Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 385: Sự thật
Lâu lắm mới gặp mặt nên chị em dâu tám khí thế chuyện trên trời dưới bể. Buôn chán chê mãi sau mới chịu đi ra ngoài, Lâm Thanh Hoà bước tới chỗ chồng, cầm túi xách lên rồi lấy ra một cái đồng hồ nữ đưa cho chị ba Chu: “Cái này em mua cho Ngũ Ni. Là sinh viên đại học, dù sao cũng phải có cái đồng hồ để xem giờ giấc.”
Chị ba Chu ngượng ngùng: “Cái này….ngại quá đi mất.”
Làm sao chị không biết đồng hồ đeo tay đắt cỡ nào. Lần trước bỏ ra hơn một trăm đồng mua cho ông chồng mà chị xót ruột mất mấy ngày trời. Nhưng không mua thì không được, anh làm công việc vận chuyển hàng hoá mà, nhất định phải có một cái đồng hồ để chủ động về mặt thời gian.
Lại một lần nữa chứng minh, vợ chồng cậu ba Lâm quá mức tằn tiện. Rõ ràng lên thành làm ăn trước cả anh ba Chu mà không dám mua sắm cái gì. Nếu nói vung tiền hoang phí thì đã đành nhưng đằng này là vật cần thiết mà cũng tiếc. Nếu không có chị gái sắm cho thì không biết bao giờ cậu ấy mới mua được một cái mà đeo nữa?!
Lâm Thanh Hoà tỏ ý không có gì: “Dương Dương và Ngũ Ni đều có. Xem như quà em chúc mừng hai đứa thi đậu đại học.”
Đang ngồi uống nước với hai ông anh nên cậu ba Lâm cũng nghe được lời này của chị gái, nhất thời cậu muốn ngất xỉu ngay tại chỗ. Trời đất, chị cũng mới cho mình một cái, ở đâu mà chị có lắm đồng hộ vậy???
Tới chơi một lát thấy anh chị ba phát triển khấm khá thế này là mừng rồi, Lâm Thanh Hoà và Chu Thanh Bách đứng dậy tính rời đi. Khó khăn lắm mới về được một chuyến, nhất định phải ghé Chu gia xem tình hình thế nào đặng mấy hôm nữa lên Bắc Kinh mẹ chồng hỏi còn có cái mà trả lời.
Mắt thấy vợ chồng chú thím tư rục rịch xách túi định đi, chị ba vội vàng cản: “Ấy ấy như vậy sao được. Tối nay phải ở đây ăn bữa cơm với anh chị. Ăn xong rồi muốn đi đâu thì đi.”
Lâm Thanh Hoà bật cười: “Thôi, chúng em phải về cho sớm. Chắc chị cả cũng không nỡ để chúng em đói một bữa đâu.”
Chị ba Chu: “Vậy cũng không được. Lâu lắm rồi anh chị mới gặp lại vợ chồng chú thím. Cơm trưa đã không ăn, cơm tối cũng không ăn thì đâu có được?”
Anh ba Chu cũng gật đầu nói: “Tối nay ăn sớm một chút, ăn xong chú thím về thôn cũng chưa muộn.”
Anh chị ba mời nhiệt tình quá, vợ chồng Chu Thanh Bách cũng không nỡ khước từ thế nên quyết định ở lại đây ăn bữa chiều.
Khoảng 5 giờ, cơm nước vừa xong thì cậu ba Lâm lái xe máy tới bảo anh rể lấy xe này chở chị về thôn cho đỡ mệt. Ngày mai cậu tiếp tục đi thồ hàng bằng xe đạp cũng được. Lâm Thanh Hoà không khách khí, hai vợ chồng lên xe phóng đi.
Anh ba Chu nhìn theo, không nhịn được cất giọng hâm mộ: “Chà, xe máy này đi nhanh thật, lại còn không tốn sức.”
Chị ba Chu liền nói: “Thanh Hoà bảo với em giá một chiếc hơn 700 đồng. Quá đắt!”
“Hơn bảy trăm?” Anh ba Chu trợn trắng mắt, nhưng nghĩ tới cảnh cậu ba Lâm lái xe máy chở hàng lao đi vun vút, còn mình thì kẽo kẹt đạp xe đạp phía sau, e rằng hơi thảm thì phải?!
