Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 421: Tết Nguyên Tiêu
Gì chứ cái này Trương Mỹ Liên nhất nhất đồng ý ngay. Cô thừa biết Lâm Thanh Hoà ghét mình ra mặt nên chính bản thân cô cũng không muốn để lộ chuyện này cho bà thím già đó biết.
Hứa Thắng Mỹ cười tủm tỉm trấn an: “Cô yên tâm đi, tôi sẽ không nói ra đâu. Hơn nữa tôi sẽ giúp cô theo đuổi Hổ Tử vì tôi rất hy vọng cậu ấy có thể lấy được vợ Bắc Kinh. Nhưng cô phải hứa với tôi một điều, sau khi gả cho Hổ Tử, cô phải chung sống hoà thuận hạnh phúc, một lòng một dạ với cậu ấy.”
Không thể tin được, trên đời này vẫn còn tồn tại loại người nham hiểm độc ác, làm ra chuyện hãm hại thân thích như Hứa Thắng Mỹ. Thật xứng với câu “Bề ngoài thơn thớt nói cười. Mà trong nham hiểm giết người không dao”. (1)
Vừa nghe có người chịu giúp mình, Trương Mỹ Liên mừng gần chết, cô gật đầu quả quyết: “Điều đó là tất nhiên rồi. Những lời đàm tiếu bên ngoài chỉ toàn là bịa đặt vu khống thôi, cô đừng tin. Bởi vì Trương gia chúng tôi trước đây có quyền có thế, mấy bà hàng xóm đó không xin xỏ được gì cho nên bây giờ mới rắp tâm hãm hại tôi.”
Hứa Thắng Mỹ cười hả hả trong lòng, cứ giả bộ thanh cao tiếp đi, không có lửa làm sao có khói?!
Nói chuyện với Trương Mỹ Liên xong, ngẫm nghĩ thế nào, Hứa Thắng Mỹ không lên lầu nữa mà xoay gót đi thẳng tới tiệm sủi cảo.
Lúc Chu Thanh Bách nhìn thấy cháu gái bụng mang dạ chửa mà cứ đi lang thang ngoài trời mưa tuyết, anh nhíu chặt mày: “Hôm nay Tết Nguyên Tiêu, cháu không ở nhà ăn sủi cảo mà chạy tới đây làm gì?”
Hứa Thắng Mỹ mềm mại đáp: “Dạ, bữa sáng và bữa trưa cháu đã ăn ở Triệu gia rồi cho nên bữa tối muốn về nhà ngoại ăn với gia đình mình ạ.”
Hổ Tử có sao nói vậy: “Chị Thắng Mỹ, hay là chị qua nhà ông bà ngoại ăn đi. Chứ bên này đông người lắm rồi.”
Ba mẹ anh Quốc Lương này, ông Vương cũng nói tí sẽ tới, chị Nhị Ni thì đi ra xưởng gọi anh Vương Nguyên rồi. Tính sơ sơ đã cả chục người chứ ít à.
Hứa Thắng Mỹ hỏi ngược lại: “Có khách à? Khách nào thế?”
Hổ Tử đang bận phụ chú tư cho nên đáp qua loa: “Thì hai bác bên Ông gia đó.”
Xét thấy những người này không liên quan tới mình cho nên Hứa Thắng Mỹ không để ý nhiều, nó nói: “Vậy cháu đi sang nhà ông bà ngoại cũng được.”
Mục đích hôm nay nó về đây là để làm tròn vai đứa cháu gái ngoan ngoãn, đã gả ra ngoài nhưng vẫn một lòng nhớ về nhà ngoại, vậy nên chỉ cần có mặt ở Chu gia là được, bên này cũng tốt mà bên kia cũng chẳng sao.
Chu Thanh Bách nhàn nhạt hỏi: “Triệu Quân đâu? Thời tiết giá rét thế này sao nó không về cùng cháu?”
Hiển nhiên câu này không phải hỏi thăm mà là chất vấn. Mặc dù rất thất vọng về đứa cháu này nhưng anh cũng không mong nhìn thấy nó bị chồng đối xử tệ bạc.
Nghe là biết cậu út vẫn còn quan tâm mình, Hứa Thắng Mỹ mừng rỡ đáp: “Hôm nay Triệu Quân có việc bận cậu ạ.”
Thực tế Triệu Quân chẳng bận việc gì cả nhưng sau cái vố mất mặt hồi Tết, tới tận bây giờ anh vẫn chưa nguôi cơn giận, nhất quyết không chịu đi cùng nó tới đây.
