Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 420 - Chương 420: Tâm Tư Ác Độc

Chương 420: Tâm tư ác độc Chương 420: Tâm tư ác độc

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 420: Tâm tư ác độc

Thật ra chuyến đi này không hẳn công cốc, dù bị lỡ mất Băng thành nhưng Lâm Thanh Hoà và mẹ Quốc Lương đã thành công kết tình hữu nghị.

Nhờ ở gần mấy ngày mà mẹ Quốc Lương càng thêm yêu quý Lâm Thanh Hoà cũng như vô cùng hài lòng về không khí thuận hoà giữa các thành viên Chu gia. Chị thầm nghĩ nếu Mỹ Gia nhà mình gả vào đây thì tốt quá, không phải lo nghĩ ba cái vấn đề mẹ chồng nàng dâu hay xung đột họ hàng.

Bên cạnh đó, Lâm Thanh Hoà cũng có đủ thì giờ để cảm nhận được chị Ông là người phóng khoáng, tốt bụng và hiền lành. Tóm lại rất hợp tính mình cho nên cô cực kỳ sẵn lòng kết bạn với những người như vậy.

Lắc lư hai ngày đường, cuối cùng cả đoàn cũng về tới Bắc Kinh, vừa đúng ngày Tết Nguyên Tiêu.

Xuống tàu, mọi người lục tục di chuyển lên xe bus.

Lâm Thanh Hoà liền mở lời mời: “Hay là chị đừng nấu cơm nữa, bảo cả anh nhà sang quán chúng em ăn sủi cảo thịt dê đi.”

Mẹ Quốc Lương hơi khó xử: “Làm vậy thì ngại quá!”

Lâm Thanh Hoà cười: “Có gì đâu mà. Giờ chị về nhà cất hành lý rồi gọi anh ấy cùng đi. Mấy mẹ con em ngồi ở trạm xe buýt đợi anh chị.”

Mẹ Quốc Lương vội xua tay: “Không cần, không cần đâu. Em với các cháu cứ về trước đi. Để chị về hỏi xem hôm nay anh ấy có vướng việc gì không đã. Nếu trước 5 rưỡi mà không thấy anh chị tới thì nhà các em cứ ăn đi nhé, đừng đợi.”

Lâm Thanh Hoà: “Vâng, anh chị nhớ tới cho vui nha.”

Rất nhanh đã đến trạm dừng, mẹ Quốc Lương bước xuống xe, vẫy tay chào tạm biệt rồi mới xoay người đi về nhà mình, nhưng bất ngờ thay nhà cửa im ỉm, chẳng thấy bóng dáng ông chồng đâu.

Xe buýt đi thêm vài trạm nữa thì Lâm Thanh Hoà và bọn nhỏ xuống xe. Vừa vào cửa, Lâm Thanh Hoà đã nhìn thấy ba Quốc Lương đang ngồi trong tiệm, cô liền nói: “Ơ, anh ở bên này à, nếu biết trước thì em đã rủ chị tới thẳng đây luôn khỏi mất công xuống xe. Vừa rồi em còn bảo chị về gọi anh sang đây ăn tết Nguyên Tiêu chung với chúng em cho vui. Giờ anh mau đạp xe về đón chị đi.”

Sau chuyến du lịch, tình cảm thân thiết hơn khiến xưng hô cũng được thay đổi một cách rất tự nhiên.

Ba Quốc Lương cười cười: “Lễ tết liệu có quấy rầy gia đình không?!”

Lâm Thanh Hoà xua tay: “Gì mà quấy rầy, càng đông càng vui mà anh.”

Ba Quốc Lương gật đầu cười rồi mau chóng đạp xe về nhà đón vợ.

Lúc này, Lâm Thanh Hoà mới để ý tới anh xã, còn Chu Thanh Bách đã nhìn cô đăm đăm từ lúc cô bước vào cửa tới giờ.

Lâm Thanh Hoà cười tủm tỉm bước lại gần, tránh né đám nhỏ, khe khẽ thì thầm: “Em đi nhiều ngày như vậy ông xã có nhớ em không?”

Cô gái vô lương tâm này, cái đấy mà còn phải hỏi à? “vầng trăng ai xẻ làm đôi, nửa in gối chiếc nửa soi dặm trường”, có biết rằng cô đi bao đêm là từng ấy đêm anh trằn trọc mất ngủ không hả? Chu Thanh Bách sa sầm mặt, lạnh lùng xoay người đi vào bếp tiếp tục luộc sủi cảo.

Xí, anh không nói thì em cũng thừa biết anh nhớ em chứ gì, nụ cười trên khoé miệng Lâm Thanh Hoà càng sâu nhưng giờ mệt quá rồi, không còn hơi sức đâu mà dỗ dành anh xã nữa. Cô lết thân già lên lầu hai nằm nghỉ.