Vợ chồng Chu Thanh Bách về tới thôn đúng lúc mọi người đã xuất công, đang ăn cơm chiều.
Thời này đã làm gì có nhiều xe máy, vậy nên vừa nghe thấy tiếng động cơ là người lớn trẻ nhỏ bưng chén cơm nhao nhao chạy ra xem.
Chu Thanh Bách chưa về nhà mình vội mà trực tiếp lái thẳng tới Chu gia. Cả đám người rồng rắn đi theo, xe vừa dứng một cái đã bị bu đen bu đỏ, xôn xao bình phẩm.
Trước nay Lâm Thanh Hoà luôn lười ứng phó mấy cái này, để một mình Chu Thanh Bách tự xoay sở, cô đi vào trong nhà với chị cả Chu.
Đầu tiên, cô lấy từ trong túi ra mấy gói kẹo sữa và điểm tâm, đưa nhà chị cả một phần, nhà chị hai cũng được một phần tương tự.
Bọn nhỏ vui vẻ ùa ra sân chia quà. Chị hai Chu nhìn thấy nhưng cũng chẳng thèm nói năng gì.
Chu Lục Ni bỏ ngay một viên kẹo vào họng, vừa lúng búng ngậm vừa dè bỉu: “Năm nào cũng cho hai gói kẹo và một hộp điểm tâm. Giờ kiếm được lắm tiền thế rồi mà vẫn chỉ cho có từng này, đúng là giàu mà keo!”
Chu Tam Ni lãnh đạm nhìn con em gái một cái rồi cúi đầu tiếp tục ăn cơm, giấu đi vẻ ghét bỏ nồng đậm dâng lên trong đáy mắt.
Trong phòng khách, chị cả Chu nhanh nhẹn pha nước tiếp đón thím tư.
Hiện giờ trong thôn đã có điện, nhà nào nhà nấy sáng trưng chứ không còn cảnh đèn dầu leo lét như ngày xưa nữa.
Chị cả Chu vừa rót nước vừa cười nói: “Thằng Dương Dương về kể chú thím tư đi du lịch phương Nam. Lúc ấy chị đoán ngay thể nào hai người cũng vòng về quê một chuyến.”
Lâm Thanh Hoà: “Cuối năm được nghỉ ngắn quá. Hè em có nhiều thời gian nên cũng muốn chạy về quê một chuyến thăm nhà và thăm mọi người.”
“Em ngồi nghỉ ngơi một lát đi, chị chạy xuống bếp làm thêm mấy món.” Vừa nói chị vừa đứng dậy dợm bước.
Lâm Thanh Hoà vội giơ tay kéo chị cả lại: “Chị đừng vội, chúng em ăn ở nhà anh chị ba rồi mới về.”
Chị cả Chu nhăn mày: “Đã về tới đây rồi sao không về nhà ăn? Chị mổ gà chiêu đãi chú thím.”
Lâm Thanh Hoà cười cười: “Tại chị ba cứ giữ lại bằng được. Chứ ban đầu em với Thanh Bách cũng tính về ăn ké nhà chị một bữa mà.”
Chị cả Chu cười cười ngồi xuống, Lâm Thanh Hoà nhắc tới chuyện Nhị Ni: “Con bé Nhị Ni khá lắm, chị không cần phải lo lắng cho nó. Mai sau chắc chắn sẽ không thua kém ai.”
Chị cả Chu cười tươi roi rói, thật lòng nói: “Tất cả là nhờ một tay thím nâng đỡ. Chứ nếu ở nhà với chị thì có khi giờ này đã con bế con bồng rồi ấy chứ.”
Thì đợt đó cũng định tìm đối tượng cho nó đi coi mắt còn gì, nếu không theo chú thím tư lên Bắc Kinh thì đợi dịp nông nhàn là xuất giá gả chồng thôi.
Nhắc tới chuyện chồng con, Lâm Thanh Hoà liền hỏi: “Em nghe chị ba nói Tam Ni đính hôn rồi hả?”
