Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 384: Gả cho người hơn 10 tuổi
Thực tình mà nói, ban đầu quyết định chuyển lên đây chị không nghĩ cuộc sống sẽ thoải mái thế này đâu, lúc ấy chị chỉ mong làm sao mau mau chóng chóng thoát khỏi cái bà chị dâu hai kia là tốt lắm rồi.
Chứ cứ chui ra chui vào cùng một mái hiên, chẳng mấy mà chị sẽ bùng nổ mất.
Đừng nói chị ba, ngay cả người luôn chín bỏ làm mười, giỏi nhẫn nhịn như chị cả Chu cũng sắp không chịu nổi nữa rồi. Nếu không thì tại sao chị cả phải sốt sắng tích gạch và gỗ để tới mùa nông nhàn năm nay lập tức khởi công xây nhà dọn đi chỗ khác?
Tất nhiên ngoài mặt chị nói do con cái đã lớn, nhà cũ chật hẹp nên phải xây nhà mới nhưng làm gì có ai không biết nguyên nhân sâu xa là vì muốn tránh mặt bà em dâu hai suốt ngày gây sự.
Lâm Thanh Hoà cười hỏi: “Công việc làm ăn ổn chứ chị?”
Chị ba Chu cười sang sảng: “Ổn ổn, tuy hơi mệt nhưng kiếm rất khá.”
Nếu là người khác hỏi thể nào cũng phải nói giảm nói tránh, thậm chí khóc than buôn bán chẳng có lời, chứ lỡ may người ta vay tiền rồi làm sao? Nhưng thím tư thì khác, nói chuyện với thím ấy không cần giả bộ, vì chị thừa biết nhà chú thím trên thủ đô còn kiếm được bằng mấy nhà mình ấy chứ.
Lâm Thanh Hoà liền nói: “Em mới mua giúp thằng ba cái xe máy, để nó xuống nông thôn thu mua hàng hoá cho tiện. Nhưng cái này vợ chồng nó đã nhờ em từ lâu rồi, trước cả khi anh chị lên thành mở cửa hàng.”
Không phải chuyện gì cô cũng lên tiếng giải thích nhưng có những việc cần thiết thì cô cũng không ngại nói một, hai câu để tránh ảnh hưởng tình cảm xui gia.
“Xe máy?!” Thoáng cái hai mắt chị ba Chu sáng rực.
Lâm Thanh Hoà gật đầu: “Vâng, lúc đầu hai vợ chồng nó cũng tiếc tiền lắm nhưng nghe em khuyên nên cuối cùng vẫn nhờ mua giúp một cái.”
Chị ba Chu tò mò: “Nhiều tiền lắm hả?”
Lâm Thanh Hoà có sao nói vậy: “Hơn bảy trăm.”
“Hơn bảy trăm?” Chị ba Chu nuốt nước miếng đánh ực, má ơi, đắt dữ !
Lâm Thanh Hoà: “Đúng thế, xe máy không hề rẻ, vì đây là món đồ quá quý giá nên em nào dám tự mình làm chủ mua giúp anh ba một cái. Vậy nên lần này em về là thử hỏi xem ý kiến anh chị thế nào, nếu muốn thì cứ gọi điện thoại lên cho em. Tuy nhiên thời gian chắc không nhanh được đâu, gì thì gì cũng phải khoảng tầm này sang năm em mới rảnh.”
Chị ba Chu vội gật đầu: “Ừ, ừ, để chị bàn lại với anh ấy. Nhưng mà khiếp thật đấy, những hơn 700 đồng lận, đắt quá đi mất…”
Lâm Thanh Hoà cười cười rồi chuyển qua chuyện Chu Ngũ Ni.
Nhắc đến đứa con gái sắp thành sinh viên đại học, gương mặt chị ba Chu ngập tràn niềm hạnh phúc: “Cái này anh chị thật lòng cảm tạ thím. Ngũ Ni nói đề toán tương tự những đề anh Nhị Oa đã hướng dẫn, nó làm trôi chảy gần như không cần phải suy nghĩ. Còn môn nghe Tiếng Anh suýt thì đạt điểm tuyệt đối, chỉ thiếu 3 có điểm nữa thôi. Tất cả là nhờ máy ghi âm của thím mua cho, chứ nếu không làm sao Ngũ Ni có thể thi được thành tích tốt tới vậy.”
