Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 379: Tuổi trẻ năng động-nhiệt huyết
Lâm Thanh Hoà thừa biết chị Hiểu Quyên chắc chắn sẽ khó chịu nhưng vậy thì đã sao? Trước giờ cô không phải là người nhìn sắc mặt người khác mà bỏ qua cảm nghĩ của bản thân.
Hơn nữa cũng đừng rao giảng cái đạo lý “hãy đặt mình vào vị trí của người khác”, thế thử hỏi người khác có đặt mình vào vị trí của cô không? Mỗi người có một cuộc sống và quan điểm của cô xưa giờ rất rõ ràng chỉ dùng người hữu dụng, còn kẻ vô dụng kể cả có là con ruột cũng tuyệt đối không cho làm. Và cũng đừng mong cô sẽ đến từng nhà, gặp từng người giải thích lý do tại sao chọn người này loại người kia, ai hiểu thì hiểu, không hiểu thì thôi. Lâm Thanh Hoà đây không rảnh làm những chuyện vô bổ!
Theo kế hoạch, đợi Cương Tử lên đây, cô sẽ huấn luyện một thời gian cho nó quen việc rồi để nó thay thế vị trí Hổ Tử, còn Hổ Tử thì ra vỉa hè bày sạp bán hàng. Để xem rèn luyện 1, 2 năm, anh chàng này có đủ khả năng ra ngoài bươn chải không, nếu có cô sẽ tạo điều kiện hết mình. Vì về cơ bản, mục đích đón mấy thằng cháu lên Bắc Kinh không phải chỉ đơn thuần là cho ăn, cho uống, trả mấy đồng lương mà quan trọng là cô muốn tạo ra một bước đệm giúp chúng kiến tạo tương lai, chứ thật lòng cô nào muốn để tụi nó làm công cho nhà mình cả đời.
Chớp mắt đã tới tháng sáu, Chu Dương và Chu Ngũ Ni hồi hộp bước vào kì thi tuyển sinh đại học toàn quốc.
Được cái có nhà chú thím ba trên huyện thành, nên anh chị cả hoàn toàn yên tâm giao thằng con trai cho chú thím. Trên thực tế chị ba Chu chỉ ghét mỗi bà chị hai, chứ với chị cả thì bình thường. Vả lại thi đại học là chuyện trọng đại cả đời của bọn nhỏ, nào có ai lại đi so đo tính toán thiệt hơn, thành ra chị ba rất nhiệt tình chăm sóc cơm nước cho cả hai sĩ tử.
Vì nhiều môn nên phải thi tổng cộng ba ngày mới xong. Ròng rã ba ngày căng như dây đàn, hồi chuông báo kết thúc môn cuối vang lên, cả Chu Dương lẫn Chu Ngũ Ni đều cảm thấy nhẹ bẫng như mây. Cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ, tối nay có thể đánh một giấc no say rồi.
Thi xong là phải đi chơi, giải toả đầu óc và tất nhiên điểm đến chính là Bắc Kinh, thủ đô phồn hoa đô hội!
Vì thi đại học nên được nghỉ hè sớm hơn mọi năm nhưng từ đây lên Bắc Kinh khá xa, đi đi về về cũng mất mấy ngày trời. Giả dụ thi đậu thì phải tới trường sớm để báo danh, nếu cứ chần chờ ở nhà đợi kết quả có khi chả kịp mất. Vậy nên Chu Dương và Chu Ngũ Ni quyết định ngày kia lên đường. Còn thành tích thì canh tới ngày có gọi về hỏi thăm cũng được.
Nghĩ là làm, ngày hôm sau, Chu Dương về thôn thông báo với mẹ sáng sớm mai tụi nó sẽ lên nhà chú thím tư. Nghe vậy chị cả Chu liền bảo con trai sang nhà chị Hiểu Cúc gọi Cương Tử đi cùng.
Chu Dương nhanh nhẹn cưỡi xe đạp sang nhà dì hai báo tin. Cương Tử sướng như điên, nó đã sắp quần áo từ lâu rồi, chỉ đợi huýt sáo là đi ngay.
Trời tờ mờ sáng, ba anh chị em khởi hành đi Bắc Kinh. Lớn thế này mà đây là lần đâu tiên Cương Tử được ngồi ôtô và tàu hoả, nhìn cái gì cũng mới mẻ và lạ lẫm, nó thích thú vô cùng và càng háo hức, ngóng đợi tương lai phía trước. Nó tự nhủ nếu Bắc Kinh thực sự tốt như những lời anh ba kể thì có làm công cho cậu út suốt đời nó cũng chịu.
