đó là do người đời sau vẽ vời ra mà thôi.

Ra khỏi xưởng quần áo, Lâm Thanh Hoà liền nói với cháu gái: “Ông chủ Vương này tuổi trẻ tài cao, nhân phẩm không tệ, một mình gây dựng được cơ ngơi này cho thấy anh ta là một người rất có năng lực. Tiếp xúc với những người như thế này mình sẽ học hỏi được rất nhiều."

Chu Nhị Ni hiểu phải va chạm rèn luyện thì mới khá lên được, nó ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ thím, cháu sẽ cố gắng làm tốt.”

Nghĩ nghĩ thế nào, Lâm Thanh Hoà nói thêm một câu: “Còn trẻ mà đã làm ông chủ một xưởng sản xuất quy mô lớn, đúng là rất khiến người ta ngưỡng mộ, nhưng gia thế bối cảnh nhà anh ta quá cao.”

Chu Nhị Ni mờ mịt, chẳng hiểu sao tự nhiên thím tư lại nói cái này, nó chỉ máy móc gật gật đầu.

Nhìn thấy bộ dáng ngờ nghệch của cô cháu gái, Lâm Thanh Hoà bật cười nhưng cũng không nói gì thêm nữa. Ý tứ của cô chính là chàng thanh niên Vương Nguyên rất ưu tú nhưng bối cảnh sau lưng anh ta quá mạnh. Mà phàm những gia đình danh môn vọng tộc ắt chứa đựng nhiều sự phức tạp và rắc rối, những cô gái bình thường lọt vào đó chắc chắn sẽ bị ăn tươi nuốt sống. Cho nên cô chỉ muốn Nhị Ni qua đây học hỏi kiến thức chứ tuyệt đối không muốn cháu gái gả vào hào môn. Nhưng xem chừng con bé còn chưa suy nghĩ tới việc kết hôn thế nên Lâm Thanh Hoà thấy không cần giải thích cặn kẽ, đợi tới lúc thích hợp cô sẽ dạy bảo nó sau. Vì suy cho cùng, thời nào cũng vậy, tình yêu không cần môn đăng hộ đối nhưng hôn nhân nhất định hai bên phải tương đồng. Nghe thì có vẻ phũ phàng nhưng thực tế nó là vậy!

Trong tất cả những đứa cháu gái, cô coi trọng Chu Nhị Ni nhất, nó là đứa tâm địa thiện lương, có chí tiến thủ và nghị lực hơn người. Chỉ cần vững tâm bước đi trên con đường chính đạo, không lầm đường lỡ bước thì chắc chắn tương lai sẽ không phải lo cái ăn cái mặc.

Xong việc ở xưởng Vương Nguyên, Chu Nhị Ni đi thẳng về cửa hàng quần áo nữ. Chị họ vừa vào cửa chưa kịp uống hớp nước, Hứa Thắng Mỹ đã hỏi ngay: “Chị Nhị Ni, mợ út đưa chị đi đâu đấy?”

Chu Nhị Ni vừa nhanh tay gấp gọn lại quần áo trên kệ hàng vừa trả lời: “Tới xưởng quần áo.”

Hứa Thắng Mỹ tò mò: “Tới đó làm gì?”

Chu Nhị Ni: “Tới xưởng quần áo tất nhiên là để đặt quần áo chứ còn làm gì nữa.”

Hứa Thắng Mỹ bĩu môi: “Em còn chưa được tới đó bao giờ, đúng là mợ út thương chị hơn.”

Chu Nhị Ni dừng tay, ngẩng lên nhìn cô em họ một cái rồi bình tĩnh nói: “Thím tư đối xử với đứa nào cũng như đứa nào, em đừng có cái suy nghĩ hàm hồ đó.”

Hứa Thắng Mỹ dẩu mỏ không nói gì nhưng trong lòng nó không phục. Giống? Giống chỗ nào? Rõ ràng đãi ngộ của nó không bằng một góc Chu Nhị Ni và Hổ Tử. Hiện giờ hai người đó đã được làm trợ lý phụ trách sổ sách. Còn nó thì sao, chưa một lần mợ ấy nói sẽ giao việc đó cho nó.

Thôi bỏ chuyện ấy qua một bên, giờ có chuyện khác nóng hổi hơn, Hứa Thắng Mỹ sán lại gần bắt đầu ba hoa: “À, đúng rồi, hôm nọ em đi sang nhà bà ngoại gặp cháu gái nhà hàng xóm tên Chu Trân Trân. Hình như cô ta thích Chu Khải thì phải?!”

Nháy mắt sắc mặt Chu Nhị Ni đanh lại: “Mấy lời này không nên tuỳ tiện mang ra nói lung tung, ảnh hưởng danh của dự Chu Khải.”

