Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 424: Sắp xếp công việc
Mấy hôm sau, chị dâu em chồng lại có dịp rảnh rỗi gặp nhau “tám” sự đời.
Lâm Thanh Hoà cảm khái: “Cô thấy chưa, cháu gái Chu gia chúng ta nào phải hạng vừa, lợi hại nhất họ đấy chứ đùa à?!”
Chu Hiểu Mai nhăn mặt lắc đầu: “Không lẽ nó lấy chuyện sảy thai ra để đổi lấy vị trí công nhân nhà máy cho Thắng Cường?”
“Ừ.” Lâm Thanh Hoà gật đầu, đấy là còn một phỏng đoán táo bạo mà cô không tiện nói ra miệng đấy.
Việc đem Hứa Thắng Cường lên Bắc Kinh gần như đã trở thành chấp niệm của Hứa Thắng Mỹ, chẳng qua lâu nay nó chưa có cơ hội thực hiện mà thôi.
Lâm Thanh Hoà cảm thấy, Hứa Thắng Mỹ chọn gả cho Triệu Quân cũng một phần là nhắm tới điều này. Ba Triệu Quân hiện giữ chức xưởng trưởng, Triệu gia vừa có tiền vừa có thế lực, sắp xếp một vị trí công nhân là chuyện dễ như trở bàn tay.
Nhưng khổ một nỗi, Hứa Thắng Mỹ mang tiếng đũa mốc chòi mâm son, từ ngày về làm dâu tới giờ vẫn luôn phải khom lưng uốn gối, nói khẽ cười duyên với người nhà Triệu gia cho nên mặc dù rất muốn nhưng nó chưa thể mở lời.
Ai ngờ lại có sự việc không may xảy ra, Hứa Thắng Mỹ liền mượn cơ hội đảo lộn tình thế, ép nhà họ Triệu muốn yên ổn cho qua chuyện này thì phải sắp xếp công việc cho em trai nó.
Phải nói rằng bước này nó đi quá đẹp vì nó bắt được thóp Triệu gia, người càng có quyền có thế thì càng cần mặt mũi, Cho dù nhà họ ghê gớm cỡ nào thì cũng phải giữ thể diện để tiếp tục lăn lộn ở cái đất Bắc Kinh này. Hơn nữa trong chuyện này bọn họ đuối cả tình lẫn lý, rõ ràng không gì quan trọng hơn mạng người thế nên chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt, chiều theo yêu cầu của Hứa Thắng Mỹ.
Thật ra, tất cả những điều trên chỉ là suy đoán của Lâm Thanh Hoà nhưng tuyệt đối không phải ăn ốc nói mò mà cô phân tích dựa trên những sự vật sự việc hiện hữu. Mọi chuyện đã rò rành rành ra như vậy rồi, chắc cũng phải trúng tới 8, 9 phần.
Mà nếu quả thực sự việc diễn tiến đúng như kịch bản đó thì một lần nữa Lâm Thanh Hoà phải nhìn Hứa Thắng Mỹ bằng con mắt khác, tâm cơ của nó quá sâu và hiểm. Có thể nói gộp toàn bộ đám cháu gái Chu gia lại cũng không bằng một góc Hứa Thắng Mỹ. Xét về thông minh có thể ngang ngửa nhau nhưng luận về thủ đoạn thì Hứa Thắng Mỹ chấp hết.
Chu Hiểu Mai tính tình thẳng thắn có sao nói vậy: “Chả hiểu con Thắng Mỹ này nghĩ cái gì? Thằng Cường Tử học hành không đâu vào đâu, chỉ biết vài ba mặt chữ, làm sao làm được công nhân nhà máy, nó không sợ mất mặt à?!”
Đùa chắc, đâu phải ai cũng vào nhà máy làm được, ngoài trình độ văn hoá nhất định còn phải biết vận hành máy móc, làm việc nhanh nhẹn, thao tác trôi chảy, chẳng may mà khiến công việc trì trệ gây trở ngại tập thể sẽ bị người khác cô lập tẩy chay ngay.
Về việc này Lâm Thanh Hoà từ chối không tham gia, đây là việc của Hứa gia, cô không quản!
Nhưng thực ra bà Chu có chút mềm lòng. Bà biết con dâu không ưa Hứa Thắng Mỹ cho nên bà không tới tìm Lâm Thanh Hoà mà ngầm tìm Chu Hiểu Mai dò hỏi: “Này, mẹ bảo, Cường Tử lên trên này thì phải bố trí cho nó thế nào?”
