Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 380: Cửa tiệm bánh bao thứ nhất
Cùng một lúc tăng thêm ba thanh niên thì cũng không lo vấn đề chỗ ngủ, Ngũ Ni ra tiệm sủi cảo với chị Nhị Ni, còn Chu Dương và Cương Tử thì lên lầu hai tiệm quần áo nam là được, bảo đảm rộng rãi luôn. Nhưng khổ nỗi hai anh thanh niên này to xác mà vẫn còn ham vui, chỗ rộng không muốn lại cứ thích chen chúc ở tiểu khu cơ.
Lâm Thanh Hoà để kệ cho tụi nhỏ tự sắp xếp với nhau, con trai mà, ngủ đâu chẳng được, trải cái chiếu lăn kềnh ra đất là xong, thời tiết nóng nực, được lăn lộn dưới sàn mát mẻ có khi mấy anh ấy còn thích hơn ấy chứ.
Phàm ở đời, luôn có người thích đi ngược với số đông. Lần này cũng vậy, sau khi biết tin Cương Tử được vào làm tại tiệm quần áo nam, Hứa Thắng Mỹ không vui ra mặt, cả ngày ngày cứ rầu rĩ, âm trầm.
Vì bận quá nhiều việc nên Lâm Thanh Hoà cũng chẳng có thời gian để ý từng đứa cháu một, mãi tận khi Chu Hiểu Mai rủ đi tắm rồi kể cho cô nghe thì cô mới biết.
Chu Hiểu Mai nói: “Hình như cái con Thắng Mỹ nó bất mãn chị lắm đấy.”
Lâm Thanh Hoà nói mà không cần suy nghĩ: “Bởi vì Cương Tử?”
Chu Hiểu Mai gật đầu: “Vâng, chắc là vì chị từ chối em nó nhưng lại gọi Cương Tử lên.”
Lâm Thanh Hoà bật cười thành tiếng: “Cửa hàng là của chị, không lẽ chị không có quyền lựa chọn thuê ai hay sao?!”
“Cái con Thắng Mỹ này thật không hiểu chuyện chút nào.” Chu Hiểu Mai cực kỳ không hài lòng, đấy là cô còn chưa nói ra chuyện suốt ngày nó ở bên tai mẹ thổi gió, đâm bị thóc chọc bị gạo. Đúng là nuôi ong tay áo, nuôi khỉ dòm nhà!!!
Lâm Thanh Hoà nhàn nhạt nói: “18 tuổi, tính cách đã được định hình rồi, nếu là người hiểu chuyện thì tự khắc bản thân nó sẽ biết cư xử đúng mực. Còn một khi cố tình không hiểu thì cũng chả ai cưỡng cầu hay ép buộc nó được.”
Từ lúc xuyên đến đây, Lâm Thanh Hoà chưa một lần cảm thấy hối hận với những gì mình đã làm, vậy mà lúc này cô ước gì có thể quay ngược thời gian, trở về cái ngày mà bà chị chồng dẫn Hứa Thắng Mỹ đến xin việc. Đúng là mọi rắc rối luôn bắt nguồn bởi lỗi tắc trách và sự cả nể. Cô đã không suy xét cẩn trọng xem tính cách của đứa cháu họ này có phù hợp để làm việc với mình hay không.
Và rồi, sau một thời gian sinh hoạt và làm việc chung, Lâm Thanh Hoà phát hiện ra mình rất không hài lòng về Hứa Thắng Mỹ, tính tình nó nhỏ nhen, thiển cận lại rất thích so đo tị nạnh với người khác.
Ngay từ đầu cô đã giục nó chăm chỉ học chữ rồi tham gia lớp bổ túc ban đêm với Nhị Ni và Hổ Tử nhưng chính nó lắc đầu nguây nguẩy, thời gian người ta học tập thì nó chọn xem TV.
Sau này, khi cô hướng dẫn Nhị Ni và Hổ Tử cách quản kho, cộng sổ, dẫn Nhị Ni đi đặt hàng thì nó lại tỏ thái độ rồi bóng gió nói ra nói vào. Có ý kiến gì thì đứng trước mặt cô mà nói này, mắc gì ở sau lưng thì thà thì thụt, đừng tưởng cô không biết!
Vì trước mắt nó chưa làm gì vi phạm nguyên tắc thế nên cô vẫn cho nó ở lại đây tiếp tục công việc. Đợi tới khi nó lấy chồng, cô sẽ cho thêm một phần của hồi môn, như vậy cũng xem như trọn vẹn tình nghĩa mợ cháu.
Một mình Hứa Thắng Mỹ đã đủ phiền lòng, vậy cho nên Hứa Thắng Cường cô xin miễn không tiếp, không ai tắm hai lần trên một dòng sông cũng không ai ngã hai lần tại cùng một chỗ.
Chị Hiểu Quyên có trách móc hay oán hận gì thì tuỳ, nhưng có một điều chắc chắn chị ấy không thể phủ nhận đó là năng lực của Cương Tử vượt xa Thắng Cường, nên chọn ai bỏ ai hiển nhiên mọi người đều thấy rõ. Tuy nhiên, nếu chị ấy vẫn cố chấp cho rằng con mình tài giỏi, thì tự mang con lên đây mà lập nghiệp. Muốn làm gì cũng được đừng đụng chạm vào cuộc sống riêng của cô là được.
Nghĩ một hồi mà nặng cả đầu, Lâm Thanh Hoà thở dài: “Thôi không nói chuyện đó nữa.”
