Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 378: Bất công
Ngày hôm sau, canh đúng thời điểm chị cả Chu xuống công, Lâm Thanh Hoà liền gọi điện thoại về quê.
Ở đầu dây bên kia, chị cả Chu vui vẻ thông báo đã bắt 30 con vịt con về nuôi.
Lâm Thanh Hoà bật cười chúc mừng rồi nói: “À, Dương Dương và Ngũ Ni thi đại học xong có dự định gì không? Chị thử hỏi xem hai đứa nó có muốn làm thêm hè không, lên đây giúp nhà em, em sẽ trả tiền lương đàng hoàng đặng cho hai đứa một khoản bắt đầu cuộc sống sinh viên.”
Chị cả Chu cười xoà: “Trời ơi cần gì thím phải trả tiền chúng nó, chúng nó lên đó đã ăn không uống không rồi còn gì.”
Bắc Kinh là thành phố lớn, dù chị chưa được đi đó đi đây nhưng chị biết đây là cơ hội tốt để thằng cả nhà mình mở mang tầm mắt, học hỏi nhiều điều, tóm lại là trăm lợi không một hại.
Nói một hồi, Lâm Thanh Hoà mới đề cập tới chuyện Cương Tử.
Chị cả Chu thoáng chần chờ: “Thế còn Thắng Cường bên kia?”
Lâm Thanh Hoà liền nói: “Kệ chứ, em chỉ nhận những người biết làm việc.”
Thật ra câu trả lời của thím tư không nằm ngoài dự đoán của chị cả Chu. Làm sao chị không biết tính nết cái thằng Thắng Cường, nó bị chị Hiểu Quyên chiều quá hoá hư, chỉ có nằm rồi ăn, lười chảy thây.
Bao năm nay, Lâm thanh Hòa chưa một lần chủ động đi qua nhà chị Hiểu Quyên chơi, chỉ có sai mấy đứa con đạp xe đưa quà sang thôi.
Chị cả Chu thì thân thiết hơn nên thỉnh thoảng có ghé thăm. Nhưng ghé thì mới biết cái thằng Thằng Cường được việc thì ít hỏng việc thì nhiều, nó toàn làm đâu vứt đó không bao giờ làm việc gì đến nơi đến chốn. Thú thực ngay bản thân chị cũng không thấy hài lòng về đứa cháu này.
Gác điện thoại, Chị cả Chu liền bảo chồng đạp xe sang báo tin cho mẹ con chị Hiểu Cúc.
Lại nói đến chuyện cái xe đạp, những ngày đầu mới lập nghiệp, kinh tế còn khó khăn nên anh ba Chu đành mượn tạm lên huyện thành. Lúc ấy chị hai Chu không tiếc lời mắng nhiếc, càu nhàu. Một thời gian sau làm ăn khấm khá, anh ba tự mua được cái xe cho riêng mình, mang trả chiếc cũ về Chu gia, chị ấy mới chịu câm miệng.
Tới nhà chị Hiểu Cúc, anh cả Chu chuyển lời thím tư hỏi Cương Tử có đồng ý lên Bắc Kinh làm không.
Trong lúc chị Hiểu Cúc còn chưa kịp phản ứng gì thì Cương Tử đã nhảy cẫng lên, hò hét chạy quanh sân: “Cháu đồng ý, cháu muốn đi, cháu đồng ý, cháu muốn đi!”
Nó đen nhẻm đen nhèm như cục than, vừa nhảy loi nhoi như con khỉ vừa sung sướng gào rú ầm ĩ, trông buồn cười vô cùng!
Thật ra từ hôm đầu năm nó đã muốn theo anh ba đi rồi, nhưng mẹ không đồng ý, nói trên đấy không thiếu người, cấm nó không được gây rối. Nhưng mẹ cấm thì cấm nó chẳng tắt hy vọng đâu.
Để mà nói nguyên nhân khiến Cương Tử quyết tâm hướng tới Bắc Kinh thì phải kể đến Hổ Tử. Ai bảo anh ba về khoe quá trời quá đất, nào là thành phố lớn đèn điện lung linh, ở nhà lầu, ăn thì càng không phải bàn bữa thịt, bữa cá, bữa trứng rồi heo, gà, vịt, dê thay đổi quanh năm….Cương Tử thèm nhỏ dãi, ba bữa cơm ở nhà toàn rau là rau, ăn muốn xanh ruột luôn, làm sao sánh bằng trên đấy được. Thế là nó bắt đầu động não suy nghĩ, kể cả làm không lương nó cũng làm, chỉ cần bao ăn là được, nhất định nó sẽ làm việc thật tốt, đảm bảo không gây phiền cho cậu mợ út.
Đấy, nó đã nói gãy lưỡi, nài nỉ hết nước hết cái mà mẹ cũng không chịu, thế mới chán chứ!
Tuy nhiên nó đã nghĩ kỹ rồi, có khả năng hè năm nay cậu mợ út sẽ về thăm quê, tới lúc đó nó sẽ tự mình sang xin.
So với Chu Hiểu Quyên, Chu Hiểu Cúc sống biết điều hơn nhiều. Gửi một đứa lên đấy đã là quá lắm rồi, cậu mợ phải bao ăn bao ở lại còn trả tiền lương. Chị nào dám mặt dày gửi thêm đứa nữa, nhất là con trai chúng nó ăn khoẻ, lại không được ý tứ như tụi con gái. Vậy nên dù thằng tư có xin xỏ thế nào chị cũng nhất quyết không là không.