Bây giờ chỉ còn mỗi Chu Nhị Ni ở lại hỗ trợ chú tư. Mấy đứa Chu Toàn đã tha lôi nhau về tiểu khu cất đồ đạc hành lý cả rồi.

Đi du lịch sướng thì có sướng nhưng mệt dã man. Vừa mở cửa vào nhà một cái là hay anh em Chu Toàn cùng Cương Tử oặt ra như bún, đổ ập lên ghế sô pha.

Hổ Tử rửa mặt xong đi ra trông thấy ba thằng em đứa nằm đứa ngồi ngổn ngang, nó bật cười rồi vỗ tay hai cái gọi: “Mau dậy đi, rửa mặt thay quần áo rồi còn đi ra tiệm nữa, sắp tới giờ cơm chiều rồi.”

Cương Tử lười nhác đáp: “Mới bốn giờ mà anh, cơm chiều chắc phải 6 giờ hơn mới ăn.”

Chu Quy Lai nằm bất động như xác chết chỉ mấp máy hai cánh môi: “Đúng.”

Nhưng mà nằm sô pha không thoải mái chút nào, nó cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng lết thây vào phòng ngủ nằm cho thoải mái.

Cương Tử cũng mau chóng đi theo, hai thằng nhóc đổ ập lên giường dang tay dang chân, wow, sung sướng cuộc đời. Chưa tới ba giây sau, hai đứa nó đã ngáy vang như sấm.

Chu Toàn đứng dậy lắc lắc cái cổ mỏi nhử rồi nói: “Em cũng vào nằm một tí đây, gần tới giờ cơm anh gọi chúng em nhá.”

“Ừ, đi ngủ đi.” Hổ Tử xua tay rồi xoay người đóng cửa đi ra ngoài, nó định tới tiệm sủi cảo xem có việc gì phụ giúp cậu út một tay. Không ngờ vừa bước chân xuống sân tiểu khu lại chạm mặt Trương Mỹ Liên.

Coi như lần trước cũng có tí chút kinh nghiệm nên lần này Hổ Tử lười tiếp chuyện, định bụng đi luôn cho được việc.

Nhưng dễ dàng như vậy thì đã không phải là Trương Mỹ Liên, cô ả trực tiếp chặn đường, mỉm cười duyên dáng: “Mấy ngày nay cậu đi đâu thế, tôi không thấy cậu ở nhà.”

Hổ Tử đáp qua loa: “Tôi đi Cáp Nhĩ Tân chơi, cô tìm tôi có việc gì?”

Trương Mỹ Liên giả vờ bẽn lẽn: “Có người đồng nghiệp tặng tôi hai tấm vé xem phim. Tôi định hỏi anh xem có muốn đi chung với tôi không.”

“Không rảnh, tôi đang vội, đi trước.” Hổ Tử chỉ đáp một câu ngắn gọn rồi dứt khoát cất bước đi thẳng.

Vừa đi nó vừa thầm nghĩ, cô gái này thật kỳ quặc, đường đường là con gái mà lại dám hẹn con trai đi xem phim điện ảnh.

Trương Mỹ Liên choáng đến độ đứng chết trân tại chỗ. Ngàn vạn lần cô không ngờ thằng nhà quê này lại cự tuyệt lời mời của mình. Đúng là cái thằng đầu đất. Vì thấy nó chậm chạp, thụ động quá nên cô đã phải hạ mình chủ động bật đèn xanh ra hiệu mà nó còn không biết đường tiến tới, ngu gì mà ngu hết phần thiên hạ!

Tới đây, Trương Mỹ Liên lại bắt đầu do dự, người khù khờ như thế liệu có đáng để cô gửi gắm tấm thân này không? Sao càng lúc cô càng thấy hắn tương xứng với câu đầu óc ngu si tứ chi phát triển quá vậy? Haizz, chẳng đáng tin cậy chút nào.

Trương Mỹ Liên híp mắt, khẽ cắn môi định quay về nhà suy nghĩ tiếp thì nghe được thanh âm vang lên từ phía sau.

“Cô muốn theo đuổi em họ tôi à?”

Cô lập tức xoay lưng lại thì nhận ra người vừa lên tiếng là Hứa Thắng Mỹ.

Đúng là con dâu hào môn có khác, từ khi được gả vào Triệu gia, Hứa Thắng Mỹ chú trọng ăn diện chải chuốt hơn, lại đang trong thai kỳ được tẩm bổ đủ loại cao lương mỹ vị cho nên thần sắc cũng như phong thái của nó đều tăng lên vài bậc.

