Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 423: Sảy thai
Con người thật kỳ lạ, lúc đi làm thì than mệt chỉ mong được nghỉ, tới khi được nghỉ nhiều lại than chán quá muốn mau mau được đi làm trở lại.
Chắc bận quen rồi giờ rảnh không chịu được đây mà! Sau chuỗi ngày lễ Tết dài đằng đẵng, Lâm Thanh Hoà cũng như toàn thể nhân viên đều hào hứng bắt tay vào công việc. Chỉ cần mấy ngày sửa sang trang trí là cửa hàng thứ 5 của cô đã chính thức khai trương đi vào hoạt động.
Ba nhân viên mới cũng vừa lúc được đào tạo cơ bản, họ bắt nhịp tương đối nhanh, cửa hàng nào thiếu người là họ sẵn sàng chạy tới nhận việc ngay.
Vì đang trong giai đoạn thực tập cho nên trước mắt họ chỉ được nhận một nửa lương, đợi qua thời gian thử việc sẽ sắp xếp lại lương bổng sau.
Còn đối với nhân viên chính thức, Lâm Thanh Hoà vẫn theo lệ cũ, đầu năm tăng lương, tuy năm nay chỉ tăng thêm 5 đồng nhưng ít nhiều có còn hơn không và quan trọng là khích lệ được tinh thần tập thể công nhân viên.
Thật ra Lâm Thanh Hoà trả lương như thế này đã là cao hơn mặt bằng chung rồi. Dù cho bây giờ là năm 83 thì thu nhập bình quân đầu người vẫn ở mức thấp. Kể cả những người làm việc có thâm niên, đạt tới 10 năm tuổi nghề đi chăng nữa mà chức vụ không thay đổi thì cũng chỉ lãnh được 40 đồng mỗi tháng mà thôi.
Nói chi xa xôi, đơn cử như trường hợp của chú Mã hàng xóm, trước khi về hưu non, chú đã gắn bó với vị trí công tác đó cả đời, thế mà mức lương cũng chỉ dừng lại ở con số 40.
Xét tình hình thực tế, 40 đồng không nhiều nhưng cũng không ít. Tuy rằng giá cả thị trường đang ngày một leo thang nhưng khéo ăn thì no, khéo co thì ấm. Bằng sự khéo léo và tài tình của các bà các mẹ, từng đấy tiền là đủ lo chi phí sinh hoạt cho cả một gia đình 5 người.
Vậy nên việc nâng lương cho người lao động phụ thuộc vào rất nhiều yếu tố. Hiện Lâm Thanh Hoà làm chủ 5 cửa hàng, 1 nhà xưởng, thuê rất nhiều nhân công cho nên cô vừa phải cân đối thu chi trong doanh nghiệp mình vừa phải tham khảo các doanh nghiệp xung quanh, tổng không thể tạo nên sự chênh lệch quá lớn. Trong phương diện này, cô không hề có ý định làm nổi bật để dẫn đầu hay đi tiên phong gì hết.
Còn về chiếc xe tải, vốn ban đầu cô dự định lấy ra sớm để hôm nào được nghỉ cả nhà đi ngâm suối nước nóng cho tiện, nhưng suy đi tính lại thì thấy giờ chưa phải lúc, đợi hè này đi phương Nam rồi mang về cho danh chính ngôn thuận.
Giữa tháng 3, nhân dịp cuối tuần, Chu Thanh Bách giao lại tiệm sủi cảo cho các con, vợ chồng anh mượn xe Vương Nguyên, chở ông bà Chu và ông Vương đến suối nước nóng thư giãn.
Phải công nhận nơi đây chính là món quà vô giá mà tạo hoá ban tặng cho loài người, nguồn nước tự nhiên ấm nóng, phong cảnh thiên nhiên yên ả, hữu tình, vị trí riêng tư biệt lập, tất cả hoà quyện tạo thành một không gian hết sức tuyệt vời.
Lần đầu tiên được trải nghiệm loại hình giải trí xa hoa, mặc dù rất vừa lòng và thoải mái nhưng trên đường về, bà Chu vẫn không nhịn được mà cứ liên tục chép miệng tiếc rẻ: “ai da đắt quá, một người tốn những mười đồng, đắt quá đi mất.”
Lâm Thanh Hoà có sao nói vậy: “Tốn mười đồng nhưng rất thư thái mà, con đánh giá sau này sẽ còn đắt hơn ấy chứ.”
Ngày hôm nay cô rất vui cũng rất thích, hèn chi anh xã cứ nằng nặc kéo cô tới đây cho bằng được.
Bà Chu trợn trắng mắt thể hiện vẻ kinh ngạc tột độ: “10 đồng đã là quá lắm rồi, tăng thêm nữa thì có ma thèm đi!”
