Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 381: Mua xe vận tải
Ở chơi một lúc, hai vợ chồng Lâm Thanh Hoà đứng dậy ra về. Ngồi sau xe, cô bất chợt lên tiếng: “Anh này, theo anh lúc nãy Thắng Mỹ nói câu đó là có ý gì?”
Chu Thanh Bách: “Hả?”
Lâm Thanh Hoà: “Nó muốn để mẹ nó lên đây tự làm hay là lên hỗ trợ Hiểu Mai?”
Chu Thanh Bách mắt vẫn nhìn thẳng, chân vẫn đạp đều, nhàn nhạt đáp: “Chị Hiểu Quyên muốn lên đây tự làm cũng được.”
Lâm Thanh Hoà nhún vai: “Thì em có nói là không được đâu.”
Ai muốn lên thì lên chứ, Bắc Kinh đâu phải của riêng mình cô, cô nào dám ngăn đón. Nhưng tốt hơn hết là nên cách xa nhau ra một chút, cùng khai thác kinh doanh ẩm thực, chồng chéo một chỗ dễ đụng chạm lợi ích lắm.
Chu Thanh Bách hỏi: “Hè này về quê hỏi thử xem sao?”
“Được thôi.” Lâm Thanh Hoà không có ý kiến, đằng nào cô cũng đang định mua xe máy cho cậu ba Lâm, tiện thể cầm về cho cậu ấy luôn càng tốt.
Hơn nữa nếu cả nhà chị Hiểu Quyên chuyển lên đây thì Thắng Mỹ nhất định phải qua hỗ trợ mẹ nó, đến lúc ấy cô có thể đưa ra lý do chính đáng để nó nghỉ việc, quá đẹp!
Lâm Thanh Hoà bổ sung thêm một câu: “Việc này nếu anh muốn thì anh tự đi mà nói, em là em không tham gia đâu đấy.”
Chu Thanh Bách gật đầu: “Ừ, để về rồi anh sang tìm chị nói chuyện.”
“Chung quy cũng tại em suy xét không chu toàn.” Lâm Thanh Hoà len lén thở dài. Cô biết đây là Thanh Bách đang giúp mình thu dọn tàn cuộc nên mới nảy ra ý định hỗ trợ chị Hiểu Quyên làm buôn bán.
Chu Thanh Bách bình tĩnh nói: “Không cần suy nghĩ nhiều, em đã làm tốt lắm rồi.”
Trong sự việc lùm xum lần này, anh không hề trách vợ vì anh biết cô là người công bằng công chính, Cương Tử và Thắng Cường đều là con cháu trong nhà, làm gì có chuyện phân bì hay ưu ái ai hơn ai. Tuy nhiên vì sao chọn đứa này mà không chọn đứa kia, thiết nghĩ người phải suy xét lại chính là chị Hiểu Quyên chứ không phải vợ anh. Nhưng nói gì thì nói, chị Hiểu Quyên cũng là con gái lớn Chu gia, làm gì thì làm vẫn phải để cho chị ấy ba phần mặt mũi, thẳng tay quá e rằng sẽ không hay.
Từ lúc ấy cho tới tận khi về đến tiểu khu, Lâm Thanh Hoà không nói thêm một câu nào nữa vì cô đang mải chìm đắm trong mớ suy nghĩ bòng bong. Giả dụ ngay từ đầu không mướn người nhà, mà trực tiếp thuê người bên ngoài thì liệu bây giờ có bớt rắc rối không nhỉ? Thật là phiền chết người mà!!!
Thấy vợ cứ nhăn mày suy tư, xe dừng rồi mà cũng không biết, Chu Thanh Bách liền xuất tuyệt chiêu di dời sự chú ý: “Khi nào em được nghỉ, vợ chồng mình lại xuống phương Nam đi.”
Quả nhiên, vẫn là anh hiểu vợ nhất. Lâm Thanh Hoà lập tức kéo hồn về, cô đáp: “Ba ngày nữa được không?”
Ngày mai là buổi lên lớp cuối cùng, ngày mốt ở nhà nghỉ ngơi một hôm rồi ngày kế tiếp lên đường là quá hợp lý.