Chỉ là không ngờ, mợ út lại chủ động gọi Cương Tử lên đó làm. Khỏi phải nói, Chu Hiểu Cúc mừng rỡ cỡ nào thế nhưng chị vẫn có đôi chút đắn đó: “Thật sự trên đấy đang tiếu người à? Nhưng mà cái thằng nhóc thúi này nó ăn nhiều lắm, một bữa ăn mấy chén cơm vẫn kêu chưa no.”
Cương Tử xấu hổ, vội vàng nói: “Mẹ, con…con sẽ ăn ít đi, ừhm…con sẽ cố…”
Anh cả Chu bật cười: “Thím tư đã lên tiếng thì tất nhiên thím ấy đã có sự sắp xếp. Lên đó không cần phải ăn ít, chăm chỉ làm việc là được, haha, chắc không tới nỗi ăn nghèo cậu út cháu chứ hả?!”
Dứt lời, vẻ mặt anh thoáng chút do dự muốn nói rồi lại thôi.
Chu Hiểu Cúc tinh ý phát hiện ra liền hỏi: “Cậu cả, có việc gì em cứ nói thẳng.”
Anh cả Chu liền nói: “Chị cả cũng muốn cho Thắng Cường đi nhưng thím tư không đồng ý.”
À, việc này thì Chu Hiểu Cúc biết. Hôm mồng 2 về chúc Tết Chu gia, chị Hiểu Quyên cũng đã nói rồi. Mặc dù hai chị em gái thân thì thân thật nhưng thực lòng chị không tán đồng với cách làm đó. Nghĩ sao mà để thằng Thắng Cường đi bán hàng, nói chưa được hai câu nó đã lôi người ta ra đánh ấy chứ, thế thì có mà chết dở, mở cửa làm ăn là phải ôn hoà vui vẻ vì hoà khí sinh tài mà, không phải sao?
Chu Hiểu Cúc liền nói: “Việc này em cũng không cần xen vào. Thanh Hoà đã quyết định như thế nào thì cứ làm theo là được. Nếu chị Hiểu Quyên nghĩ thông suốt thì tốt, còn chị ấy cố chấp thì cũng đành chịu.”
Anh cả Chu nhíu mày suy tư, cảm thấy giải quyết như này không được tốt cho lắm nhưng có nói thêm cũng chẳng thay đổi được gì thế nên anh không nói nữa, chào chị rồi quay xe ra về.
Cương Tử thì vẫn sướng như điên, nó hào hứng nói: “Bao giờ Chu Dương đi Bắc Kinh là con được đi theo rồi, hahaha!”
Chu Hiểu Cúc nghiêm mặt dặn dò: “Đi lên đó phải thật thà chịu khó làm việc, cấm chỉ gian dối giở thủ đoạn, đừng để mợ út đuổi thẳng cổ về là mẹ cho mày ăn đòn đấy.”
Vụ việc Chu Lục Ni bị tống cổ về ầm ĩ suốt một thời gian dài, đương nhiên chị cũng đã nghe qua hơn nữa chị càng biết người em dâu này tính khí ra sao, có gì là xử thẳng tay, đừng mong mợ ấy nương tay hay nể mặt ai.
Cương Tử vỗ ngực tự tin: “Mẹ yên tâm đi, con sẽ làm việc thật tốt. Nhất định mợ út sẽ không có cơ hội đuổi con.”
Nhưng nói tới đây nó lại có chút lo lắng: “Nhưng mà liệu mợ có bắt con đi học không nhỉ?”
Anh ba về kể là buổi tối anh với chị Nhị Ni đi học cái lớp bổ túc gì gì ấy, là mợ út tìm trường rồi đăng ký cho.
Chu Hiểu Cúc bật cười mắng: “Cái thằng ranh này, được mợ út nâng đỡ vui còn chẳng kịp, ở đó mà dám lo lắng?”
Nhắc tới cái này, Chu Hiểu Cúc cảm kích vô cùng, mợ không những cho ăn, cho ở, trả lương lại còn cho tiền học phí, chỉ bảo dạy dỗ từng ly từng tí. Quả thực nếu không có mợ giúp đỡ thì chính chị cũng không cho Hổ Tử được những thứ đó.
Nghỉ một lát, Chu Hiểu Cúc nói tiếp: “Lên đó phải ngoan ngoan nghe lời mợ út. Nếu mợ bảo đi học thì đi học. Bắc Kinh là thành phố lớn, sống ở đó không có văn hoá thì làm sao được?”
“Vâng.” Cương Tử đáp dõng dạc.
Nó cũng giống anh Hổ Tử, học hết lớp 3 rồi nghỉ. Giờ anh ba được học hành đến nơi đến chốn, về quê khác lắm, ra dáng ra hình hẳn hoi, nó cũng muốn thế, ít nhất cũng không thể kém ông anh được, phải không?
Việc này trước sau cũng lộ, có muốn giấu cũng giấu không được, thế nên ngày hôm sau Chu Hiểu Cúc chủ động sang tìm chị gái nói chuyện, cái chính là hy vọng chị đừng khó chịu, ấm ức.
Nhưng khổ nỗi, làm sao không ấm ức cho được. Chu Hiểu Quyên nghẹn muốn vỡ cái lồng ngực. Vợ cậu tư sống quá bất công, Cương Tử không có ý định đi thì điện thoại về gọi nó lên, còn Thắng Cường nhà chị muốn đi, chủ động xin thì cô ta lại từ chối không tiếp. Thật là khinh người quá mức!!!