Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 422 - Chương 422: Nên Mua Nhà

Chương 422: Nên mua nhà Chương 422: Nên mua nhà

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 422: Nên mua nhà

Hôm sau, Lâm Thanh Hoà quay lại nếp sinh hoạt thường nhật. Ngày ngày cô ôm giáo án tới trường đại học làm tốt công tác giảng dạy còn việc điều hành mấy cửa hàng cửa hiệu thì yên tâm giao hết cho Mã Thành Dân quản lý.

Theo lời dặn dò từ trong Tết của Lâm Thanh Hoà, Mã Thành Dân tuyển lựa được 3 nhân viên mới 2 nữ, 1 nam, đều có một chút quan hệ thân thích với nhà anh.

Ba người được chia làm hai nhóm, nam theo Hổ Tử, nữ theo Nhị Ni học việc.

Cửa hàng thứ 5 của Lâm Thanh Hoà đang bước vào giai đoạn trang trí chuẩn bị khai trương. Mặt tiền lần này Lâm Thanh Hoà không cần đích thân đi mua mà ngay từ hôm mồng 10, Chu Thanh Bách đã xông xáo thay vợ đến cục quản lý bất động sản làm việc. Anh chọn được một cửa hàng rất thích hợp, diện tích rộng rãi, vị trí đẹp và tất nhiên đi kèm với tiện ích tốt là giá thành cao nhưng cái đó không quan trọng, con số nằm trong khả năng chấp nhận được. Căn tiệm này không nằm gần hai tiệm quần áo kia nhưng cũng không quá xa, bằng nửa đoạn đường từ nhà anh tới tiệm nước giải khát.

Mã Thanh Dân tìm thợ thuyền tới lo việc trang hoàng, sửa sang còn anh thì tức tốc tới xưởng Vương Nguyên đặt lô hàng mới.

Lúc đơn hàng đến tay Vương Nguyên, chính bản thân anh cũng phải kinh ngạc: “Nhiều như vậy cơ à? Có vẻ thím tư lại chuẩn bị mở thêm cửa hàng mới rồi.”

Cậu bạn thân lập tức cười trêu chọc: “Gọi thím tư thuận miếng quá ha. Khi nào thì cho mình uống rượu mừng đây?”

Một câu chọc đúng chỗ đau, Vương Nguyên thở dài não nề. Năm nay anh đã 26 tuổi, đâu còn trẻ trung gì cho cam, anh thì nôn cưới mà nàng thì vẫn cứ thờ ơ.

Thật ra anh đã dụ dỗ rất nhiều lần nhưng chỉ toàn nhận lấy thất bại ê chề. Người gì đâu mà quy quy củ củ, xin hôn một cái cũng không cho, yêu đương bao tháng mà chỉ được cầm tay, có ai khổ như anh không hả giời!

Cậu bạn thân trợn mắt ngạc nhiên: “Gì, tới tận bây giờ mà chưa thu phục được về tay à? Tưởng hôm Tết cậu dắt nàng về ra mắt ba mẹ rồi chứ?”

Vương Nguyên chán nản đáp: “Rồi, nhưng mẹ mình thế nào cậu cũng biết rồi đấy.”

Người yêu anh tính tình mềm mỏng, dịu dàng, lúc đôi bên gặp nhau, ba anh khách khí tiếp đãi nhưng thái độ của mẹ anh rất quá đáng, cực kỳ làm tổn thương người khác, đến anh là con trai ruột còn không thể chịu nổi thì làm sao cô ấy chịu được. Tốt xấu gì cũng là lần đầu tiên anh dẫn bạn gái về nhà, vậy mà mẹ chẳng chừa cho anh chút thể diện nào.

Nhưng mà cô gái của anh có cá tính lắm nha. Mẹ anh không thích cô, làm lơ cô thì cô cũng không chủ động bắt chuyện với bà. Thái độ luôn thản nhiên, bình tĩnh không hề sợ sệt hay tỏ ra nịnh bợ lấy lòng.

Cô bé của anh, em giỏi lắm! Nghĩ tới đây, Vương Nguyên bỗng dưng nở một nụ cười tán thưởng và tự hào.

Cậu bạn thân rùng mình một cái rồi ghét bỏ nói: “Thôi thôi, bớt ngồi đây khoe tình yêu ngọt ngào đi anh hai! Có giỏi thì mau mau rước nàng về dinh đi kìa!”