Năm nay xuất toàn lực mua căn nhị tiến viện cho nên đợt này phải tranh thủ bù khuyết mới được. Nghĩ tới chuyến buôn hàng sắp tới, Lâm Thanh Hoà lập tức hừng hực khí thế, cái gì mà Hứa Thắng Mỹ với Chu Hiểu Quyên, cô trực tiếp quăng ra sau đầu từ lúc nào không hay.
Vợ đã tươi tỉnh hơn, Chu Thanh Bách cười tủm tỉm: “Được.”
Ngày hôm sau Lâm Thanh Hoà lên lớp buổi cuối rồi tranh thủ về nhà sắp xếp đồ đạc đặng ngày mốt hai vợ chồng lên đường.
Cùng lúc này, kết quả thi của Chu Dương và Chu Ngũ Ni đã về tới thôn. Thành tích của hai đứa nó không quá thấp nhưng cũng không phải cao, tuy nhiên với điểm số này thì khó mà đậu vào nguyện vọng 1. Nhưng giờ cũng chẳng thay đổi được gì chỉ có thể thấp thỏm ngồi đợi giấy báo trúng tuyển thôi.
Đúng ngày, Lâm Thanh Hoà và chồng khởi hành xuôi về phương Nam. Tất cả mọi việc lớn bé trong nhà và cả bốn cái cửa hiệu cùng một cái xưởng may mặc đều giao hết cho hai anh em Chu Toàn và Chu Quy Lai. Quen tay hay việc, giờ hai đứa nó đã thành thục lắm rồi, vì về cơ bản từ ngày chuyển nhà lên Bắc Kinh tới nay, có hè năm nào ba mẹ không đi du lịch đâu?
Với lại, ngày ngày ông Vương đều ra quán sủi cảo trấn giữ nên càng không có gì đáng lo ngại. Ngay cả ông bà Chu còn không cần phải tới hỗ trợ cơ mà, một phần ỉ i vào ông Vương, một phần là trời nắng nóng, đi lại mệt mỏi mà ra đó ngồi một đống người cũng chẳng giải quyết được gì.
Trên thực tế, kể cả không có ông Vương thì một mình Chu Toàn vẫn có thể quán xuyến tốt. Tuy năm nay nó mới 16 tuổi nhưng sắc vóc không thua ai, năng lực càng chẳng kém ai, tính tình lại chững chạc, trầm ổn, thừa khả năng sắp xếp mọi việc đâu ra đấy. Nói tóm lại một câu, đẻ được thằng con đáng đồng tiền bát gạo!
===
Trên xe lửa, Chu Thanh Bách vừa đọc báo vừa nói với vợ: “Năm nay Bắc Kinh tăng thêm 300 gia đình vạn nguyên hộ!”
“Em đoán là phải nhiều hơn nhưng chắc có nhiều hộ khiêm tốn không muốn lên báo.” Lâm Thanh Hoà đang ăn táo tàu tươi, cô thuận tay đút cho anh xã một quả.
Trong không gian riêng của cô có rất nhiều trái cây hiếm, đặc biệt là mỗi lần đi xuống phương Nam, ngoài đánh mặt hàng điện tử cô còn tích trữ đủ loại trái cây để dành hai vợ chồng ăn quanh năm.
Nếu nói cái không gian riêng này là kho hàng di động thì cũng không sai chút nào. Vừa bí mật lại vừa thuận tiện, quá đã!
Điều vợ nói Chu Thanh Bách cũng biết. Nói chi xa, chính nhà anh đây cũng là một phú hộ danh xứng với thực, chẳng qua không muốn phô trương mà thôi. Nhưng phải công nhận từ ngày cải cách được mở ra, dân chúng càng lúc càng giàu có, cuộc sống ngày càng ấm êm, hạnh phúc.
Tới phương Nam, hai vợ chồng không chần chừ mà lập tức xuất tiền nhập hàng. Mặc dù quen cửa quen nẻo nhưng Lâm Thanh Hoà vẫn không dám lơ là cảnh giác, luôn nhìn trước ngó sau phòng ngừa mọi bất trắc.
Buôn xong chuyến hàng đầu tiên, cô liền kéo Chu Thanh Bách tới bãi tập kết xe vận tải.
Chu Thanh Bách ngỡ ngàng, tưởng vợ đi nhầm đường cho nên anh vội kéo lại: “Vợ à, mình đi nhầm địa chỉ rồi, chỗ này không bán xe máy.”
