Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 382: Tập xe máy
Lâm Thanh Hoà nhướng mày nhìn anh xã của mình. Xem ra người đàn ông cổ hủ năm nào giờ đã bắt đầu biết linh hoạt hơn rồi. Đặc biệt là chuyến đi buôn lần này, rất nhiều việc anh chủ động xuất đầu lộ diện giao dịch, không cần tới cô ra mặt.
Chồng mình giỏi quá đi, tự nghĩ tự vui, cô bất chợt bổ nhào vào ngực anh. Chu Thanh Bách giật mình, theo phản xả đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh, nhận ra khoang xe chỉ có hai vợ chồng, anh mới thuận thế quàng tay ôm ghì lấy cô vợ nhỏ.
Phát hiện ra động tác nhỏ này của anh, Lâm Thanh Hoà bật cười ha hả rồi trêu: “Hai ta là vợ chồng, anh ngại cái gì?”
Chu Thanh Bách ho khan một tiếng giấu đi sự lúng túng: “Ngoài đường người ta cười cho!”
Lâm Thanh Hoà trề mỏ, sợ bị cười??? Sao lúc tắt đèn anh không nói thế đi? Toàn giả vờ giả vịt! Xí!
Lắc lư mấy ngày trên xe lửa cuối cùng cũng tới thành phố. Thời gian không còn sớm, hai vợ chồng thuê nhà nghỉ ở tạm một đêm.
Vừa mở cửa phòng, Lâm Thanh Hoà đã lao thẳng lên giường lăn qua lăn lại. Wow, được hạ lưng xuống giường nệm, đắp lên người cái chăn mà mình mang theo thật là sung sướng quá đi. Quan trọng nhất là không bị cái cảm giác lắc lư, chòng chành quấy nhiễu, cô mới có thể ngủ yên giấc.
Hai vợ chồng ôm nhau ngủ say như chết. Mãi tới 10 giờ sáng hôm sau mới uể oải hé mi. Lục tục bò dậy đánh răng rửa mặt, ăn sáng rồi ngồi xe ôtô về huyện thành.
Xuống tới huyền thành, tìm khu vực ngoại ô thanh vắng, Lâm Thanh Hoà lật tay lấy chiếc xe máy và một thùng xăng lớn ra. Vì Chu Thanh Bách đã biết chạy ôtô cho nên Lâm Thanh Hoà chỉ cần chỉ một lát là anh điều khiển xe máy vèo vèo.
Anh chở vợ bon bon thẳng tiến tới cửa hàng của cậu ba Lâm.
Lúc này là giờ trưa, cả nhà cậu đang ăn cơm thì nghe tiếng động cơ xe gắn máy dừng ngoài cửa tiệm.
Cậu ba Lâm ngó ra xem thì thấy hoá ra là chị gái và anh rể, cậu cười tươi rói hô to: “Chị, anh rể. Anh chị về lúc nào. Đã ăn cơm chưa, mau vào ăn cơm với nhà em luôn thể.”
Gặp lại em trai, Lâm Thanh Hoà cũng rất vui, cô cười rạng rỡ: “Ăn rồi, ăn xong anh chị mới tới đây.”
Mợ ba Lâm thật tâm mời: “Ăn rồi thì chị uống chén canh nhé. Hôm nay em nấu canh mướp hương, ngon lắm.”
Lâm Thanh Hoà cười xua tay: “Chị ăn no lắm rồi, cả nhà cứ ăn đi, kệ anh chị.”
Chu Thanh Bách dựng xe rồi đặt thùng xăng xuống đất. Ước chừng với từng này xăng, cậu ba Lâm có thể chạy được 6, 7 ngày.
Lâm Thanh Hoà nói với em trai: “Vào ăn cho xong bữa đi rồi ra đây nhìn xem có hài lòng không.”
Cậu ba cuống quýt chạy vào nhà, không kịp ngồi xuống ghế mà đứng lùa một lượt hết sạch chén cơm rồi kích động chạy ra xem xe máy. Cái dáng vẻ lúc này không khác gì cậu thanh niên mới lớn chứ nào phải ông bố của mấy đứa con.
Thấy cậu em như vậy, Lâm Thanh Hoà cũng không nhịn được mà phì cười. Cô hỏi: “Thế nào, có ưng không?”
“Quá ưng luôn!” Nói rồi, cậu ba Lâm gãi đầu ngượng ngùng: “Nhưng mà không biết em có học được không.”
Lâm Thanh Hòa nói: “Dễ ợt, để anh rể dạy cậu, đi vài vòng là quen. Vừa rồi dọc đường về đây đến chị còn học được cơ mà.”
Chu Thanh Bách và cậu ba Lâm liền dắt xe đi tập. Tất nhiên cậu ba không thể học nhanh bằng anh rể nhưng cũng không mất quá nhiều thời gian. Vì trên cơ bản chỉ cần làm quen với ba bộ phận hộp số, ly hợp và chân thắng (chân phanh) là ổn, còn lại những mặt khác gần như tương tự xe đạp.
Ở nhà, Lâm Thanh Hoà ngồi uống nước nói chuyện với mợ ba và tụi nhỏ.
Cô mở túi lấy ra hai gói kẹo sữa và hai hộp điểm tâm đưa cho cháu gái lớn: “Cầm lấy mang đi chia cho các em.”