Vương Nguyên cười to huyênh hoang, tự đắc ý nói tôi có tôi khoe đấy, thì sao nào?! Ngẫm nghĩ thế nào, anh liền đứng dậy giao lại công việc nhà xưởng cho cậu bạn rồi cầm áo khoác đi tìm người yêu tâm tình. Anh nhớ bé của anh rồi!

Lúc này Chu Nhị Ni đang ở tiệm quần áo nữ. Hiện tại, cô giữ chức cửa hàng trưởng, mọi chuyện lớn bé trong tiệm đều do một tay cô sắp xếp, điều phối.

Ngành nào cũng có đặc thù riêng và ngành kinh doanh thời trang cũng vậy. Đúng là cửa hàng rất đắt khách nhưng không phải quanh năm suốt tháng đều đông đúc, có những mùa đắt tới nỗi cháy hàng liên tục nhưng cũng có lúc ngồi ngáp ruồi tỷ như khoảng thời gian đầu năm này đây. Mà thế lại vừa hay, Nhị Ni có thời gian huấn luyện hai nhân viên mới.

Thấy Vương Nguyên tới, Chu Nhị Ni liền nói với Trần San San: “San San, em dẫn hai bạn này đi sắp xếp trang phục đi.”

“Vâng ạ.” Trần San San nhanh nhẹn tiếp quản nhiệm vụ được giao.

Chu Nhị Ni bước tới chỗ Vương Nguyên, cô cười hỏi: “Sao anh lại tới đây?”

Vương Nguyên ngọt ngào nói: “Anh tới thăm bé”

Chu Nhị Ni trừng mắt cảnh cáo. Vương Nguyên lập tức nghiêm túc lại: “Tối nay mình đi xem phim điện ảnh nhé?”

Chu Nhị Ni đáp mà không cần suy nghĩ: “Em không rảnh. Lớp bổ túc sắp khai giảng rồi, em phải ở nhà chuẩn bị bài vở.”

Vương Nguyên nói ngay: “Em đừng lừa anh, ít nhất cũng phải tới cuối tháng Giêng mới khai giảng.”

Thật ra Chu Nhị Ni không muốn cùng Vương Nguyên đi chơi riêng buổi tối, anh rất hay lợi dụng cầm tay, vuốt má nọ kia, nó rất ngại cho nên kiếm lý do thoái thác: “Em còn phải học bài nữa.”

Vương Nguyên cố gắng thuyết phục: “Đi xem một bộ phim thôi mà đâu tốn bao nhiêu thời gian. Hơn nữa hôm nay có phim mới, hay lắm.”

Khước từ thế nào cũng không lay chuyển được anh, cuối cùng Chu Nhị Ni đành đồng ý tối nay hẹn hò.

Xong chuyện chính, Vương Nguyên tìm chuyện tán gẫu với người yêu, anh hỏi thăm: “Anh thấy lần này thím tư đặt thêm số lượng lớn quần áo, đều là thời trang mùa xuân, chỉ độc cửa hàng này có đảm bảo tiêu thụ hết không?”

Chu Nhị Ni có sao nói vậy: “Thím tư chuẩn bị khai trương thêm một căn tiệm nữa ở con phố bên kia.”

Cửa hàng đó Chu Nhị Ni cũng cùng tham gia quản lý. Trước mắt nó đang đào tạo người mới, chờ bọn họ thành thạo Trần San San sẽ dẫn dắt một nhân viên nam và một nhân viên nữ sang đó làm việc.

Vương Nguyên cười khen: “Thím tư quyết đoán thật đấy.”

Anh thật lòng rất nể người phụ nữ này, đủ bản lĩnh, đủ quyết đoán và đặc biệt rất có đầu óc tổ chức. Anh đã được nghe nói xưởng may mặc nhỏ của thím ấy thuê không ít thợ, lại còn chia ca gối đầu nhau. Dạo gần đây anh đang nghiên cứu và chuẩn bị áp dụng cách thức đó vào xưởng sản xuất của mình.

Lúc này tại Chu gia, ông bà Chu cũng đang nói về chuyện cô con dâu tiếp tục khai trương cửa hàng thứ 5.