Trời đất ơi, đi có tí mà mất toi 50 đồng bạc, người ta đi làm cả tháng trời cũng chưa kiếm được từng này đâu đấy! Quá phí phạm!
Vì quan điểm khác biệt cho nên Lâm Thanh Hoà chẳng nói gì tiếp nữa, cô im lặng nhìn ra cửa sổ.
Thấy con dâu không trả lời, bà Chu liền với lên ghế lái nói với con trai: “Khổ cực lắm mới kiếm được đồng tiền, con đừng nên tiêu hoang như thế. Ở gần nhà ta cũng có nhà tắm công cộng đấy thôi, mỗi lượt mất có 3 hào.”
Chu Thanh Bách gật đầu đồng ý: “Vâng, mẹ!”
Thế là suốt dọc đường, một mình bà Chu thao thao bất tuyệt so sánh nhà tắm công cộng và suối nước nóng, theo ý bà thì tắm ở đâu cũng là tắm, miễn sạch là được, việc gì phải tốn công, tốn của chạy tới tận đây. Chỉ có Chu Thanh Bách lâu lâu ậm ừ đáp vài tiếng, còn Lâm Thanh Hoà, ông Vương và cả ông Chu không hẹn mà cùng giữ trạng thái lặng thinh cho tới khi xe dừng hẳn.
Vào trong nhà, chưa kịp ngồi xuống ghế nghỉ ngơi uống miếng nước, bà Chu đã bị ông chồng mắng cho một trận.
Ông Chu gắt um lên: “Bà kỳ cục thật đấy. Con trai và con dâu dẫn đi ngâm suối nước nóng. Đã không phải bỏ ra một đồng một cắc nào rồi mà dọc quãng đường bà cứ than vãn liên hồi, bà không thấy phiền à?!”
Cái bà này càng già càng hồ đồ lẩm cẩm, có việc gì thì về nhà nói, trên xe còn ông Vương mà không giữ ý giữ tứ gì cả. Thật là xấu hổ!
Nếu con cái nó nghèo đói thì đã đành, đằng này vợ chồng thằng tư có điều kiện muốn hiếu thuận với cha mẹ cũng không được hả? Tính ra thì hai cái bộ xương già này nào sống được bao năm nữa thế nên bây giờ còn vui được thì cứ vui, còn đi được thì cứ đi. Với lại lâu lâu mới đi một lần chứ có phải ngày nào cũng đi đâu mà bà làm quá như cắt mất miếng thịt không bằng?!
Ông Chu bực mình, đi sang nhà hàng xóm tìm ông Hồ đánh ván cờ giải toả tâm trạng. Tuy rằng giữa các bà vợ xảy ra chút xích mích nhưng mấy ông vẫn hoà hợp như thường. Đàn ông vốn thế, nếu không phải những xung đột nghiêm trọng thì họ chẳng thèm bận tâm tới ba cái chuyện nhỏ nhặt con gà củ tỏi của đám đàn bà con gái.
Lúc sau, Chu Hiểu Mai đi làm về nhìn thấy mẹ ngồi giận dỗi một góc, cô tò mò tiến lại hỏi: “Sao thế này? Không phải hôm nay cha mẹ đi ngâm suối nước nóng hả?”
Bà Chu giận đỏ cả mặt: “Đi, nhưng mẹ cũng chỉ nói hai câu đắt quá thôi mà, làm gì mà ông ấy vừa về nhà đã làm ầm lên, mắng mẹ thế này thế kia.”
Chu Hiểu Mai khó hiểu hỏi: “Bao tiền mà mẹ chê đắt?”
Bà Chu thở phì phò: “Mỗi người 10 đồng, 5 người mất tận 50 đồng.”
“Công nhận đắt thật.” Chu Hiểu Mai cũng hết hồn, tình hình kinh doanh của tiệm bánh bao nhà cô đã vào loại tốt trong vùng, ấy vậy mà lợi nhuận một ngày cũng chỉ được hơn 10 đồng thôi đấy.
Mãi mới tìm được một người cùng chung chiến tuyến, bà Chu vỗ đùi cái đét: “Quá đắt đúng không?! Mà nào đã dừng lại, tắm xong còn đi ăn nhà hàng, mẹ đoán cũng phải tốn thêm bộn tiền nữa. Ừ thì vợ chồng nhà nó kiếm ra tiền, nhưng cũng không thể tiêu pha bạt mạng như thế chứ.”
Chu Hiểu Mai nhíu mày: “Chỉ vì cái này mà cha mẹ to tiếng ấy hả?”
Bà Chu bĩu môi: “Cha cô chê tôi phiền hà, chê tôi già rồi, lẩm cẩm, nói nhiều.”
Chu Hiểu Mai dở khóc dở cười: “Đi chơi thì phải tốn tiền là đúng rồi. Nhưng lâu lâu mới có một chuyến, đằng nào cũng tiêu rồi, mẹ đừng nói mãi nữa, như thế mất hay.”