Chu Hiểu Mai đang bận tay nên trả lời bâng quơ: “Ơ, mẹ buồn cười nhỉ, thế mà cũng phải hỏi. Ai gọi nó lên thì người đấy đi mà bố trí”, sau đó chợt nghĩ ra cái gì, cô liền dừng tay ngẩng đầu nói: “Mẹ có rảnh thì chăm đàn gà của mẹ đi. Con nghe chị tư nói hai tháng nữa là Đại Oa về rồi đấy. Lần này nó chỉ về được có 1 tuần thôi, mẹ không nhanh tay là không kịp bổi bổ cho nó đâu.”
Y như rằng lực chú ý của bà Chu bị dời đi ngay lập tức, bà chép miệng không nén được vẻ xót xa: “Hơn năm trời mới được về một lần mà thằng nhỏ chỉ ở nhà có 7 ngày thôi à?!”
Chu Hiểu Mai gật đầu xác nhận: “Đúng vậy, cháu trai trưởng của mẹ vất vả lắm đấy, mẹ nên tập trung lo cho nó thì hơn. Con mấy đứa cháu ngoại thì cứ để nhà nội nó lo. Hơn nữa hai chị em nó cũng đâu giống mấy đứa Thành Thành không có ông bà nội dựa vào. Vậy nên mẹ bớt nhọc lòng đi kẻo tổn hại sức khoẻ.”
Bà Chu vẫn cố gặng hỏi: “Mẹ biết rồi, mẹ chỉ hỏi một chút thôi mà. Nhưng chúng ta bên này không giúp gì được cho hai chị em nó thật à?”
Chu Hiểu Mai xua tay: “Con không biết đâu nhưng đừng tìm con với Đại Lâm. Chúng con 4 giờ sáng đã phải thức dậy làm việc rồi, không có thời gian lo mấy thứ khác đâu.”
Bà Chu chép miệng thở dài nhưng cũng không nói gì thêm nữa.
Được chị gái đón lên Bắc Kinh một cách danh chính ngôn thuận, không phải cầu cạnh xin xỏ ai cho nên Hứa Thắng Cường kênh kiệu và tự mãn vô cùng, nó chẳng thèm để Chu gia vào mắt, chỉ có ngày đầu tiên bắt buộc phải tạt qua chào hỏi còn lại sau đó là biệt tăm biệt tích chẳng thấy mặt mũi đâu.
Khi nghe được những lời trách cứ từ phía Chu Hiểu Mai, Lâm Thanh Hoà cũng chỉ biết lắc đầu chán chả buồn nói. Xét ra thì Hứa Thắng Cường vẫn còn tồ lắm, kém xa chị gái nó. Bên này ghét dơ ra mà con nhỏ đấy vẫn mặt dày mày dạn coi như không có chuyện gì, lễ Tết hay ngày này ngày nọ chẳng mâm nào vắng mặt nó.
Lâm Thanh Hoà thực sự không hiểu tại sao vợ chồng chị Hiểu Quyên có thể dạy ra một đứa con gái mặt trơ trán bóng như vậy.
Mà thôi kệ, suy cho cùng việc hai chị em nó lên Bắc Kinh là việc của Hứa gia và Triệu gia, hoàn toàn không liên quan tới Chu gia càng không có tí can hệ nào tới nhà cô. Cứ nước sông không phạm nước giếng, đèn nhà ai nhà nấy rạng là tốt nhất.
Hôm nay là chủ nhật, cả Lâm Thanh Hoà lẫn mẹ Quốc Lương đều được nghỉ, thế là hai chị em hẹn hò cùng nhau làm đẹp tại nhà.
Trong phòng, hai chị em nằm thư giãn trên giường, trên mặt mỗi người là một lớp mặt nạ mật ong vàng óng ả.
Lâm Thanh Hoà liền tâm sự với chị bạn về thằng cả: “Cả năm nay em chẳng được gặp con chị ạ, thế nhưng hè này nó cũng chỉ được về độc có một tuần thôi.”
Mẹ Quốc Lương rất cảm thông: “Em tập quen dần đi là vừa, thằng cả nhà chị đi một lần là đi tận 2 năm cơ.”
Lâm Thanh Hoà hỏi thêm: “À, Quốc Đống nhà chị chắc không còn nhỏ nhỉ, đã có đối tượng chưa?”
Đây là chuyện cá nhân, nếu như trước đây chắc chắn Lâm Thanh Hoà sẽ không bao giờ chủ động đề cập, nhưng bây giờ hai chị em đã thân thiết lắm rồi cho nên có thể mang ra bàn luận một cách rất tự nhiên.
Chị Ông thở dài: “Chưa có ai em ạ. Chị đang sốt hết cả ruột đây, 27 tuổi đầu rồi chứ còn bé bỏng gì nữa đâu mà nó cứ bình chân như vại ấy.”
Lâm Thanh Hoà gật đầu: “Tuổi này cưới vợ được rồi. Hàng xóm xung quanh nhà chị không có ai à? Có khi nó bận quá không có thời gian tìm hiểu đối tượng ấy chứ.”
