Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 383: Khí chất ông chủ
Tức khắc mợ ba Lâm rơi vào trạng thái chết lặng, không biết nên phản ứng ra sao nữa…
4000 đồng? Trời đất ơi 4000 đồng là một khoản tiền siêu to khổng lồ đấy! Đúng là một vài năm trở lại đây hai vợ chồng đã khấm khá hơn nhiều, trong nhà bắt đầu có của ăn của để nhưng mà khoản tiền tiết kiệm trong túi mợ còn lâu mới chạm tới con số này…
Giá nhà trên Bắc Kinh cao quá!
Lâm Thanh Hoà bổ sung thêm: “Diện tích cũng nhỏ nữa, nhỏ hơn căn tiệm nhà mợ nhiều. Chỗ này còn có thể ở chứ cửa hàng trên đó thì chịu chết, chật cứng, không ở được.”
Mợ ba Lâm lắp bắp: “Đắt thế cơ hả chị?”
Lâm Thanh Hoà gật đầu: “Tất nhiên đắt rồi, đất ở thành phố lớn mà, sao rẻ được. Thế mà lợi nhuận có khi lại không bằng ở đây ấy chứ.”
Cả tiệm sủi cảo của Thanh Bách lẫn tiệm bánh bao của Đại Lâm, một tháng giỏi lắm kiếm về hơn 400, không thể vượt quá 500 đồng. Nhưng cô đánh giá lợi nhuận của tiệm rau dưa này phải cỡ năm, sáu trăm đồng.
Đừng vội coi thường vài mớ rau hay hai, ba quả trứng, đúng là buôn bán nhỏ lẻ chỉ có thể lượm cắc bạc, nhưng nhiều cắc bạc cộng lại là thành tiền to ngay. Hàng ngày, cậu ba chăm chỉ ngược xuôi 2 chuyến, thồ lên đây không biết bao nhiêu hàng hoá, tính sơ là biết lợi nhuận thu về không thể thấp được.
Lâm Thanh Hoà nói tiếp: “Chị thấy cái tiểu viện kia không tồi đâu. Bọn nhỏ đã lớn rồi, ngủ chật chội mãi cũng không được. Hai vợ chồng bàn bạc lại với nhau xem, tiền kiếm ra là để tiêu, không cần thiết phải chắt bóp quá, nên mua thì mua đi.”
Mợ ba Lâm mím môi suy tính: “Không biết sau này có xuống giá không nhỉ? Em thấy rao bán cũng lâu rồi mà tới nay vẫn chưa có người mua.”
Lâm Thanh Hòa bật cười: “Mợ quên giá cả cái căn tiệm này rồi à? Đúng là khi ấy mình gặp may nên mua được giá hời nhưng mợ thử nhìn tình hình hiện tại xem, liệu với từng ấy có thể mua được mặt bằng nào không?”
Cái gì cũng vậy, đồ tốt là phải tranh thủ ngay, để lâu thể nào cũng hụt vào tay người khác cho xem. Nhà đẹp lại nằm ở vị trí thuận lợi mà không mua luôn, cứ chần chờ ngồi đợi rớt giá là dở rồi.
Mà kể cả sau này có xuống giá thì cũng không thành vấn đề. Mua nhà để ở mà, mua sớm thì bản thân mình thoải mái sớm chứ sao. Dù sao mấy đứa con gái cũng đã tới tuổi dậy thì, chúng cần một không gian sinh hoạt rộng mở hơn.
Có thể nói đối với người chị chồng này, mợ ba Lâm luôn dành sự tín nhiệm trăm phần trăm, thế nên nghe chị Thanh Hoà nói vậy, mợ liền hỏi ngay: “Ý chị là mua được hả?”
Lâm Thanh Hoà quyết đoán: “Mua đi!”
Lúc sau, anh rể và em vợ đi tập xe máy về tới. Cậu ba Lâm cười ngoác cả miệng vì cậu đã học được cơ bản rồi, có thể giữ được thăng bằng đi chầm chậm, chắc chỉ cần luyện thêm hai ngày nữa là thành thạo.
Bước vào nhà, cậu giục vợ: “Em vào lấy 770 đồng trả cho chị đi.”
