Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 419: Trời không chiều lòng người
Tất nhiên trong mắt những người có thu nhập thấp loại hình giải trí này quá xa xỉ. Nhưng Chu gia và Vương gia hoàn toàn có khả năng chi trả. Đặc biệt là Chu Thanh Bách, anh vô cùng hài lòng vì đã tìm được một địa điểm hẹn hò lý tưởng. Xung quanh đây còn có sẵn khách sạn và nhà hàng, có thể cùng vợ yêu trải nghiệm kỳ nghỉ ngắn ngày.
Ngay cả Tô Đại Lâm cũng phải trầm trồ: “Ở đây đây…muốn muốn….phát triển du…du lịch?”
Vương Nguyên xác nhận: “Vâng, nơi này đang khai thác phát triển du lịch. Cháu cảm thấy mô hình kinh doanh này chắc chắn sẽ thành công rực rỡ trong tương lai, tiếc là đã có người nhanh tay chiếm trước.”
Trong giọng nói của anh phảng phất chút tiếc nuối vì vuột mất miếng mồi ngon, suối nước nóng thiên nhiên này đã bị ba đại gia tộc khác đấu thầu giành mất. Vương gia tuy có thế lực nhưng một tay nào che hết cả bầu trời. Ở đất Bắc Kinh, không thiếu các đại gia tộc hùng hậu cả về tài lực và quyền lực, Vương gia chỉ là một trong số đó mà thôi.
Tô Đại Lâm gật gù nhắm mắt tiếp tục hưởng thụ. Anh cũng cảm thấy nơi này vô cùng đặc biệt và thú vị, chỉ có một điểm trừ duy nhất là quá xa xôi.
Thật ra quãng đường không xa tới vậy, tại hôm nay tuyết rơi dày, đường xá trơn trượt khiến xe không thể chạy nhanh nên mới tốn 3 giờ đồng hồ chứ vào ngày nắng đẹp thì chỉ mất 2 tiếng di chuyển thôi.
Ngâm nước nóng rất mau đói, mọi người nhanh chóng lau khô người thay quần áo ấm rồi cùng nhau tới tiệm ăn một bữa no nê, sau đó mới dẹp đường hồi phủ.
Lượt về, Chu Thanh Bách cầm lái.
Ngồi bên ghế phụ, Vương Nguyên cười nói: “Cháu không biết chú tư biết lái xe đấy.”
Chu Thanh Bách nhướng mày: “Thím tư cũng biết.”
Thông tin quá bất ngờ, không chỉ Vương Nguyên mà cả ông Vương, ông Chu và Tô Đại Lâm đều vô cùng kinh ngạc.
Ông Vương xác nhận lại một lần nữa: “Thanh Hoà điều khiển được loại xe này ấy hả?”
Chu Thanh Bách mắt nhìn thẳng, bình tĩnh ứng đáp: “Vâng, đợt đi phương Nam vừa rồi cô ấy đã học thành thạo, chỉ còn thiếu thi lấy bằng lái nữa thôi.”
Tô Đại Lâm tấm tắc khen: “Lợi…lợi hại.”
Trời đất, cái này không phải xe đạp mà là xe hơi đấy nha, động cơ máy móc vô cùng phức tạp khó hiểu, không ngờ chị tư có thể chinh phục được, đúng là quá dữ!
Thế nhưng sự kinh ngạc tan đi rất nhanh vì từ trước tới nay, trong mắt tất cả mọi người Lâm Thanh Hoà chính là một nữ cường nhân mạnh mẽ quyết liệt, việc người khác làm được cô chắc chắn làm được mà việc người khác không làm được cô vẫn có thể hoàn thành ngon ơ, vậy thì lái xe đã là gì?!
Vương Nguyên nghĩ sao nói vậy: “Xe hơi tầm trên dưới 36 ngàn. Sau này nếu được chú thím mua một chiếc đi lại cho tiện. Có gì cứ nói với cháu, cháu giới thiệu cho, bao giá thị trường.”
Cái xe này anh tự mua, miếng đất to rộng gần nhà ông bà Chu cũng vậy. Cho đến hôm nay anh có thể ưỡn ngực tự tin nói rằng tất cả những thứ anh sở hữu từ nhà, xe, sự nghiệp đều do một mình anh tạo nên, không hề dựa dẫm vào gia đình một chút nào.
Chu Thanh Bách nghiêm túc gật đầu: “Ừ, để sau này xem thế nào.”
Chà, coi bộ đắt phết nhỉ, nhưng xe tải nhà anh đã mua được thì trong tương lai không xa chắc chắn sẽ phấn đấu được con xe ô-tô 4 chỗ.