Chu Thanh Bách lắc đầu tỏ ý không hài lòng rồi tiếp tục công việc.
Hứa Thắng Mỹ chào cậu út rồi đi sang nhà ông bà Chu.
Nó vừa bước vào sân, chưa kịp nói câu nào đã bị bà ngoại mắng: “Thời tiết rét buốt thế này, không ở Triệu gia nghỉ ngơi còn chạy sang đây làm gì? Lễ tết phải ở nhà chồng làm tròn bổn phận dâu con chứ? Tí tí lại tót đi thế này thì còn ra thể thống gì?”
Hứa Thắng Mỹ chủ động kéo tay bà thân thiết nói: “Bà ngoại, cháu biết hôm nay là Tết Nguyên Tiêu nên đặc biệt sang đây ăn sủi cảo với ông bà mà.”
Bà Chu vốn không thích hành động kéo tay kéo chân thân mật nhưng ngại cái bụng bầu của nó nên bà đành miễn cưỡng không hất ra.
Lát sau, Chu Hiểu Mai về tới nhà liền nhìn thấy Hứa Thắng Mỹ đang ngồi trong phòng khách cười cười nói nói, cô nhíu mày không vui cho lắm.
Cho tới giờ cô vẫn chưa quên sự việc hôm tết đâu. Chỉ là một thằng cháu rể mà dám tỏ vẻ khinh thường bậc trưởng bối, nó là cái thá gì mà dám chê bai Đại Lâm nói lắp? Anh ấy hỏi mà nó không thèm đáp lời, nhìn xem có cháu rể nhà nào mất dạy như nó không?
Nó cứ làm như nó quý hoá lắm không bằng. Xin lỗi đi, chẳng qua Đại Lâm nhà cô phúc hậu nên mới vui vẻ nói với nó hai câu mà thôi!
“Dì út.” Thấy dì đi vào, Hứa Thắng Mỹ ngẩng đầu lên chào qua loa một câu lấy lệ. Nhà cậu mợ út bên kia thì nó phải cúi mình nịnh bợ chứ nhà dì út bên này có cái gì? Mỗi cái tiệm bánh bao rách, một tháng kiếm được bao tiền chứ? Nó lười lấy lòng người nghèo!
Chu Hiểu Mai cũng chỉ gật đầu một cái, không đáp lời cũng chẳng thèm hỏi thăm.
Hứa Thắng Mỹ tự tự nhiên nhiên ở lại ăn sủi cảo, chẳng thèm để ý tới thái độ không mấy vui vẻ của bà và dì út.
===
Tại tiệm sủi cảo,
Lâm Thanh Hoà đánh một giấc đã đời, cảm thấy cả người khoan khoái hơn rất nhiều. Ài, mặc dù không muốn nhưng cũng phải thừa nhận sự thật thôi, có tuổi thật rồi, xương khớp bắt đầu rệu rã hết, mới đi có mấy ngày mà đau nhức khắp mình mẩy.
Cô vừa đấm đấm bả vai, vừa uể oải đi xuống cầu thang mới phát hiện ra dưới nhà ngồi chật kín người, vợ chồng anh chị Ông, chú Vương rồi Vương Nguyên cùng Nhị Ni đều đã đến đông đủ.
Lâm Thanh Hoà ngượng chín người, trừng mắt với Chu Thanh Bách: “Mọi người đã tới cả rồi, sao anh không gọi em dậy?”
Mẹ Quốc Lương cười khà khà: “Có sao đâu, bọn chị vừa mới tới thôi, lúc nãy về nhà chị cũng tranh thủ nghỉ mắt một chút rồi mới đi.”
Lâm Thanh Hoà cười chữa ngượng rồi quay qua bảo Hổ Tử nhanh chân chạy về kêu mấy đứa Chu Toàn sang ăn cơm. Sau đó cô ngồi xuống bàn rót trà, tiếp chuyện mọi người.
Lát sau, bốn anh thanh niên cao to chạy tới, mọi người lục tục đứng dậy xếp gọn hai bàn vào góc trong để nhà mình ăn, chừa mấy bàn phía ngoài cho thực khách tới quán ăn sủi cảo.
Ba Quốc Lương vừa ăn sủi cảo thịt dê vừa tấm tắc khen: “Sủi cảo anh làm ngon quá, nhưng gói to thế này liệu có lãi không?”