“Mợ ấy trả chị rồi.” Lâm Thanh Hoà nói rồi đưa mắt đánh giá cậu em trai, mới có một năm không gặp mà cả người khô gầy thấy rõ, lại đen nhẻm đen nhèm, trông còn khắc khổ hơn cả hồi làm ruộng, cô nhíu mày không vui: “Hơn 30 tuổi rồi đừng ỷ y nữa, phải chú ý giữ gìn sức khoẻ. Kiếm tiền quan trọng nhưng thân thể phải đặt lên hàng đầu. Bây giờ em không lo chăm sóc bản thân đi, sau này hối hận cũng không kịp.”
Cậu ba Lâm gãi đầu cười trừ: “Em biết rồi mà chị. Mỗi tháng nhà em hầm cho em hai con gà bồi bổ, ngày thường cũng hay ăn thịt heo rồi trứng gà nọ kia.”
Đúng là hiện giờ thu nhập hàng tháng rất khả quan nhưng nhà đông con, cân đối chi tiêu cho cả một gia đình nào phải chuyện đơn giản. Tháng nào cũng phải chi ra một khoản sinh hoạt phí không nhỏ, dù mợ ba đã quen tiết kiệm nhưng vẫn cố gắng đan xen bữa thịt bữa trứng tẩm bổ cho chồng.
Lâm Thanh Hoà trừng mắt: “Một tháng hai con gà thì tính là gì. Anh rể cậu nói chị đi dạy vất vả, cứ cách ba ngày là hầm cho chị một con kia kìa.”
Mợ ba Lâm giật mình hoảng hốt: “Ba ngày hầm một con?”
Chu Thanh Bách nhàn nhạt cất lời: “Như vậy vẫn còn ít.”
Vì vợ anh đặc biệt không thích ăn thịt. Bữa nào anh cũng phải thúc ép mới uống thêm hai chén canh và miễn cưỡng gặm hai cái cánh, còn lại bao nhiêu đều chia hết cho các con. Thế nên anh thấy ba ngày thịt một con không phải là nhiều, nếu vợ thích ăn anh sẵn sàng làm mỗi ngày ấy chứ.
Lâm Thanh Hoà nói với em trai: “Chị nghe vợ em nói chuyện căn tiểu viện kia rồi. Cái giá 1800 không đắt, em tranh thủ thời gian đi xem, nếu chưa ai mua thì mua liền đi.”
Cậu ba răm rắp gật đầu: “Dạ được, để mấy hôm nữa em qua đó xem.”
Lâm Thanh Hòa dặn thêm: “Lần này anh chị mang về cho cậu 1 thùng xăng, chắc chỉ dùng được độ dăm hôm thôi. Khi nào gần hết cậu lên thành phố mua thêm, ngay cạnh bến xe ấy. Không xa lắm đâu, tầm trưa chạy đi tới chạng vạng là có thể trở về rồi.”
Cậu ba Lâm vội nói: “À quên còn tiền xăng nữa, bao nhiêu hả chị?”
“Tính cả trong tiền xe rồi.” Lâm Thanh Hoà xua tay, rồi chợt nghĩ ra cái gì, cô thò tay vào trong túi lấy ra một cái đồng hồ nam, đưa cho đứa em.
Vợ chồng cái thằng này đúng là được cả đôi, tiết kiệm gì mà tiết kiệm dữ vậy không biết. Đi làm tới ngày hôm nay rồi mà không mua được cái đồng hồ đeo tay, cứ lần nào cần xem giờ là nhìn lên bầu trời ước lượng vậy thôi đấy hả? Thiệt tình….
Lâm Thanh Hoà nói: “Này! chị cho, cầm lấy.”
“Không được, em không nhận đâu.” Cậu ba Lâm vừa nói vừa giấu hai tay ra sau lưng, lắc đầu quầy quậy.
“Có phải chỉ cho mình em đâu, những người khác cũng có, cầm lấy, mau lên.” Lâm Thanh Hoà nói gần như ra lệnh, cô bước lên cưỡng ép đặt đồ vào tay cậu em trai, sau đó đưa túi cho chồng xách dùm rồi nói: “Thôi thời gian không còn sớm, anh chị phải sang xem cửa hàng bên chỗ anh ba thế nào đã.”
“Chị, cái đồng hồ này quý giá quá.” Cậu ba Lâm gần như không dám nắm tay, nâng cái đồng hồ như nâng một vật quý.