Không phải Chu Thanh Bách tự phụ mà anh tự tin có cơ sở. Tổng thu nhập năm ngoái đạt 38 ngàn, đấy là còn chưa tính khoản lợi nhuận kếch xù từ việc đi buôn vào dịp hè. Cứ phát triển theo đà này thì ô-tô con đâu phải ước mơ xa vời, đúng không?!
Xe bon bon chạy thẳng về nhà ông bà Chu, hôm nay không buôn bán gì nên tất cả mọi người về hết bên này ăn cơm.
Ở một diễn biến khác, trên chuyến tàu từ Bắc Kinh tới Cáp Nhĩ Tân đang diễn ra một trận so tài hết sức quyết liệt và gay cấn.
Nhưng có lẽ vì vui quá mà tuyển thủ Ông hơi mất tập trung, cầm bài trên tay nhưng cứ cười ngất ngư: “Đây là lần đầu tiên chị đi ra ngoài một mình đấy, lại còn được đi tới nơi thật xa mới sướng chứ.”
Lâm Thanh Hoà thả một lá bài xuống rồi cười nói: “Có thời gian cứ đi nhiều vào chị ạ, chả tội gì phải ru rú ở nhà.”
Chu Quy Lai và Cương Tử im ỉm ghim hàng, chỉ chờ thời là phóng xuống chặt tới tấp. Bốc được bài đẹp nên hai thằng khoái chí lắm, mỗi lần tới lượt là chúng nó hô khản cả giọng.
Thỉnh thoảng đánh nhầm lá, thằng Quy Lai lại ré lên như bị chọc tiết khiến Hổ Tử và Nhị Ni ngồi một bên xem cũng phải cười nghiêng ngả.
Chu Toàn đầm tính hơn, nó ghé sát vào cửa sổ, chú tâm đọc sách tiếng Anh, dường như cái ồn ào của tụ bài bên kia không thể làm kinh động tới thế giới của nó.
Bởi vì có thú vui tiêu khiển nên quãng thời gian ngồi tàu không nhàm chán và vô vị chút nào.
Rất mau đã tới trạm cuối, xình xịch…xình xịch…đoàn tàu chầm chậm giảm tốc rồi dừng hẳn. Vừa bước xuống sân ga, từng cơn gió lạnh buốt nối nhau táp thẳng vào người vào mặt, ai cũng rét run cầm cập. Mọi người kéo chặt cổ áo rồi nhanh chân đi vào nhà nghỉ.
Bước vào trong không gian ấm áp, Lâm Thanh Hoà thở phào nhẹ nhõm, phủi phủi những bông tuyết vương trên quần áo, cô nói: “May mà chúng mình trang bị võ trang đầy đủ, chứ nếu không chắc chẳng dám bước ra khỏi khoang tàu mất.”
Mẹ Quốc Lương vừa xoa xoa hai bàn tay vào nhau vừa gật đầu: “Đúng đúng, ở đây lạnh thật đấy, hừ hừ, lạnh hơn Bắc Kinh nhiều.”
Đoàn người chia làm hai phòng, Lâm Thanh Hoà, Nhị Ni và mẹ Quốc Lương một phòng, bốn anh thanh niên còn lại một phòng.
Công nhận nhà nghỉ ở đây chăm sóc khách rất tận tình chu đáo, nhóm Lâm Thanh Hoà lên nhận phòng, nghỉ ngơi một chút là người ta đã dọn lên 7 tô mỳ sợi nóng hổi.
Một lát sau, Chu Toàn chạy sang nói: “Mẹ ơi, nhân viên lễ tân thông báo dự báo thời tiết ngày mai bão tuyết đổ bộ, tất cả các tuyến xe đều ngừng hoạt động, có nghĩa là chúng ta không thể đi đâu được hết.”
Lâm Thanh Hòa sửng sốt: “Đều ngừng?”
Mẹ Quốc Lương buồn thiu: “Trời, không xui vậy chứ, chúng ta lặn lội từ xa tới đây mà không đi thăm thú được chỗ nào à?!”
Chu Toàn nhún vai xoè hai tay ngụ ý bất lực: “Không chỉ Băng thành mà cả suối nước nóng cũng vậy. Tất cả các chuyến xe đều tạm dừng.”
Lâm Thanh Hoà nói với mẹ Quốc Lương: “Mình cứ ăn trước đi đã, ăn xong rồi em xuống hỏi lại xem thế nào.”
“Ừ, ừ” Mẹ Quốc Lương gật gật rồi tiếp tục cầm đũa lên ăn.
Cơm nước xong xuôi, Lâm Thanh Hoà lập tức xuống lầu tìm nhân viên tiếp tân hỏi thăm tình hình cụ thể.