Chu Thanh Bách cười cười: “Tôi lấy công làm lời là chính.”
Đầu năm nay, giá cả thị trường tăng cao, thịt thà, rau củ, bột mỳ đều tăng vùn vụt nên Chu Thanh Bách buộc lòng phải tăng giá sủi cảo. Nhưng tuyệt đối không mượn thế tăng mạnh như các quán khác, anh chỉ tăng một lượng vừa đủ nhằm đảm bảo lợi nhuận như trước đây thôi. Dù thị trường có biến động thế nào thì anh vẫn luôn duy trì nguyên tắc ăn lãi ít để đẩy mạnh số lượng tiêu thụ.
Ba Quốc Lương cười sang sảng nói tiếp: “Tiệm của anh nổi tiếng lắm. Hôm đầu tiên tôi không biết rõ vị trí cửa hàng nằm ở đâu nhưng cứ đành liều đi tới, ai dè hỏi đại một người trên đường là người ta chỉ thẳng tới đây ngay.”
Chu Thanh Bách và Lâm Thanh Hoà đều bật cười thành tiếng.
Nhưng ba Quốc Lương nói không sai tí nào, bằng tâm huyết và sự cần cù chịu khó, Chu Thanh Bách đã thành công gây dựng danh tiếng tiệm sủi cảo Chu gia. Quanh vùng này không ai không biết tiệm sủi cảo nhà anh. Ngày nào cũng vậy, từ lúc mở hàng cho đến khi đóng cửa, không lúc nào trong tiệm không có khách. Nếu mà so về tiếng tăm thì các tiệm xung quanh thua xa, chắc chỉ có tiệm bánh bao của Tô Đại Lâm là tạm đủ tầm so bì thôi.
Trên con đường kinh doanh ẩm thực, phương châm của Chu Thanh Bách chính là chấp nhận kiếm ít tiền để thu về danh tiếng.
Mọi người vừa ăn uống vừa chuyện trò tới hơn 8 giờ tối mới lưu luyến đứng dậy tạm biệt nhau.
Xa vợ mấy ngày nên hôm nay Chu Thanh Bách cũng quyết định đóng cửa hàng về nhà sớm.
Vì ngày mai còn phải đi làm nên Lâm Thanh Hoà dọn dẹp qua loa một chút rồi lên giường nghỉ ngơi dưỡng sức.
Chu Thanh Bách ôm chầm lấy bà xã, dùng hành động thực tế để trả lời cho cô biết anh nhớ cô đến nhường nào. Sau một hồi thân mật anh mới buông cô ra thủ thỉ tâm tình: “Khi nào nghỉ anh đưa em tới chỗ này, đảm bảo em sẽ thích.”
“Chỗ nào? Xa quá là em không đi đâu đấy. Không chừng tuyết rơi lại công cốc.” Lâm Thanh Hoà vội vàng xua tay, nghĩ lại kỳ du lịch lần này cô vẫn còn hãi đây này. Biết vậy thà ở nhà cho xong.
Chu Thanh Bách mỉm cười yêu chiều: “Đi ngâm suối nước nóng.”
“Suối nước nóng.” Lâm Thanh Hoà kinh ngạc nhỏm đầu dậy: “Ở đây cũng có suối nước nóng hả? Sao em không biết nhỉ.”
Chu Thanh Bách gật đầu xác nhận: “Có, nhưng mà khá xa. Nếu gặp hôm có tuyết thì đi mất ba giờ đồng hồ còn hôm nào thời tiết đẹp thì chỉ tốn khoảng hai giờ thôi.”
Lâm Thanh Hoà vẫn chưa hết kinh ngạc: “Sao anh biết.”
“Vương Nguyên dẫn đi.” Chu Thanh Bách cười cười rồi đem chuyện hôm đó kể lại cho vợ nghe.
Lâm Thanh Hoà nhướng mày: “Vương Nguyên cũng biết hưởng thụ quá ha.”
Ngẫm nghĩ một lát cô nói: “Tới lúc lấy xe vận tải ra rồi.”
“Ừ.” Chu Thanh Bách sướng rơn, đúng là vợ chồng đồng tâm, cô ấy cũng nghĩ giống y như mình.
Hai vợ chồng bàn luận thêm một chút, thân mật nồng nàn thêm nhiều chút rồi mới thoả mãn ôm nhau cùng chìm vào giấc ngủ.
===
(1) Trích Truyện Kiều - Nguyễn Du