Lúc ba đứa cháu đặt chân tới Bắc Kinh, Lâm Thanh Hoà ngớ người vì không nghĩ tụi nó đến sớm vậy, còn tận hơn nửa tháng nữa cô mới nghỉ hè cơ, thế này chắc vừa thi đại học xong là tụi nó xuất phát liền à? Nhưng không sao, lên càng sớm càng vui. Lâm Thanh Hoà niềm nở đón tiếp, còn dặn Chu Thanh Bách nấu thêm vài món ngon, chạy ra tiệm giải khát mang về một lốc nước ngọt có ga, coi như mở buổi tiệc chào mừng nho nhỏ.
Khỏi cần nói bữa cơm náo nhiệt nhường nào và cũng như mọi khi, cuộc vui vắng mặt Hứa Thắng Mỹ, bởi vừa hết giờ làm một cái, chưa kịp đóng cửa hàng là nó đã chạy thẳng về nhà bà ngoại rồi. Thậm chí, nó còn chưa biết các em mới từ quê lên ấy chứ. Mọi người cũng không ai có ý định đi gọi vì trước sau gì chả gặp với lại chắc giờ này bên nhà ông bà đã ăn cơm xong xuôi.
Lâu lắm mới gặp lại nhau nên mấy đứa trẻ mừng vui khôn xiết, tụi nó vừa ăn uống vừa nói cười đùa giỡn làm không khí tiệm sủi cảo rộn ràng hơn cả những lúc đông khách nhất.
Mãi mới tàn tiệc, Lâm Thanh Hoà trực tiếp đứng dậy sắp xếp: “Bây giờ dắt nhau sang chào ông bà một tiếng, rồi quay về lấy quần áo đi tắm rửa.”
Một mình Chu Toàn ở lại rửa dọn chén dĩa, còn 6 thanh niên kia hành quân thẳng tiến sang nhà ông bà Chu.
Cả một bình đoàn bất chợt đổ bộ, hai ông bà giật bắn cả mình, lúc nhìn ra đám cháu trai cháu gái và nhất là sự có mặt của hai sĩ tử vừa tham gia kì thi đại học, khỏi cần nói ông bà vui mừng cỡ nào.
Bà Chu vội kéo cả đám vào nhà rồi ân cần hỏi: “Mấy đứa ăn cơm chưa?”
Cương Tử dõng dạc đáp: “Chúng cháu ăn bên nhà cậu út rồi, ăn đại tiệc luôn!”
Đúng là anh ba nói không sai, thức ăn ngon tuyệt cú mèo. Và tuyệt vời nhất là cậu mợ không ngại nó ăn nhiều, còn giục nó ăn cho no bụng nữa chứ, lúc ấy tí thì nó xúc động rơi nước mắt ngay trên bàn cơm.
Nhìn đám cháu đứng ngồi chật cả nhà, Chu Hiểu Mai cũng vui không kém, cô hỏi: “Dương Dương và Ngũ Ni lên đây thì cô biết rồi nhưng Cương Tử cũng đi theo à? Mẹ cháu không nói gì sao, khoảng thời gian này cũng sắp vào vụ hè rồi nhỉ?”
Cương Tử thẳng lưng tự hào tuyên bố: “Mẹ cháu làm sao nói được gì vì mợ út gọi cháu lên đây làm mà lại.”
Lời này vừa phóng ra, trừ đám trẻ, tất cả những người lớn đang có mặt trong phòng đều sửng sốt tột độ. Vốn chỉ tưởng thằng bé ham vui nên bám đuôi anh chị đi chơi một chuyến ai dè vợ thằng tư gọi Cương Tử lên đây làm việc? Thật à? Sao trước giờ không nghe vợ chồng nó nói gì hết?
Chu Hiểu Mai tò mò nhìn về phía Hổ Tử: “Dì có nghe chị tư nói chuẩn bị mở thêm cửa hàng mới đâu? Hình như đủ người cả rồi mà?”
Hổ Tử gãi gãi đầu: “Mợ út bảo để Cương Tử thay vị trí của cháu còn cháu thì ra vỉa hè bày sạp bán hàng…để luyện gan…”
Thật tình trước giờ nó không cho rằng mình là một đứa nhát gan, thậm chí còn to gan lớn mật là đằng khác. Nhưng giờ gặp mợ út nó mới thấy mình chưa là cái đinh gì hết, thế nên mợ bảo luyện, nó nhất định sẽ nghiêm túc luyện.