“Là cô?” Tất nhiên Trương Mỹ Liên chẳng lạ gì người này. Mặc dù hai năm gần đây cô dọn ra ngoài ở riêng, rất ít khi trở về nhưng cũng đã có dịp chạm mặt nhau đôi lần. Huống hồ hôm Tết mới gặp vợ chồng Hứa Thắng Mỹ xong, cô rất ấn tượng với anh chồng công tử đó.

Hứa Thắng Mỹ tiến lại gần, tự giới thiệu: “Hổ Tử là em họ của tôi. Tôi tên Hứa Thắng Mỹ.”

Hôm nay nó định tới nhà cậu út chơi, không ngờ lại trùng hợp thấy được cảnh tượng đặc sắc này.

“Tôi biết.” Trương Mỹ Liên lia mắt đánh giá người phụ nữ trước mặt. Nhìn cũng tạm được thôi mà, làm gì tới nỗi xinh đẹp kiều diễm, đoan trang nết na như lời đồn của mấy bà trong tiểu khu? Chẳng qua cũng chỉ là một con bé quê mùa, không biết cô ta làm cách nào mà gả được chồng giàu nhỉ?!

Hứa Thắng Mỹ làm lơ ánh mắt soi mói của đối phương, nó mỉm cười thân thiện: “Vừa rồi hình như tôi nghe thấy cô muốn mời Hổ Tử đi xem phim điện ảnh?”

Bị người lạ vạch trần chuyện xấu hổ, Trương Mỹ Liên mím môi không trả lời.

Hứa Thắng Mỹ cười khẽ: “Cô đừng trách nó, tính tình Hổ Tử là như vậy đấy. Nó khờ lắm, không hiểu tâm tư nữ nhân đâu. Nhưng không phải tôi khen em mình mà đích thực nó là một chàng thanh niên rất tốt. Tuy hộ khẩu nông thôn nhưng điều kiện trong nhà tương đối khá giả.”

Nghe thấy hai từ “khá giả” cuối câu, mắt Trương Mỹ Liên sáng rực như đèn pha ô-tô: “Thật không? Sao anh ta nói với tôi gia cảnh nghèo khó lắm?”

Hứa Thắng Mỹ lắc đầu: “So với Bắc Kinh tất nhiên là nghèo nhưng so với nông thôn thì nhà cậu ấy thuộc diện khấm khá. Hơn nữa, mợ út tôi rất nâng đỡ nó. Còn đang định cho nó ra làm riêng kia kìa. Nó là đứa có tiền đồ lắm đấy.”

Trương Mỹ Liên gấp gáp bắt lấy tay Hứa Thắng Mỹ: “Những lời cô nói là thật chứ?”

“Tất nhiên là thật rồi. Cô không thấy mợ tôi đón cả Hổ Tử lẫn Cương Tử lên Bắc Kinh à? Chính là muốn bồi dưỡng hai anh em nó đó.” Hứa Thắng Mỹ miệng cười nhưng đáy mắt xẹt qua một tia căm hận nồng đậm.

Rõ ràng đều là cháu trai gọi cậu mợ mà nhất bên trọng nhất bên khinh. Thắng Cường nhà nó năm lần bảy lượt xin đi thì quyết liệt từ chối. Nhưng lại cùng lúc đón cả hai thằng con trai nhà dì hai lên đây cho ăn cho ở còn tạo công ăn việc làm tử tế. Cái gì cũng phải cân bằng đôi bên chứ, làm sao có thể sống mà bất công ngang ngược như vậy được?

Lúc này, Trương Mỹ Liên mới thả lỏng cơ mặt: “Cô nói đúng, cô giáo Lâm đúng là một người tốt bụng thiện lương.”

Hứa Thắng Mỹ cố dằn lòng để nặn ra một nụ cười hiền hoà nhất có thể: “Tôi nói với cô những chuyện này là vì lo nghĩ cho cậu em họ tôi. Năm nay nó 19 rồi, đã tới tuổi thành gia lập thất. Nếu có thể lấy được một cô vợ người Bắc Kinh thì đó chính là phúc phần của nó.”

Sau khi tỉ tê tâm sự mọi chuyện về Hổ Tử cho Trương Mỹ Liên nghe, Hứa Thắng Mỹ không quên dặn dò một câu: “Tuyệt đối không thể để mợ út tôi biết. Nếu mợ ấy mà biết thì sẽ là người đầu tiên lên tiếng phản đối chuyện tốt của hai người đấy.”

Ha, quanh cái vùng này làm gì có ai không biết Trương Mỹ Liên là hạng coi gái hư hỏng, đã qua tay không biết bao nhiêu thằng đàn ông. Nếu cô ta cùng Hổ Tử kết thành một đôi thì để xem mợ út nhà này ăn nói sao với dì hai đây ta? Thật là khiến người ta chờ mong quá đi! Nghĩ đến đây Hứa Thắng Mỹ kín đáo nở một nụ cười nham hiểm.

Bình Luận (0)
Comment