Bà Chu lo lắng nói với ông bạn già: “Nhiều cửa hàng như vậy, liệu nó có kham nổi không? Tôi thấy một ngày nó đi làm bận túi bụi, lúc nào cũng vội vội vàng vàng nhìn mà tội.”

Ông Chu không rõ mấy cái đó lắm nhưng nghe bà bạn già nói vậy thì ông bảo: “Bà mổ thêm hai con gà đưa qua đó đi, cho nó tẩm bổ.”

Bà Chu gật đầu ngay: “Được được, năm nay nhà ta phải nuôi thêm nhiều gà hơn nữa mới được.”

Để làm gì à, tất nhiên là để cho vợ thằng tư bồi bổ rồi. Bà thấy khổ thân nó quá, vừa đi dạy vừa phải quán xuyến cả đống công việc, không ăn uống đầy đủ thì sức nào chịu cho nổi?!

Ở tiệm bánh bao, vợ chồng Chu Hiểu Mai cũng đồng thời nói về vấn đề nóng hổi này.

Chu Hiểu Mai cảm khái nói: “Chị tư giỏi quá, nhìn chị rồi tự nhìn lại bản thân, em thấy mình thật vô dụng. Đại Lâm, em thế này anh có ghét bỏ em không?”

Tô Đại Lâm nghiêm túc lắc đầu: “Yêu…yêu…em không hết!”

Chu Hiểu Mai cười trừng mắt, không đứng đắn tí nào, ban ngày ban mặt mà đi nói mấy lời này.

Sau đó gương mặt cô thoáng hiện lên nét do dự, chần chờ…

Tô Đại Lâm nhíu mày quan tâm: “Sao…sao vậy?”

Ngẫm nghĩ một hồi, Chu Hiểu Mai quyết định nói ra lời trong lòng: “Đại Lâm, anh nghĩ sao nếu chúng ta mở thêm một tiệm bánh bao nữa?”

Tô Đại Lâm thoáng sửng sốt rồi sau đó anh lắc đầu có chút dở khóc dở cười: “Một…một cái…đã đủ…đủ bận bận lắm….rồi…”

Chu Hiểu Mai thở dài: “Em biết, một cái này thôi mà hai vợ chồng mình còn lo liệu không xuể.”

Đấy là bọn nhỏ đã có cha mẹ đỡ đần chứ nếu không chắc cô vắt giò lên chạy cũng chả kịp. Suy đi tính lại thấy cái ý tưởng mở thêm cửa hàng của mình viển vông và vội vàng quá.

Tô Đại Lâm cười nói với vợ: “Nên…nên mua…nhà nhà trước.”

Theo ý anh thì không vội mở rộng kinh doanh mà nên gom tiền mua nhà trước. Hiện tại trong tay anh cũng có một khoản tiết kiệm không ít nhưng cũng không dư dả đến độ muốn mua gì thì mua. Hơn nữa trong năm nay anh còn định sắm một cái tủ đông, ngoài ra còn phải trang trải sinh hoạt phí, tiền học cho các con và linh tinh rất nhiều khoản không tên cần chi ra.

Tuy thu nhập hiện giờ rất khả quan, một năm anh có thể kiếm về bốn, năm ngàn đồng nhưng muốn mua nhà cũng không phải chuyện dễ.

Anh đã hỏi qua Vương Nguyên rồi. Đợt trước, Vương Nguyên mua một căn đại viện cách nhà cha mẹ vợ một dãy phố tốn tận 1 vạn đồng.

Tô Đại Lâm không thích cư xá vì gia đình anh đông con, không đủ chỗ ở. Anh thích nhà đất hơn nhưng chắc không đủ khả năng mua nhà lớn như Vương Nguyên, anh tính mua căn rộng rãi vừa cho 6 người ở là được rồi.

Ước mơ không lớn nhưng ít cũng phải chuẩn bị sáu, bảy ngàn đấy, chắc phải tích cóp thêm hai năm nữa mới đủ.

“Vâng, em nghe anh.” Chu Hiểu Mai gật đầu. Ở cùng cha mẹ có nhiều cái thuận tiện nhưng chồng nói đúng, gì thì gì vẫn nên mua nhà thì hơn. Căn nhà hiện tại là do anh chị tư thuê cho cha mẹ ở, không lý nào cả gia đình cô cứ chây lỳ ra đó mãi. Chung quy lại mình ở nhà mình vẫn tự do tự tại hơn.

Bình Luận (0)
Comment