Cô thiếu nữ cong môi cười: “Cám ơn cô Thanh Hoà ạ.”
Trẻ con lớn nhanh ghê, mới ngày nào còn bé xíu thế mà giờ đã ra dáng thiếu nữ, có thể giúp cha mẹ trông hàng, đỡ đần việc nhà được rồi.
Mợ ba Lâm lên tiếng: “Chị này, sao lần nào về cũng quà cáp thế.”
Lâm Thanh Hoà tỏ ý không có gì rồi hỏi: “Năm nay công việc làm ăn thế nào? So với năm ngoái có tốt hơn không?”
Nhắc tới việc này, mợ ba Lâm tươi cười hết cỡ, mợ liên tục gật đầu: “Có, có, năm nay tốt hơn năm ngoái nhiều chị ạ.”
Vốn dĩ năm ngoái đã rất khá rồi, vậy mà năm nay còn kiếm được nhiều hơn ba phần.
Ngày nào cũng thế, trời chưa sáng, chồng đã phải đạp xe về thôn thu mua rau củ. Mặt trời ló dạng cũng vừa lúc anh ấy quay về, hai vợ chồng nhanh tay dọn hàng ra mặt tiền bày bán.
Tới đầu giờ chiều, anh lại đi một chuyến nữa thu mua gia cầm, trứng gà, trứng vịt.
Tính ra ngày nào anh cũng phải đạp xe đi đi về về bốn lượt. Mà quãng đường từ huyện thành về thôn đâu phải gần, đạp xe không đã mướt mồ hôi rồi, huống chi còn phải thồ thêm đồ nặng.
Đúng là thu nhập rất cao, mỗi tháng đều kiếm về 500 đồng nhưng thấy chồng mệt mỏi tiều tuỵ, mợ ba xót xa lắm. Mợ thầm tính toán, chắc chắn phải tích cóp lên mua cho anh một chiếc xe máy, đắt cỡ nào cũng cắn răng mua bằng được.
May quá, hôm nay chị Thanh Hoà mang giúp về đây rồi. Mợ ba Lâm lên tiếng: “Chị, chiếc xe này bao nhiêu tiền thế?”
Lâm Thanh Hoà trả lời thẳng: “770 đồng.”
Đây là giá gốc, cô mua sao thì báo vậy, không lấy chênh lệch một cắc và cũng không nói giảm đi một phân vì cô cảm thấy không cần thiết.
Cái giá này cao thật, bằng cả căn tiệm này chứ ít à, nhưng mợ ba không hề nao núng, mợ nói ngay: “Chị chờ em chút để em vào lấy tiền.”
Lâm Thanh Hoà bật cười, tâm tình tốt nên cô đùa vui một câu: “Vội cái gì? Hiện giờ vợ chồng mợ ăn nên làm ra thế này, không lẽ chị còn sợ bị quỵt?”
Mợ ba Lâm cũng cười cười rồi đứng dậy đi vào nhà cầm ra đúng 770 đồng không thiếu một hào.
Lâm Thanh Hoà kiểm đủ, cất tiền vào túi xách rồi hỏi: “Nếu làm ăn được thì cả nhà đừng chen chúc mãi ở chỗ này. Tìm xem quanh đây có nhà nào rao bán không, dọn ra ở cho thoải mái.”
Mợ ba Lâm thở dài: “Đắt lắm chị ạ.”
Lâm Thanh Hoà nhướng mày: “Đi xem rồi à? Giá cả thế nào?”
Mợ ba đáp: “Anh ấy đi xem một căn cư xá, diện tích không lớn lắm nhưng chủ nhà đòi những một ngàn. Em thấy cả nhà chen chúc vào đấy cũng chật nên không mua. Tháng trước, lại đi xem được một cái tiểu viện, rộng rãi lắm, ở ngay con phố đối diện, qua lại rất gần.”
Lâm Thanh Hoà ngạc nhiên: “Không mua?”
Mợ ba Lâm buồn thiu lắc đầu: “Tận 1800 cơ chị ạ, lại còn không cho thương lượng trả giả.”
Đúng là thu nhập hàng tháng của nhà mợ lên tới 500 đồng nhưng bỏ ra tận 1800 mua cái tiểu viện nho nhỏ là điều mợ khó có thể chấp nhận nổi, vì ở nông thôn chỉ cần bỏ 1000 đồng là thừa sức xây cả một cái đại viện tha hồ mà ở.
Lâm Thanh Hoà liền nói: “Mợ biết để mua một căn tiệm trên Bắc Kinh cần phải bỏ ra bao nhiêu không?”
Mợ ba tò mò hỏi: “Nhiêu hả chị?” Mợ cũng rất muốn nghe tin tức tình hình trên thủ đô.
Lâm Thanh Hoà nhún vai: “Chị phải vét sạch nhà cửa mới đủ gom đủ 4000 đồng để mua cái tiệm sủi cảo của anh rể mợ đấy.”
“Bốn….bốn nghìn đồng?” Mợ ba Lâm hít vào một ngụm khí lạnh, lắp ba lắp bắp nói không nên lời….
Lâm Thanh Hoà nhướng mày: “Đấy là chị nhanh tay mua sớm thì mới có cái giá này đấy. Chứ cô út nhà anh Thanh Bách phải bỏ tận 4700 mới thành công mua được một tiệm, mà diện tích còn nhỏ hơn tiệm nhà chị nữa.”