Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 386: Lý Ái Quốc
Mà ngày hôm đó, Lý Ái Quốc nhận được một đơn hàng lớn tứ huyện bên này, mặc dù đường xá xa xôi anh vẫn nhiệt tình hỗ trợ chở hàng tới tận nhà cho khách.
Xong việc, Lý Ái Quốc định đánh xe ngựa dạo một vòng xem tình hình huyện thành bên này phát triển ra sao. Từ xa trông thấy một cô nương gầy gò địu trên vai một cái sọt to hơn thân mình, khó nhọc lết từng bước nặng nề, anh liền thúc ngựa lại gần, hỏi ra mới biết cô gái đi cùng đường vậy nên anh nhiệt thành ngỏ ý giúp đỡ.
Lên xe, Chu Tam Ni vốn tính trầm mặc, trong tình huống bình thường nhất định sẽ không hé răng nửa chữ nhưng bây giờ người ta có ý tốt giúp mình cho nên con bé liền cất tiếng hỏi nhà anh ở thôn nào đặng sau này có dịp đi ngang qua cửa thì còn biết mà vào tạ ơn.
Lý Ái Quốc có sao nói vậy, anh nói nhà anh ở huyện bên, hôm nay rảnh rỗi nên đi thăm thú bên này một chút.
Chu Tam Ni chẳng kịp nghe hết câu, mới vừa nghe thấy hai từ “huyện bên” là nó đã mừng quýnh lên rồi, nó vội vàng hỏi xem anh có quen bà mối nào bên đó không?
Đúng vậy, Chu Tam Ni bức thiết muốn rời xa gia đình, nó không muốn gả chồng gần, nó muốn gả đi thật xa, tốt nhất là không bao giờ phải quay về nhà mẹ đẻ nữa.
Thoạt đầu, Lý Ái Quốc kinh ngạc cực kỳ, một cô gái chủ động hỏi bà mối là một chuyện xưa nay hiếm gặp. Nhưng sau đó anh cười ha hả nói bà mối đều bị anh doạ chạy hết rồi, nhìn thấy anh là họ phiền chán, chả ai đủ kiên nhẫn nghe anh nói hai câu.
Chu Tam Ni nghiêng đầu, tò mò hỏi nguyên do. Vì thế cô mới biết hoá ra người đàn ông lớn tuổi này chưa kết hôn. Vậy mà nãy giờ cô cứ tưởng anh ta phải có vợ con đề huề rồi ấy chứ.
Lý Ái Quốc hỏi Chu Tam Ni: “Cô muốn gả sang huyện khác?”
“Vâng.” Chu Tam Ni khe khẽ nói ra tiếng lòng.
Lý Ái Quốc liền nói thẳng: “Vậy cô có thể suy xét gả cho tôi được không? Chắc là tôi lớn hơn cô khá nhiều tuổi đấy. Còn cái chân này không phải bị tật bẩm sinh mà là do trong một lần tu bổ đập nước tôi sơ sảy nên bị ngã hỏng chân. Điều kiện kinh tế tương đối khá. Nhà cũng xa bên này. Nếu cô nguyện ý gả cho tôi, nguyện ý cùng tôi xây dựng mái ấm gia đình, tôi khẳng định sẽ đối tốt với cô cả đời.”
Chu Tam Ni ngây ngốc mất một lúc lâu, mãi sau mới mờ mịt quay đầu nhìn về phía người đàn ông vừa ngỏ ý cưới mình.
Chuyện tiếp theo như thế nào không cần kể chi tiết nữa. Lý Ái Quốc kêu bà mối từ thật xa chạy tới đây, cứ thế định ra cuộc hôn nhân này.
Chị cả Chu nói: “Tất cả những việc này đều là chị hỏi thăm Tam Ni mới biết được. Haizz, cái con bé này cũng khổ, mấy năm gần đây càng lúc càng nặng nề, u uất. Lý Ái Quốc bên kia đúng là lớn tuổi hơn nhiều nhưng tính tình cũng ổn không đến nỗi tệ hại như lời thêu dệt của đám mối mai. Cậu ta dám bỏ ra 400 đồng sính lễ cũng xem như có thành ý với Tam Ni. Nhưng qua lời của Tam Ni thì chị ngờ ngợ nhận ra hình như về sau nó không muốn lui tới nhà mẹ đẻ nữa.”