Cô nhân viên vô cùng bối rối và lấy làm tiếc: “Tốn công các chị đi một chuyến thật xa tới đây mà lại không chiêm ngưỡng được Băng thành. Nhưng hết cách mất rồi, ngày mai có bão tuyết chị ạ, không xe nào chạy được.”
Lâm Thanh Hoà hỏi: “Thế suối nước nóng ở phụ cận thì sao?”
Cô nhân viên lắc đầu: “Cũng không tới đó được.”
Lâm Thanh Hoà nhíu mày suy tư, thú thực thì cô không tin lời nhân viên lễ tân lắm. Không ngoại trừ đây là mánh khoé của các khu du lịch, nếu gặp khách lạ họ sẽ cố tình làm khó làm dễ, lấy lý do này nọ để mồi chài sử dụng phương tiện cũng như dịch vụ của khách sạn. Thôi cứ đợi tới sáng mai xem sao. Lâm Thanh Hoà lịch sự nói cám ơn rồi quay về phòng.
Tuy nhiên số trời đã định, sáng sớm hôm sau, vừa thức giấc một cái, Lâm Thanh Hoà liền chạy ngay ra cửa sổ kiểm tra. Nhưng sự thật khiến cô phải thất vọng rồi, đập vào mắt là khung cảnh trắng xoá, gió tuyết rít gào thổi bay đi chút ít nghi ngờ sót lại từ đêm qua. Nhìn cái cảnh này thì không tin cũng phải tin thôi. Có lẽ vì ham đi chơi quá nên cô nhất thời quên mất rằng con người thời nay chưa giảo hoạt và xảo quyệt như những gì mình lầm tưởng.
Cô lắc đầu thở dài: “Em đánh giá trận tuyết này phải kéo dài hai, ba ngày.”
Mẹ Quốc Lương dở khóc dở cười: “Chúng ta rảnh quá, đi một chuyến thật xa tới đây để ngắm tuyết.”
Theo kế hoạch ban đầu, Lâm Thanh Hoà dự tính chuyến đi này kéo dài 7 ngày. Vì giao thông thời này vẫn còn rất hạn chế nên chỉ tính riêng việc di chuyển đã mất toi 4 ngày rồi, vui chơi 3 ngày sau đó quay về Bắc Kinh là vừa kịp 16 tháng Giêng mấy mẹ con bắt đầu năm học mới.
Thế nhưng trời không chiều lòng người, thời tiết thế này thì chơi bời gì. Mặc dù vậy mọi người vấn cố gắng ở thêm một ngày nữa, biết đâu tình hình khởi sắc thì sao?!
Ngày hôm sau, không những không tiến triển mà tình trạng còn tệ hơn, sắc trời xám xịt khiến lòng người trùng hơn bao giờ hết.
Mẹ Quốc Lương buồn thiu: “Tuyết lớn thế này, chắc ngày mai chúng ta quay về thôi.”
Lâm Thanh Hoà gật đầu rồi quay qua phân phó: “Hổ Tử với Tiểu Toàn, hai con đi mua vé tàu đi.”
Khó lắm mới có một chuyến đi chơi nhưng thời tiết đã đánh tan tất cả. Lúc đi hăm hở bao nhiêu, lúc về thất thểu bấy nhiêu.
Lượt đi anh ba làm nhiệm vụ hoạt náo viên, khuấy động không khí, kêu gọi mọi người gày sòng, lượt về nó như thằng hết hơi, lên xe lửa một cái là nằm sải lai không thiết tha bất cứ thứ gì, miệng thì than ngắn thở dài: “Chán quá, tự dưng đi không công một chuyến, haizzz, chán quá đi thôiiiiii….”
Cương Tử không quá thất vọng như Chu Quy Lai, nó cười cười: “Nào tới nỗi không công, chí ít chúng ta cũng biết ga tàu lửa Cáp Nhị Tân trông như thế nào.”
Chu Nhị Ni tán thành: “Cáp Nhĩ Tân rất đẹp.”
Chu Quy Lai nhăn nhó: “Mất công ngồi xe lửa lắc lư mấy ngày mới tới được đây mà chẳng nhìn thấy cái gì cả, lúc về bị hỏi thì đúng là thúi mặt.”
Chu Nhị Ni bật cười thành tiếng: “Haha, em còn sợ mất mặt à? Chị thấy da mặt em còn dày hơn cả tường thành đấy.”
Chu Quy Lai đấm ngực thùm thụp than trời trách đất: “Em buồn quá, em tức quá điii…”
Nhưng tức hay buồn cũng vô dụng, sự thật không thể thay đổi. Chuyến du lịch lần này kết thúc chóng vánh y như cái cách mà nó bắt đầu!