Lâm Thanh Hoà mặc kệ, lập tức đứng dậy đi ra cửa, vừa đi vừa nói: “Chị chưa biết chỗ anh ba, em dẫn đường đi.”
Thời này, đồng hồ đeo tay được xếp vào danh mục xa xỉ phẩm, buôn mặt hàng này lợi nhuận cực kỳ dày. Đấy, ví dụ như lần này cô mua một loạt, tính theo giá sỉ chỉ mất độ 200 đồng. Thế nhưng thử ra thương trường mà xem, rẻ nhất cũng phải 80 đồng một cái, cao cấp hơn phải hai, ba trăm, thậm chí có những loại đắt hơn nữa.
Vợ chồng Lâm Thanh Hoà và cậu ba Lâm đi bộ tới cửa hàng anh ba Chu.
Lúc này, Chu Dương và Chu Ngũ Ni cũng đã về quê rồi vì chỉ còn hai ngày nữa là tụi nó lên trường nhập học, chính thức bước chân vào quãng đời sinh viên đầy màu sắc.
Hai đứa nó đều thi đậu trường đại học sư phạm trên tỉnh thành. Tuy không vào được các trường top đầu ở những thành phố lớn, nhưng có sao đâu, học ở tỉnh cũng là học đại học, chỉ cần trở thành sinh viên là oai phong khắp vùng rồi, đã thế lại còn cả 2 đứa cùng đậu một lúc nữa chứ, khỏi cần nói nhà anh chị cả và anh chị ba vui mừng tới độ nào.
Ở quê, chị cả Chu vui hơn trúng mùa, đi đâu cũng cười tíu tít, khoe rằng được anh Nhị Oa kèm suốt một mùa hè, thím tư cho bao nhiêu tài liệu ôn tập và máy cassette để luyện nghe tiếng Anh cho nên mới có kết quả mĩ mãn như ngày hôm nay.
Khoảng cách hai nhà không quá xá, đi bộ tầm hai chục phút là tới nơi. Nhìn thấy chú thím tư, anh chị ba vừa bất ngờ vừa cao hứng.
Lâm Thanh Hoà mỉm cười, trông anh chị ba khác hẳn trước đây, tinh thần lẫn diện mạo đều thay đổi rất nhiều, đặc biệt có dáng dấp của người thành đạt. Đúng là mạnh vì gạo, bạo vì tiền. Kiếm được đồng tiền, lời ăn tiếng nói cũng tự tin và sảng khoái hơn nhiều.
Chị ba Chu hào hứng lôi kém em dâu vào phòng trong tâm sự riêng, để kệ cánh đàn ông ở bên ngoài nói chuyện.
Lâm Thanh Hoà cười cười trêu chọc: “Chị ba, anh ba bây giờ rất có khí chất ông chủ nha!”
To béo, bụng phệ, rõ ràng là tướng chủ cả rồi còn gì nữa. Cô phỏng chừng có khi phải hơn 150 cân chứ không ít đâu!
Chị ba Chu bật cười nghiêng ngả: “Gì mà ông chủ, haha, ông chủ sạp rau à??”
Thế nhưng không thể phủ nhận một điều, từ ngày chuyển lên huyện thành, cuộc sống của gia đình chị thực sự rất thoải mái. Tất nhiên rồi, làm ăn buôn bán ra tiền, theo đó mức sống cũng được nâng cao.
Nhất là con người chị ba rất biết cách sử dụng đồng tiền, chị không hoang phí nhưng cũng không tới nỗi quá tằn tiện như mợ ba Lâm, cái gì cần tiêu chị sẽ không tiếc. Đấy, chỉ cần nhìn thân hình vạm vỡ của anh ba là biết bữa cơm nhà này chắc chắn rất phong phú và chất lượng rồi.
Người ta hay nói, phía sau người đàn ông thành công luôn có bóng dáng người phụ nữ, chính là đây chứ đâu nữa! Người vợ ở nhà đảm đang khéo léo, vừa giỏi chăm con vừa biết cách vun vén mái ấm gia đình thì người chồng mới có thể vững tay chèo, vượt sóng cả, yên tâm chiến đấu với vô vàn khó khăn, thách thức ngoài xã hội.