Nói tới đây, chị cả Chu buông một tiếng thở dài xót xa….
Lâm Thanh Hoà thì ngược lại, cô bật cười: “Nhà mẹ đẻ tệ bạc thì cần gì phải lui tới? Gả ra ngoài rồi, tự mình sống tốt cuộc đời mình là được.”
Chính cô đây cũng vậy còn gì. Cả nhà họ Lâm cô chỉ giữ quan hệ với một mình cậu ba Lâm, còn những người khác cô mặc kệ hết. Nói một câu hơi khó nghe chứ những người đó có chết trước mặt cô thì cô cũng hờ hững mà đi qua thôi.
Người ta đã không thích mình thì hà cớ gì phải chạy về tìm ngược? Mình cứ sống cuộc đời mình cho vui, cho khoẻ, cho rực rỡ có phải tốt hơn không?
Nhưng nghe tới đây thì Lâm Thanh Hoà cũng yên tâm được phần nào. Có vẻ sự việc không quá mức tệ như những gì chị ba đã nghe ngóng được.
Chu Tam Ni và Lý Ái Quốc cũng được xem là hôn nhân tự do. Hơn nữa coi bộ đàng trai thực sự xem trọng Tam Ni. Bằng không một gia đình bình thường rất khó có thể bỏ ra 400 đồng đi hỏi vợ.
Được rồi, chuyện này tạm thời gác lại ở đây. Lâm Thanh Hoà thò tay vào túi lấy ra một cái đồng hồ nam đưa cho chị cả: “Đây là quà em tặng Dương Dương nhân dịp nó thi đậu đại học, chị chuyển cho cháu giúp em.”
Chị cả Chu sửng sốt không dám nhận: “Trời ơi, sao thím cho gì mà nhiều thế? Cái này đắt tiền quá, chị không nhận được.”
Lâm Thanh Hoà trực tiếp đặt vào tay chị: “Ngũ Ni và Dương Dương mỗi đứa đều có một cái, đây là phần thưởng mà, chị nhận lấy đi.”
Chị cả Chu ngại ngùng nói: “Chết thật, ngại quá đi mất, thím cho kẹo cho bánh lại còn cho cả món đồ quý giá chừng này.”
Lâm Thanh Hoà cười: “Dương Dương đậu đại học Sư phạm em cũng rất vui cho thằng bé. Mai sau ra trường nó sẽ làm giáo viên, nghề nghiệp vững chắc, thu nhập ổn định, cả đời không cần lo lắng.”
Nghe tới đây chị cả Chu cười càng rạng rỡ. Chị hứng chí nói: “Không biết mai này nó có được về trường cao trung trong thành dạy không. Nếu được thế thì tốt quá, gần nhà đúng thật là không gì bằng.”
Lâm Thanh Hoà chưa kịp nói gì thì nghe tiếng vịt “cạc cạc” từ sau nhà vọng tới, cô liền hỏi: “À, tình hình chăn nuôi vịt tốt chứ chị?”
Chị cả Chu cười gật đầu: “Khá tốt.”
Lần trước thông qua điện thoại chị khoe bắt 30 con vịt, nhưng trong quá trình nuôi bị chết mất 5, còn dư lại 25, đều đang trưởng thành rất tốt, mới hôm qua đã bắt đầu đẻ trứng, lượm những quả trứng vịt đầu tiên chị cả Chu cười tít mắt. Bao ngày chăn nuôi vất vả, thu được thành quả là niềm vui không có gì sánh bằng.
Trong nhà bây giờ nuôi gà, nuôi vịt lại còn nuôi cả heo, vợ chồng chị đều là những người chăm chỉ, chịu thương chịu khó, tuy cuộc sống không tới mức hô mưa gọi gió như thím ba trên huyện thành, nhưng cũng đã có nhiều màu sắc hơn trước kia.
Kể ra thì chị cả Chu là người dễ thoả mãn, chỉ cần chờ căn nhà mới được cất lên, cả gia đình dọn đi là chị cảm thấy vô cùng mãn nguyện rồi.
Lâm Thanh Hoà hỏi thêm: “Chị đã chuẩn bị đủ tiền xây nhà chưa?”