Lâm Thanh Hoà cười cười: “Ngũ Ni và Dương Dương cùng đậu đại học, người làm thím như em cũng rất lấy làm tự hào. Những cái đó anh chị không cần để trong lòng, người nhà giúp đỡ lẫn nhau là chuyện nên làm mà.”
Chị ba Chu cũng cười: “Hôm nay nó xin tới nhà bạn học chơi. Con bé đó cũng thi đậu đại học, sắp tới bạn bè phải xa nhau mỗi đứa một trường, cho nên chị cũng không cản.”
Ý lời này là muốn giải thích vì sao hôm nay Ngũ Ni không có nhà, nhưng Lâm Thanh Hoà nào có để ý cái đó.
Chị ba Chu lại hỏi thêm: “Lần này có về thôn không?”
Lâm Thanh Hoà gật đầu: “Có chị. Đi thật xa về một chuyến em cũng muốn về qua nhà xem thế nào.”
Chị ba Chu liền nói: “Về đó mà phía bên chị hai có nói năng gì thì thím cứ mặc kệ, đừng xen vào.”
Lâm Thanh Hoà liền hỏi: “Có chuyện gì à?”
Chị ba Chu bĩu môi: “Lần trước chị về thái độ của chị ta tệ vô cùng. Nói chuyện thì bóng gió xỏ xiên, cứ làm như chị thiếu nợ không bằng. À, còn chuyện này chắc thím chưa biết, chị ta cho con bé Tam Ni đính hôn rồi.”
Nói xong lời này, chị buông một tiếng thở dài cùng cái lắc đầu ngao ngán.
Lâm Thanh Hoà kinh ngạc: “Tam Ni đính hôn?”
Nhưng nghĩ lại cũng đúng thôi, Tam Ni chỉ nhỏ hơn Nhị Ni có một tuổi, ở quê các cô nương tầm tuổi này là rục rịch tìm đối tượng kết hôn cả rồi.
Chị ba Chu gật đầu: “Ừ, cuối năm xuất giá.”
Lâm Thanh Hoà hỏi tiếp: “Đàng trai là nhà nào?”
Trong nhóm cháu gái Chu gia, ban đầu Lâm Thanh Hoà tương đối coi trọng con bé Tam Ni này. Nó là đứa ngoan ngoãn, hiểu chuyện, tính tình lại hiền lành, thật thà giống cha. Nhưng chẳng biết vì sao càng lớn lại càng trầm lặng, cả ngày cứ lầm lầm lì lì không chịu mở miệng nói một câu. Lúc bé vui tươi, hoạt bát là vậy chẳng hiểu sao giờ lớn lại biến thành thế này?!
Không nhắc tới thì thôi chứ nhắc tới cái này là chị ba Chu không giấu được sự nóng ruột: “Đính ước với người hơn con bé tận mười 10 tuổi, què chân, nghe nói tính tình lại còn cộc cằn, vậy mới bực chứ.”
Nhưng có nóng ruột thế chứ nóng ruột nữa thì chị cũng chẳng thể làm gì được. Việc hôn nhân đại sự là do cha mẹ nó quyết, một thím dâu như chị thì có quyền gì mà lên tiếng?!
Lâm Thanh Hoà cũng không khác chị ba, vừa nghe xong những lời này cô lập tức nhíu chặt chân mày, giọng hơi cao thể hiện sự khó tin: “Sao lại gả con gái cho người như thế?”
Chị ba Chu bĩu môi: “Đàng trai đưa lễ dày.”
Vì cuộc sống ở nông thôn vẫn còn khá khó khăn nên việc cưới xin không đặt nặng quá nhiều qui tắc, những đòi hỏi như sính lễ tam chuyển một vang hay phải chiêu đãi mấy trăm bàn tiệc là chuyện rất ít xảy ra. Tuy nhiên nhà trai cũng rất coi trọng Tam Ni, họ tình nguyện bỏ ra 400 đồng tiền lễ hỏi. So với thời điểm hiện tại, đây là một khoản tiền không hề nhỏ. Nhưng kể ra thì cũng phải thôi vì cô bé đương trong độ tuổi đẹp nhất của đời con gái, độ tuổi xuân thì nở rộ, trẻ trung và xinh đẹp!
Nhưng nói gì thì nói, cả chị ba Chu và Lâm Thanh Hoà đều không hài lòng với mối hôn sự này.
Lâm Thanh Hoà tức đến bật cười: “Ha, đây là đang bán con gái à?!”