Chu Hiểu Mai gật đầu: “Ừ, nghe lời mợ út đi, không sai đâu.”
Chị tư chưa bao giờ làm chuyện thừa thãi, những chuyện chị sắp xếp đều có nguyên do và mục đích cả thế nên cứ nghe theo chắc chắn đúng.
Chu Hiểu Mai nói thêm: “Đã lên đây thì phải chăm chỉ làm lụng, đừng học theo Thắng Mỹ, bày đặt ý kiến này ý kiến nọ, tới lúc không được lại sinh lòng oán trách.”
Bà Chu nhíu mày: “Thắng Mỹ làm sao?”
Chu Hiểu Mai nói thẳng: “Chỉ Hiểu Quyên muốn cho Thắng Cường lên nhưng chị tư không đồng ý. Bây giờ chị tư gọi Cương Tử lên, chị Hiểu Quyên với con bé Thắng Mỹ không bất mãn thì con đi đầu xuống đất.”
Bỗng nhiên Chu Hiểu Mai thấy tội nghiệp cho chị tư, rõ ràng có ý tốt giúp đỡ con cháu trong nhà, nhưng xem ra không phải cứ làm chuyện tốt là được báo đáp, không khéo lại kéo rắc rối ấy chứ.
Ông Chu bình tĩnh cất lời: “Có năng lực thì hẵng tới, không năng lực thì ở nhà.”
Bà Chu vẫn còn mơ mơ hồ hồ: “Làm gì nghiêm trọng tới mức đó? Mẹ thấy quan hệ của Thanh Hoà với Hiểu Quyên cũng tốt lắm mà, ngay từ đầu nó nhận Thắng Mỹ còn gì, chắc xét thấy thằng bé Thắng Cường không làm được việc nên nó mới từ chối?!”
Chu Hiểu Mai nhếch mép cười lạnh: “Dù chị tư có làm cái gì thì cũng đừng mong chị ấy đứng ra giải thích. Tính chị ấy xưa giờ là vậy, không thích trình bày dông dài. Như trước đây đấy, một mình ở trong nhà đóng cửa đọc sách, cả thôn lên án là người đàn bà lười biếng nhưng chị ấy có thèm thanh minh thanh nga nửa lời đâu. Hiện tại cũng vậy, chị ấy thật tâm muốn nâng đỡ con cháu trong nhà, không phân bì cháu trai cháu gái, cháu ngoại hay cháu nội, đứa nào chị ấy cũng đối xử tốt như nhau. Ha, cô đây chỉ mong các cháu có lớn thì phải có khôn, đừng nuôi suy nghĩ hàm hồ rồi làm tổn thương lòng tốt của chị tư.”
Chu Nhị Ni vội lắc đầu: “Cô út, cái này cháu đảm bảo không bao giờ xảy ra đâu ạ.”
Hổ Tử cũng vội nói: “Vâng đúng đấy dì út, dì đừng lo lắng, không bao giờ có chuyện này đâu.”
Làm sao chúng nó không biết mợ út đối xử mới mình tốt đến thế nào. Hơn nữa, Hổ Tử còn cực kỳ khâm phục trí tuệ cũng như bản lĩnh của người mợ này. Đúng là đời này chưa gặp qua nhiều phụ nữ nhưng nó dám khẳng định chắc nịch khó có người thứ hai giỏi giang như mợ út. Nó hâm mộ còn không hết thì lấy đâu ra bất mãn?!
Ừhm… thái độ vậy còn tạm được, Chu Hiểu Mai gật gù hài lòng. Như chợt nhớ ra điều gì, cô đánh mắt tìm xung quanh rồi hỏi: “Ủa, Thắng Mỹ đâu?”
Bà Chu đáp: “Nó sang hàng xóm rồi, bà Hồ kêu mắt mờ không thấy đường nên nhờ nó sang hỗ trợ đóng giày.”
Nghe bà Chu nói vậy mọi người cũng ậm ờ cho qua rồi tiếp tục quay sang trò chuyện, hỏi thăm nhau. Ngồi một lúc, bọn nhỏ đứng dậy chào ông bà rồi rồng rắn kéo nhau tới nhà tắm công cộng.
Dọc đường đi, mấy anh chị em vẫn tiếp tục chuyện trò không ngớt, lâu lâu có đứa thốt lên câu gì hề hước là cả đám lại phá lên cười như nắc nẻ. Đúng là không gì tốt bằng tuổi trẻ, chúng nó đi tới đâu, nơi đấy ngập tràn sắc xuân, năng động và nhiệt huyết.