“Đủ rồi, chị lo đủ rồi, thím chớ xen vào.” Em dâu vừa hỏi là chị hiểu ngay thím ấy đang nghĩ gì.
Dứt lời, chị liền đừng dậy đi vào phòng rồi cầm 500 đồng ra, đặt trên bàn nước: “Đây là khoản tiền lần trước chú thím để lại. Nhưng bây giờ anh em yên ổn cả rồi, chắc có lẽ không ai dùng tới nữa, thím thu về đi.”
Khoản tiền anh ba tạm ứng để lên thành lập nghiệp cũng đã được hoàn trả đủ từ dịp tết.
Còn anh chị hai thì không có ý định làm ăn cho nên càng không cần mượn tới tiền.
Lâm Thanh Hoà nói: “Chị cứ cầm lấy đi đã, đưa cho em cũng vậy thôi, nhà em trước mắt chưa cần dùng tới.”
Chị cả Chu dứt khoát đẩy xấp tiền tới trước mặt Lâm Thanh Hoà: “Chưa cần thì thím cũng cứ cầm lấy. Ở bên này thực sự không cần tới mà. Khoản xây cất nhà chị đã lo đủ hết rồi. Nhưng thật ra cha mẹ ở trên đó thì anh chị không cách nào giúp gì được, đành cậy nhờ hết vào chú thím vậy.”
Nói tới vấn đề cha mẹ chồng, chị cả Chu cực kỳ hổ thẹn trong lòng. Rốt cuộc chị mới là dâu cả Chu gia thế mà lại không chăm sóc được hai ông bà, đẩy hết trách nhiệm cho nhà chú út.
Lâm Thanh Hoà bật cười: “Chị đừng cả nghĩ như thế. Cha mẹ đều khoẻ cả, chị cứ yên tâm.”
Xét thấy công việc làm ăn của anh chị ba trên huyện thành đã đi vào nề nếp, nếu lỡ như trong quá trình anh chị cả xây nhà xảy ra thiếu hụt gì thì nhất định chị ba sẽ ra tay giúp đỡ, vì vậy Lâm Thanh Hoà giơ tay thu lại 500 đồng của nhà mình.
Nói chuyện nãy giờ cũng đã nhiều, Lâm Thanh Hoà chào chị tính đi về nhà mình nghỉ ngơi, vừa ra khỏi cửa thì bắt gặp Chu Tam Ni đang lúi húi quét rác.
Thoáng thấy có người lại gần, Chu Tam Ni ngẩng đầu rồi yếu ớt chào một tiếng: “Thím tư.”
Lâm Thanh Hoà đánh mắt nhìn ra xung quanh, không thấy chị hai Chu đâu, cô liền nói: “Lát nữa rảnh sang nhà thím bảo cái này.”
“Dạ.” Chu Tam Ni nhấp môi khe khẽ trả lời.
Lâm Thanh Hoà không nói gì nữa, cô cất bước đi lại chỗ chồng. Hai chị em ở trong nhà nói chuyện lâu như vậy mà ở ngoài này người vây xem xe máy vẫn chưa vãn.
Thấy Lâm Thanh Hoà tới, đoàn người lại sôi nổi tay bắt mặt mừng, hỏi thăm cô giáo Lâm. Cô tươi cười chào hỏi, thân thiện đáp lại từng người một, không khí cực kỳ náo nhiệt, tiếng cười tiếng nói râm ran vang vọng cả một đoạn đường làng.
Nói qua nói lại mãi tới hơn 8 giờ, mọi người mới chịu tản ra cho vợ chồng cô về nhà.
Đẩy cửa bước vào căn nhà thân thương đã lâu mới trở lại, hai vợ chồng chia nhau quét tước một lượt từ trong ra ngoài, sau đó múc nước giếng tắm rửa một chút. Trời mùa hè nóng nực, được dội gáo nước giếng mát lạnh thật không có gì đã bằng.
Sau khi tắm xong, Chu Thanh Bách thuận tay gom hết quần áo của hai vợ chồng đi giặt.
Lúc Chu Tam Ni đi sang thấy chú tư đang ngồi xổm giặt đồ, nó lập tức bước tới tính tiếp nhận công việc.