Chị ba Chu thở dài: “Lúc nghe tin chị đã bắt anh ba thím đạp xe về thôn tìm anh hai hỏi xem thực hư thế nào. Nhưng thím cũng biết tính tình anh hai rồi đấy, chả có tiếng nói trong nhà, tất cả nghe lời bà vợ hết.”
Lúc này, Lâm Thanh Hoà tức đến độ không thốt ra lời. Uổng cho cô trước đây còn khen anh hai Chu tính tình thật thà, ngay thẳng, nào ngờ bây giờ giương mắt nhìn con gái nhảy vào hố lửa mà vẫn im như thóc, bị đần à hay gì? Đúng là “sau lưng người đàn ông thất bại là người đàn bà xúi dại!”
Lớn hơn 10 tuổi hay chân bị què thì còn có thể suy xét chứ xấu tính là không thể chấp nhận được. Chị ba Chu đã đi nghe ngóng thì khó nhầm lắm, vạn nhất hắn ta có khuynh hướng bạo lực thì cháu gái nhà mình phải làm sao? Cái con bé Tam Ni đã không được lanh mồm lanh miệng như những đứa khác, có bị đánh bầm dập thì nó cũng chỉ cắn răng chịu đựng, nuốt nước mắt vào trong chứ làm gì dám nói ra ngoài. Tại sao người làm cha ruột không nghĩ tới vấn đề này mà lại nhắm mắt gật đầu một cách vô trách nhiệm như thế, hay là bị 400 đồng tiền sính lễ che mờ mắt?
Chị ba Chu lắc đầu: “Cuộc hôn nhân này quá khập khiễng, quá khó coi. Không một ai nỡ gả con gái mình vào cái gia đình nhà chồng như vậy cả. Nhưng sinh lễ đã nhận rồi, chắc đợi nông nhàn năm này là Tam Ni xuất giá thôi.”
Đầu mày Lâm Thanh Hoà nhíu đến gắt gao nhưng chị ba nói đúng, mình chỉ là chị em dâu, lấy quyền gì can thiệp vào chuyện hôn nhân đại sự của con gái nhà người ta. Với lại nhà trai chịu chồng từng đấy tiền cũng xem như quá đủ thành ý. Sự việc này coi như đã định, giờ chỉ có thể trông chờ vào tạo hoá của Tam Ni thôi, thân gái 12 bến nước, trong nhờ, đục chịu! Hy vọng ông trời sẽ không bắt một cô gái tốt phải chịu quá nhiều bất hạnh!
Chuyện này có nói nữa chỉ càng thêm buồn, chị ba Chu đành chuyển qua chuyện khác: “Thôi không nói cái này nữa. Năm nay anh chị cả chuẩn bị xây nhà mới. Nhà chị cũng vẫn còn một miếng đất ở trong thôn. Chị đang phân vân không biết có nên xây luôn không nhỉ?”
Công việc làm ăn của vợ chồng chị tương đối suôn sẻ, hiện trong tay chị cũng có sẵn một số tiền kha khá thừa sức cất một căn nhà mới.
Lâm Thanh Hoà khuyên ngay: “Xây lên cũng bỏ không thôi, một năm nhà chị về ăn tết có mấy ngày rồi lại đi. Chi bằng để tiền đó mua một căn nhà trên huyện. Ở nhà Hiểu Mai chỉ là kế hoãn binh, nào có thể ở mãi được.”
Chị ba Chu lúc này mới cười bẽn lẽn: “Mải tâm sự chuyện ở nhà mà chị quên hỏi tình hình cha mẹ với nhà cô út ở trên đó thế nào rồi? Mọi việc vẫn ổn cả chứ?”
Lâm Thanh Hoà gật đầu: “Vâng, đều tốt cả. Mọi thứ đã ổn thoả đâu vào đấy cả rồi.”
“Vậy thì tốt quá.” Chị ba Chu lại hỏi sang chuyện mua nhà. Chị đắn đo và mông lung dữ lắm vì hộ khẩu anh chị ở dưới thôn, mua nhà trên huyện thành lỡ mai này có gì thì sao?
Lâm Thanh Hoà bật cười: “Gì mà sao với trăng? Không việc gì đâu. Thằng em em cũng đang chuẩn bị mua nhà trên này đấy.”
Chị ba Chu gật gật đầu tỏ ý trong lòng đã hiểu rõ.