Chị cả gật đầu: “Ừ, đính hôn rồi. Mối này cũng không tệ.”
Lâm Thanh Hoà nhíu mày: “Sao chị ba bảo lớn hơn 10 tuổi, què chân hơn nữa tính tình còn nóng nảy, không lẽ có nhầm lẫn gì ở đây?”
Chị cả Chu: “Không lầm, nhưng có vẻ cũng thương Tam Ni.”
Nhìn thấy nét không tán đồng hiện rõ trên gương mặt thím tư, chị cả liền thở dài nói: “Mối hôn nhân này đã định xong cả rồi. Nhưng thực ra cũng không kém tới nỗi như em nghĩ.”
So với chị ba Chu, chị cả Chu biết rõ ràng hơn một ít. Vì chị ba ở tận trên thành mà nhà chồng tương lai của Tam Ni ở mãi tít trong núi, ước chừng phải đi bộ cả ngày trời mới tới nơi.
Chị cả Chu nói tiếp: “Chị đã bảo anh cả thím đạp xe tới vùng lân cận hỏi thăm cẩn thận rồi.”
Mặc dù Chu Tam Ni chỉ là cháu gái nhưng anh chị cả còn lo lắng và quan tâm cho con bé hơn cả bậc làm cha làm mẹ.
Chàng trai kia năm nay 28, đích xác lớn hơn Tam Ni 10 tuổi, nhưng thực tế không tới nỗi quá tệ như những lời đồn thổi.
Chẳng qua là đường xá quá xa xôi cách trở, để đến được thôn bên đó phải băng qua một ngọn núi. Vì vậy mặc dù điều kiện gia đình anh ta cũng tương đối khá nhưng mãi vẫn chẳng có cô nương nào nguyện ý gả tới. Không lẽ gả chồng rồi không về thăm nhà mẹ đẻ, mà giao thông cách trở, đi lại khó khăn, đường núi lại nguy hiểm trùng trùng, lỡ may xảy chân ngã một cái là mất mạng như chơi.
Chị cả Chu nói tiếp: “Cậu ta cũng không vì ế mà chấp nhận tạm bợ, nhất quyết không đồng ý cưới mấy người goá phụ chết chồng. Nhưng đám bà mối lại thường xuyên tới giới thiệu những người kiểu đó. Nhiều lần như vậy khiến cậu ta bực mình trực tiếp đuổi bà mối ra khỏi cửa, thế nên mới lưu truyền tiếng xấu cộc cằn, thô lỗ.”
Lâm Thanh Hoà nhíu mày: “Cách xa nhau như vậy làm sao lại biết mà chọn trúng Tam Ni nhà mình?”
“Chính Tam Ni chọn cậu ta.” Tuy trong phòng chỉ có hai chị em nhưng lúc nói câu này chị cả Chu vẫn cố gắng đè thấp thanh âm xuống thấp nhất có thể.
“GÌ???” Lâm Thanh Hoà hết sức kinh ngạc.
Chị cả Chu gật đầu nói khẽ: “Chuyện này chắc thím ba cũng không biết vì chị phải tự mình đi hỏi Tam Ni.”
Nói ra cũng thật quá sức trùng hợp, hai người sống ở hai huyện khác nhau lại tình cờ gặp nhau tại một phiên họp chợ.
Khởi nguồn vấn đề là do chị hai Chu muốn bán đậu nành cho nhà chị ba Chu, nhưng quan hệ hai người như nước với lửa, dễ gì chị ba chịu giúp thế nên chị hai mới bắt con gái vác đồ lên thành bán.
Chu Tam Ni vốn tính tình chịu thương chịu khó, bình thường mẹ bảo cái gì nó đều làm cái đó không cằn nhằn nửa câu. Thế nên hôm ấy mẹ sai đi bán đậu nành, nó liền không nói hai lời, cõng mấy chục cân đậu cuốc bộ vào thành. Đúng là ngày thường con bé làm lụng quần quật, sức khoẻ dẻo dai nhưng dù sao cũng là thân gái chân yếu tay mềm, làm sao nó có thể cõng vật nặng trên lưng và đi bộ một quãng đường xa tới vậy?