Chu Hiểu Mai cũng hiểu, cô gật gật đầu rồi quay qua tám mấy chuyện linh tinh khác.
Lúc sau, tắm rửa xong xuôi, hai chị em đi ra khỏi nhà tắm công cộng, Chu Hiểu Mai mới thầm thì: “À, chị tư, em với Đại Lâm định tới gặp chủ nhà đặt vấn đề mua lại cửa hàng.”
Lâm Thanh Hoà gật đầu rồi hỏi: “Em định ra giá bao nhiêu?”
Chu Hiểu Mai nhíu mày: “Vợ chồng em định đề giá 4500, không biết bà ấy có đòi cao hơn không nữa.”
Lâm Thanh Hoà gật gù: “Cao nhất 4700, nếu đòi hơn thì bỏ, mình tìm mua căn khác.”
Hôm sau, Chu Hiểu Mai và chồng tới gặp chủ nhà. Kỳ thực với diện tích căn tiệm đó mà ra giá 4500 là quá cao, nhưng khổ một nỗi chủ nhà không muốn bán mà vợ chồng cô lại muốn mua nên giá mới bị đẩy lên như vậy. Thế mà nói gãy lưỡi người ta vẫn lắc đầu từ chối. Cực chẳng đã Chu Hiểu Mai đành cắn răng đưa ra con số chị tư dặn, 4700. Quả nhiên, chủ nhà không lắc đầu nữa, thái độ cũng bớt quyết liệt hơn, nhưng vẫn chưa đồng ý ngay mà nói đợi về thương lượng lại với gia đình.
Phải biết rằng, cái giá 4700 này đã cao hơn giá thị trường hẳn 500 đồng. Mà trên đời làm gì có ai chê tiền nhiều? Kể cả chủ nhà giàu có cỡ nào thì cũng không thể bỏ qua món hời này được. Huống hồ đặt ở thời này, 500 đồng nào phải con số nhỏ.
Nếu không phải tiệm bánh bao kinh doanh quá phát đạt thì Tô Đại Lâm cũng không muốn bỏ ra số tiền này đâu. Nên nhớ trước kia hồi còn làm ở huyện thành, thu nhập một tháng của anh chỉ có 60 đồng thôi, 500 đồng là gần bằng một năm tiền lương rồi đó.
Giằng co một hồi, cuối cùng nỗ lực bỏ ra cũng có kết quả, vợ chồng Chu Hiểu Mai thành công thu mua cửa hàng bánh bao về tay.
Vì dạo này bận rộn nhiều việc, chị dâu em chồng không thường xuyên gặp gỡ nên Lâm Thanh Hòa chưa kịp cập nhật tin tức. Mãi cho đến hôm nay, Chu Quy Lai sang nhà ông bà chơi, khi về nó liền thông báo tin sốt dẻo cô út đã mua được cửa hàng, thế là buổi tối Lâm Thanh Hoà lập tức rủ anh chồng đạp xe sang chúc mừng.
Để mua được căn tiệm này, Tô Đại Lâm đã đào sạch tiền tiết kiệm, nhưng Lâm Thanh Hoà có thể nhìn ra được nụ cười mãn nguyện và nhẹ nhõm trên gương mặt cả hai người họ.
Vậy là tốt rồi, Lâm Thanh Hoà cũng yên tâm phần nào, cô đi vào nhà rồi cười nói: “Chị nghe thằng ba về bảo cô dượng mua cửa hàng rồi hả?”
Chu Hiểu Mai cười không khép được miệng: “Vâng, nhà em mua rồi, phải vét sạch tiền mới mua được đấy.”
Lâm Thanh Hoà gật đầu: “Ừ đúng là một khoản không nhỏ nhưng chỉ cần bỏ một lần, từ giờ về sau yên tâm làm ăn, không phải lo lắng gì nữa.”
Xét thu nhập hiện tại của tiệm bánh bao thì 200 đồng tương đương với nửa tháng lợi nhuận, tính ra cũng không tới mức quá khó chấp nhận. Cũng may, chủ cũ là người biết co biết dãn, thấy lợi vừa đủ liền thu tay, không tham lam quá đáng. Hiện giờ sự việc đã xong, cũng xem như có miếng đất cắm dùi ở Bắc Kinh là yên trí rồi.
Nhưng bà Chu thì lại không vui cho lắm, bà nhăn nhó càm ràm: “Đắt quá, một cái cửa hàng mà đòi tận 4700 đồng, sao không đi cướp luôn đi.”
Lần trước thằng tư nói 4000 bà đã tá hoả tam tinh rồi, vậy mà quay đi quay lại mới có một năm đã nhảy vọt lên tận 4700, không phải ăn cướp thì là gì??
Ở nông thôn, người nông dân tích cóp cả năm trời cũng chưa chắc được 200 đồng đâu đấy.
“Bà thì biết cái gì!” Ông Chu tức giận quát một tiếng rồi lừ mắt ý bảo bà đừng nói thêm nữa. Ông cảm thấy con rể và con gái đi bước này rất đúng đắn. Đúng là bỏ ra một khoản tiền lớn ai cũng xót của nhưng có cửa hàng rồi, sợ gì mai này không kiếm được tiền?
Quan trọng nhất chính là giải quyết được vấn đề tâm lý, từ giờ trở đi hai đứa nó cứ yên ổn tập trung làm ăn thôi, không cần sợ đông sợ tây nữa.
Hứa Thắng Mỹ ngồi xem TV nãy giờ, đột nhiên nó khe khẽ lên tiếng: “Mẹ cháu gói bánh bao cũng rất ngon.”