Bà Chu “Xì” một tiếng nói lẫy: “Lần sau có mời tôi cũng chả thèm, đắt muốn chết.”
Chu Hiểu Mai cười thầm trong bụng, mẹ nghĩ nhiều quá rồi, nếu mẹ mà cứ giữ cái tính khí này thì còn khuya mới có lần sau.
Thật không hổ danh bạn chí cốt, Chu Hiểu Mai đoán một phát trúng phóc. Đúng là chuyện này quá vụn vặt, Lâm Thanh Hoà không so đo với mẹ chồng nhưng tất nhiên chỉ một lần này thôi. Lần kế tiếp cô dự định rủ vợ chồng anh chị Ông đi chung.
Cuộc sống cứ thế êm đềm trôi qua cho tới tháng tư âm lịch có một sự kiện bất ngờ xảy ra, Hứa Thắng Mỹ sinh non!
Nguyên nhân là con trai của anh cả Triệu Quân nghịch ngợm, ném bi vương vãi đầy nhà, Hứa Thắng Mỹ không cẩn thận dẫm lên một viên thế là “…Uỳnh…” bà bầu trượt chân té ngã, nháy mắt đôi dòng máu men theo hai bắp đùi không ngừng chảy xuống đất đọng lại thành một vũng đỏ rực vô cùng chói mắt.
Cả nhà nghe tiếng động lớn, vội vã chạy tới đưa Hứa Thắng Mỹ vào viện cấp cứu tuy nhiên mọi nỗ lực đều vô hiệu, cái thai 5 tháng không giữ được.
Vì khoảng cách giữa hai bên tương đối xa cho nên mọi người bên Chu gia không hề hay biết tin này. Hơn nữa, lần này lỗi lầm lại thuộc về Triệu gia cho nên phía đó im thin thít không dám hó hé nửa lời.
Mãi cho tới một tháng sau, Hứa Thắng Mỹ mới yếu ớt đi về nhà ngoại báo tin. Lúc này cả người nó gầy gò, xanh rớt, yếu đuối và mỏng manh như con diều giấy chao đảo trước gió lớn.
Sau khi biết tin, Chu Hiểu Mai lập tức chạy tới cấp báo với chị tư, kể xong cô còn không quên nghiến răng nghiến lợi oán hận Triệu gia: “Cái nhà họ Triệu đó đúng là đốn mạt mà, con gái nhà người ta khoẻ mạnh xinh xắn là vậy, mới gả về đó được mấy tháng mà giờ người không ra người, ma không ra ma, không thể nào chấp nhận nổi!”
Đối với chuyện này Lâm Thanh Hoà xin phép giữ lại ý kiến, vì toàn bộ sự việc không một ai chứng kiến tận mắt, mà chỉ nghe qua lời kể phiến diện của Hứa Thắng Mỹ thì nên suy xét lại cẩn thận trước khi phát biểu bất cứ điều gì.
Trong mắt cô bây giờ, Hứa Thắng Mỹ chẳng khác gì Triệu Quân, hai vợ chồng nó đúng là trời sinh một giuộc, ngưu tầm ngưu mã tầm mã! Ngay từ đầu nó ham giàu chọn gả vào Triệu gia thì cũng nên lường trước sẽ có ngày hôm nay. Triệu gia không hề thái bình êm ả như vẻ bề ngoài mà bên trong tiềm ẩn đầy rẫy hiểm hoạ sóng ngầm. Đặc biệt là bà Triệu, người phụ nữ lúc nào cũng tươi cười niềm nở nhưng trong lòng bà ta đang nghĩ gì thì không một ai biết được. Mượn lời của cô bạn đồng nghiệp kiếp trước thì hạng người như thế chính là “hổ mặt cười”, nguy hiểm vô cùng chứ không hề vô hại như bề ngoài đâu, đừng dại mà giỡn mặt!
Vả lại, còn một nguyên nhân khiến Lâm Thanh Hoà thấy lấn cấn chính là thái độ bình tĩnh quá mức khác thường của Hứa Thắng Mỹ. Rõ ràng một người mẹ vừa mất con mà lại có thể trấn tĩnh tới mức độ đó thì cũng lạ thật. Ngay cả đám Hổ Tử khi nghe tin còn không nhịn được, hùng hùng hổ hổ đòi kéo tới Triệu gia đòi lại công đạo cho chị họ, cũng may cô kịp thời ngăn cản chứ không thì to chuyện.
Qua đây, Lâm Thanh Hoà đánh giá có khả năng Triệu gia đã đưa ra bồi thường gì đó nhằm xoa dịu Hứa Thắng Mỹ.
Và tới khi nhìn thấy Thắng Cường xuất hiện tại Bắc Kinh thì Lâm Thanh Hoà đã hoàn toàn hiểu ra tất cả.