Hứa Thắng Mỹ “xì” một tiếng: “Ai bảo em nói lung tung? Chính cô ta kéo em lại hỏi thăm đấy. Nhưng em cũng chưa nói gì. Mà kể ra em chưa gặp qua người nào giống như cô ta. Con gái con đứa ai lại trắng trợn như vậy, thật là…”

Chu Nhi Ni không biết chuyện Chu lão thái định làm mai Chu Trân Trân cho Chu Khải. Vì chuyện này bà Chu chỉ nói cho một mình Lâm Thanh Hoà, ngoài ra không nói với ai khác nữa. Đúng là bà không ưng con bé Chu Trân Trân nhưng cũng không làm cái việc huỷ hoại thanh danh con gái nhà người ta.

Mặc dù không rõ đầu đuôi, nhưng Chu Nhị Ni vẫn dặn một câu: “Tốt hơn hết là cách xa cô ta ra.”

Coi bộ bà chị này cũng chả biết gì, Hứa Thắng Mỹ không nói nữa, đợi tan làm nó liền đem sự tình kể lại cho bà ngoại để xem có moi được gì không.

Làm gì có chuyện vô duyên vô cớ một cô gái lại chủ động hỏi thăm tin tức một chàng trai. Nhất định có mờ ám!

Nghe cháu gái thuật lại mà bà Chu choáng váng vô cùng, thoáng cái sắc mặt bà hoá đen xì: “Nó dám tìm cháu hỏi thăm chuyện này?”

Ha, cái con bé Chu Trân Trân nhìn thì yếu đuối nhu nhược mà ghê gớm ra trò đấy. Lần trước bà đã nói rõ ràng rành mạch thế rồi mà nó còn trơ trẽn tới độ đi tìm Thắng Mỹ hỏi thăm Chu Khải. Hay là con bé đó không nghe hiểu tiếng người?

Hứa Thắng Mỹ lập tức đón ý nói hùa: “Đúng vậy bà ngoại, cô ta cứ níu cháu lại hỏi đông hỏi tây nhưng cháu không hề nói bất cứ điều gì cả.”

Bà Chu bất mãn cực điểm: “Từ giờ về sau mặc xác nó, nó nói gì cũng đứng có đáp lời.”

Hứa Thắng Mỹ ngoan ngoãn gật đầu, rồi nói tiếp: “Bà ngoại, không phải đã xảy ra chuyện gì chứ? Một cô nương lớn như vậy mà lại chủ động hỏi thăm anh Khải, bộ dáng lại còn rất uỷ khuất. Ngay cả cháu đây cũng phải hiểu lầm.”

Hoả khí bốc ngùn ngụt, bà Chu tức đỏ mặt: “Cái gì uỷ khuất? Cái gì hiểu lầm? Đại Oa nhà ta và con bé đó không có một chút quan hệ nào cả. Bà nội nó muốn gả nó cho Đại Oa. Nhưng cả bà và mợ út mày đều không bằng lòng.”

À, ra vậy, Hứa Thắng Mỹ gật gù bừng tỉnh. Bảo sao cái cô gái Chu Trân Trân kia lại níu áo níu quần hỏi thăm cho bằng được.

Bà chu nói thêm: “Sau này ra đường gặp nó thì cứ trực tiếp lờ đi.”

Tức chứ, làm sao bà không tức cho được. Đang yên đang lành thì chuyện trời ơi đất hỡi ở đâu kéo tới. Rõ ràng từ đầu tới cuối chuyện này là do một mình nhà đó tự biên tự diễn, bà đã phải lựa lời từ chối khéo và tránh nói ra ngoài nhằm giữ thể diện cho con gái nhà người ta. Nhưng người ta thì hay rồi, tự chạy đi khắp nơi bô bô lên cho bàn dân thiên hạ cùng biết.

Chuyện cũ cộng thêm chuyện mới, bà Chu càng thêm chướng mắt Chu lão thái.

Thế nhưng Chu lão thái lại chẳng hề phát hiện ra thái độ khác thường của bà Chu. Sáng sớm nay bà ta vẫn hồn nhiên đi sang đây tính lấy đồ miễn phí.

Chu lão thái hỏi: “Nhà bà còn dưa leo với cà chua không?”

“Không còn.” Bà Chu đáp mà không thèm ngẩng đầu lên.

Chu lão thái sửng sốt: “Tôi thấy bà trồng nhiều lắm mà.” Điêu thế, bà nhìn thấy cây cối ở hậu viện sai trĩu trịt kia kìa.

Bà Chu không nóng không lạnh, nhàn nhạt nói: “Lát nữa tôi phải mang cho tiệm sủi cảo nhà thằng tư.”

Chu lão thái giận dỗi xoay người về nhà. Vừa vào cửa đã bắt đầu mở miệng oán giận: “Có tí dưa leo với cà chua mà cũng ki bo, kẹt sỉ. Gớm, bà ta tưởng tôi thèm chắc, đúng là cái đồ nhà quê…”

Chu lão gia chán chả buồn nói, lặng lẽ đứng dậy cầm lấy bàn cờ tướng, đi sang rủ ông Chu và ông Hồ ra công viên chơi cờ.

Bình Luận (0)
Comment