Chị Ông liền nói: “Có, giới thiệu cho nó không biết bao nhiêu đứa mà nó lắc đầu hết. Suốt từ năm 23 tuổi đến bây giờ cứ như vậy mãi thôi. Mấy cô là đối tượng coi mắt giờ đã có gia đình, con lớn cả rồi. Riết chẳng ai muốn giới thiệu cho nó nữa.”
Lâm Thanh Hoà cười: “Chắc nó có yêu cầu cao.”
Chị Ông chép miệng: “Cao thấp chị không biết nhưng cứ kéo dài tình trạng này thì có mà ế cả đời.”
Lâm Thanh Hoà bật cười thành tiếng: “Haha, trời chị này, thằng lớn nhà chị ưu tú như thế, làm sao mà ế được.”
Chợt nghĩ tới cái gì, chị Ông liền hỏi: “À, bên nhà em còn cô cháu gái nào chưa chồng không?”
Vì quá bất ngờ cho nên Lâm Thanh Hoà buột miệng thốt lên: “Nhà em?”
Chị Ông gật đầu liên tục: “Ừ, nhà em, nếu có đứa nào thích hợp thì giới thiệu cho Quốc Đống nhà chị với. Em yên tâm, thằng đấy nhà chị không xuất sắc nhưng tuyệt đối là người đáng tin cậy.”
Giả dụ việc này thành công, Quốc Đống cưới chị hoặc em họ của Chu Khải thì cũng không ảnh hưởng tới chuyện tương lai của Mỹ Gia và Chu Khải. Vì là chị em họ không phải chị em ruột cho nên không sợ người ta nói là hoán thân (1)
Mà nếu được như thế thì còn gì bằng, hai bên gia đình thân càng thêm thân chứ sao.
Lâm Thanh Hoà có chút dở khóc dở cười nhưng thực tình là có ưng cử viên nha.
Đại Ni gả chồng từ sớm, hiện đã có hai con, Nhị Ni chưa gả nhưng đang hẹn hò với Vương Nguyên, Tam Ni gả chồng năm ngoái, tiếp đến chính là Tứ Ni, nhỏ hơn Nhị Ni 2 tuổi, năm nay tròn 18, vừa đủ tuổi kết hôn.
Nghĩ thì nghĩ trong đầu vậy thôi chứ Lâm Thanh Hoà không nói ra miệng bởi vì đôi bên chênh lệch quá lớn, Quốc Đống là trai thành phố, Tứ Ni chỉ là gái nông thôn, từ nhỏ tới lớn không bước ra khỏi cổng làng. Lâm Thanh Hoà công nhận con bé tâm tính thiện lương, làm việc nhanh nhẹn lưu loát, nhưng hôn nhân là chuyện đại sự, chỉ độc những cái đó nào đã nói lên được điều gì chắc chắn.
Tuy nhiên chị Ông cứ hỏi mãi làm Lâm Thanh Hoà bắt đầu cân nhắc tới việc dắt Tứ Ni lên thủ đô để con bé có cơ hội tiếp cận văn minh, mở mang thêm kiến thức.
Thực ra cũng vừa hay đúng lúc cô đang thiếu một nhân viên. Chả là hồi đầu tháng, Lâm Thanh Hoà ra lệnh đuổi một đứa làm việc lười nhác, lại còn có cái tật táy máy tay chân, ăn cắp vặt.
Cũng vì chuyện này mà Mã Thành Dân đích thân tới tận cửa xin lỗi. Nhưng Lâm Thanh Hoà không trách cứ vì đây đâu phải lỗi của anh, đến ngay như bản thân cô còn nhìn lầm nữa là. Họ hàng thì cũng vậy thôi, chúng ta có biết thuật đọc tâm đâu mà soi được lòng dạ người ta, nhất là đối với những người tâm tư thâm sâu khó lường, một khi họ đã cố tình diễn thì chúng ta bị qua mặt cũng là điều dễ hiểu.
===
Chú Thích:
Hoán thân: Hay còn được gọi là “hôn nhân trao đổi”. Nó đề cập đến việc một gia đình gả con gái cho một gia đình khác, để đổi lấy con gái của nhà đó về làm vợ con trai mình, người ta gọi đó là “trao đổi cô dâu”. Nó có nguồn gốc từ hệ thống ngoại hôn thị tộc ở cổ đại, việc trao đổi phụ nữ giữ hai thị tộc, rất phổ biến trong thời đại phong kiến. Tuy nhiên, cách kết hôn này đi ngược lại mong muốn của các bên, có tính chất bắt buộc và sắp đặt nghiêm trọng, vi phạm nguyên tắc tự do kết hôn trong “ Luật hôn nhân của Cộng Hoà Nhân Dân Trung Hoa” nên bị nghiêm cấm.