Lâm Thanh Hoà lắc đầu: “Không nhầm, mình tới đây mua xe vận tải.”
Tất nhiên ý cô là xe vận tải loại nhỏ thì mới có khả năng để vừa vào “kho di động”. Không gian riêng rộng 10 mét vuông, để chiếc xe vào chiếm khoảng 5 tới 6 mét vuông, khoảng không còn dư lại thừa sức chứa hàng hoá, đồ đạc. Với lại cô đã nghĩ kỹ rồi, hai vợ chồng đi buôn hàng mà chỉ dựa vào sức người thì vất vả quá. Nếu có cái xe sẽ trợ lực và tiết kiệm thời gian rất nhiều.
Vì vậy, cô dứt khoát mua một chiếc. Tuy nhiên, giá thành đắt hơn cô tưởng nhiều, người bán đưa con số 16000 đồng.
16000? Một cái rưỡi vạn nguyên hộ? Trời đất, vậy là tiền lời đi buôn chuyến đầu chưa đủ rồi. Nhưng không sao, tiền nợ chú Vương vẫn chưa trả, tạm thời ứng ra dùng trước cũng được.
Xuống tiền mua xong chiếc xe, trong tay Lâm Thanh Hoà chỉ còn lại vẻn vẹn hơn 2000 đồng. Kệ, hai vợ chồng tiếp tục cầm số vốn này đi nhập đợt hàng tiếp theo.
Nhưng nhìn lại thì mới thấy, Lâm Thanh Hoà vui một, còn Chu Thanh Bách thì vui tới tận mười. Nhìn xem, lúc anh mở cửa ngồi lên xe, khoé miệng gần như kéo tới tận mang tai. Phải nói là rất hiếm khi Lâm Thanh Hoà thấy anh xã cười vui như thế này. Đúng là người ta nói cấm có sai, trên đời này không có người đàn ông nào không mê xe.
Bàn tính này Lâm Thanh Hoà tính quá chuẩn. Quả nhiên có cái xe tiện hơn hẳn, hai người thu gom đầy một xe tải rồi cất hết hàng vào không gian riêng, sau đó quay lại thu thêm một xe nữa. Vậy là có tổng cộng hai xe hàng vừa nhanh lại không tốn sức. Hai vợ chồng trực tiếp đánh xe sang các tỉnh lân cận bán sang tay.
Xong xuôi, Lâm Thanh Hoà bảo Chu Thanh Bách chạy xe tới Quảng Châu mua đồ cho gia đình mình.
Cô mua xe máy cho cậu ba Lâm, máy giặt cho ông bà Chu, sắm thêm tủ đông cho tiệm nước giải khát và tất nhiên không quên máy ảnh cho con trai cưng.
Máy ảnh nhập khâu rất đắt, hơn 900 đồng một cái nhưng mẫu mã đẹp, nhiều tính năng và quan trọng là bền, đảm bảo dùng được về lâu về dài. Sau khi kiểm tra kĩ lưỡng, Lâm Thanh Hoà không do dự trả tiền.
Cuối cùng cô còn mua mấy cái đồng hồ đeo tay để về làm quà cho đám cháu trai cháu gái.
Xong xuôi đâu đó, hai vợ chồng tìm một chỗ vắng vẻ sắp xếp hàng hoá lên thùng xe rồi Lâm Thanh Hoà khéo léo đẩy xe tải vào không gian riêng. Gọn ghẽ đâu vào đấy, cô cùng chồng ra bến tàu mua vé về quê.
Phải nói là phi thương bất phú nhưng tốn sức thật sự. Tuy lần này đã có xe tải nhưng Lâm Thanh Hoà vẫn thấy mệt. Lúc lên tới tàu hoả, cô cảm thấy cả người như bị rút hết hơi.
Lật tay lấy mấy quả táo ra ăn cho tỉnh. Vừa ăn cô vừa bàn với chồng: “Hai năm nữa em tính mở một cửa hàng chuyên bán các mặt hàng cao cấp. Tới lúc đấy cho nhân viên tự lái xe đi phương Nam nhập hàng được không? Anh nghĩ sao?”
Chu Thanh Bách cũng đang ăn táo, nghe vợ hỏi vậy, anh nhíu mày suy tư rồi đáp: “Thuê người trông cửa hàng thì được, còn công đoạn nhập hàng thì hai vợ chồng mình tự đi.”