Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 418: Ngâm suối nước nóng
Ngày hôm sau, Lâm Thanh Hoà dẫn theo Chu Toàn, Chu Quy Lai, Hổ Tử, Cương Tử, Chu Nhị Ni tới đón mẹ Quốc Lương vì Ông gia thuận đường tới ga xe lửa hơn.
Chu Thanh Bách lẽo đẽo đi theo phía sau, không chỉ có một mình anh mà còn có cả ba Quốc Lương. Mặt mũi ông nào ông nấy buồn thỉu buồn thiu.
Trái ngược với hai người đàn ông, mẹ Quốc Lương phấn khởi ra mặt, nhìn thấy trên vai mấy đứa nhỏ đeo túi xách cô càng cười tươi hơn: “Các cháu cũng đi chung luôn hả?”
Chu Quy Lai cười to hết cỡ để lộ hàm răng trắng sáng: “Dạ vâng, chúng cháu phải đi chung để còn xách hành lý giúp bác chứ”, nói rồi nó nhanh nhẹn bước tới đón lấy túi xách trên tay mẹ Quốc Lương.
Tính ra hành lý chuyến đi này tương đối gọn nhẹ, bốn anh em nó là con trai nên chỉ có mấy cái áo lót quần lót nhét hết vào một túi là xong, đồ đạc của mẹ và chị Nhị Ni để chung một túi, thêm túi này của bác Ông gái nữa là tổng cộng 3 túi hết thảy.
Nó xung phong xách một túi, anh Chu Toàn một, anh Hổ Tử một, thế là xong, xuất phát lên đường thôi!
Đến ga tàu, mẹ Quốc Lương nhàn nhạt nói: “Được rồi, chúng tôi lên tàu đây, hai anh về đi.”
Lâm Thanh Hoà cũng quay sang nói với Chu Thanh Bách: “Anh về mở hàng đi kẻo trễ giờ.”
Thế là 7 người cười tươi roi rói réo gọi nhau lên tàu, bỏ lại hai ông chồng đồng bệnh tương liên đứng chơ vơ giữa sân ga.
Chu Thanh Bách nói với ba Quốc Lương: “Anh ở nhà một mình nếu ngại nấu nướng thì cứ tới quán tôi ăn cơm.”
Ba Quốc Lương thở dài: “Thời tiết lạnh cắt da cắt thịt, anh nói xem mấy bà ấy nghĩ gì mà nói đi là đi, lại còn chạy tới tận Cáp Nhĩ Tân nữa chứ, không sợ đông cứng à?!”
Chu Thanh Bách gật gù tỏ ý tán đồng sâu sắc.
Ba Quốc Lương lại thở dài thêm chặp nữa: “Cũng tại tôi liên luỵ anh.”
Làm sao anh không biết vợ đi du lịch chuyến này là vì giận dỗi. Thực ra hôm trước hai vợ chồng to tiếng, nguyên nhân khởi nguồn từ đâu thì anh cũng chẳng thể nhớ nổi, chỉ nhớ là cãi nhau khá căng thẳng. Sau đó cô ấy phiền chán, chọn cách đi du lịch để không cần nhìn thấy anh đây mà.
Thế nhưng Chu Thanh Bách nào phải hạng người giận chó đánh mèo, với cả anh biết vợ mình quyết định đi chơi là vì ở nhà rảnh rỗi sinh buồn chán chứ nếu ngày thường bận rộn chị Ông có mời chào cũng vô dụng. Vậy nên anh cười xoà với ba Quốc Lương tỏ vẻ không có gì.
Hai ông chồng tạm biệt nhau, Chu Thanh Bách đi thẳng về tiệm sủi cảo.
Kỳ thực đầu năm buôn bán hơi chậm một chút nhưng vẫn cần thiết mở cửa hoạt động để phục vụ khách quen.
Bà Mã cũng đã bắt đầu đi làm lại. Sang xuân nhưng thời tiết vẫn còn lạnh nên thím dùng nước ấm để rửa chén, Lâm Thanh Hoà còn cẩn thận chuẩn bị cho thím hũ kem bảo vệ da tay.
Khi hay tin Lâm Thanh Hoà đưa bọn nhỏ đi du lịch, bà Mã cũng hơi khó hiểu: “Ủa, sao tự nhiên cô giáo Lâm lại nổi hứng đi du lịch vậy?”
Chu Thanh Bách giấu sự luyến tiếc xuống đáy lòng, thản nhiên nói: “Ở trong nhà mãi cũng chán thế nên nhân lúc trường học chưa khai giảng cô ấy đưa bọn nhỏ đi đó đi đây học hỏi thêm kiến thức cũng tốt.”
Bà Mã gật gù: “Đi một ngày đàng học một sàng khôn. Chắc sang năm được nghỉ thím phải dắt thằng nhóc Tiểu Đản lên biên cương thăm thú một chuyến.”
Một phần là như thế, một phần là đi thăm nhà thằng cả. Tuy rằng nó thường xuyên gọi điện thoại và thư từ cho ông bà nhưng gặp tận mắt vẫn hơn chứ. Tính ra cũng mấy năm bà chưa gặp nhà nó rồi.
Chu Thanh Bách nói ngay: “Được, khi nào thím muốn đi thì nói trước với cháu một tiếng, cháu sắp xếp để thím nghỉ dài ngày.”
Bà Mã cười sang sảng xua tay: “Không cần không cần, cứ tính theo ngày phép bình thường là được.”
Chu Thanh Bách nói: “Ngày phép nào đáng bao nhiêu. Riêng việc di chuyển cũng tốn mấy ngày trời rồi. Hơn nữa khó có dịp đi một chuyến, thím cứ đi thoải mái đi.”
Bà Mã cười cảm kích: “Được được, vậy tới lúc đó để thím bảo con dâu tới làm thay. Nó tuy không nói nhiều bằng thím nhưng làm thì nhất định được.”
Chu Thanh Bách đáp qua loa: “Còn lâu mà, đợi tới đó rồi tính sau.”
Chu Thanh Bách có ấn tượng khá tốt với Mã Thành Dân nhưng đối với vợ cậu ấy thì tương đối bình thường. Tất nhiên anh không thành kiến nhưng ở tiệm chỉ có một mình anh là đàn ông, để cô ta tới rửa chén e rằng không tiện cho lắm, tới lúc ấy tìm một bà thím hay một bác lớn tuổi nào đó có lẽ tốt hơn.
Nói anh cổ lỗi sĩ cũng được nhưng tóm lại anh rất cẩn thận trong các mối quan hệ nam nữ, anh không muốn nảy sinh bất cứ điều tiếng nào.
Buổi chiều, Vương Nguyên tung ta tung tăng tới tìm người yêu.
Đến Chu gia mới biết Chu Nhị Ni không có ở nhà, đồng thời được bà Chu báo cho một tin chấn động: “Nhị Ni đi chơi rồi, mấy anh chị em nó được thím tư dắt đi du lịch. Khởi hành từ sáng sớm nay rồi.”
“Đi du lịch?” Vương Nguyên sửng sốt: “Trời lạnh thế này đi nơi nào du lịch chứ?”
Bà Chu gật gù: “Bà cũng nói thế, trời lạnh thế này ở nhà có phải sướng hơn không, đi ra ngoài làm gì cho cực thân.”
Chu Hiểu Mai không đồng tình: “Mẹ này, cực cái gì mà cực. Nếu con không vướng mấy đứa nhỏ thì đã đi theo chị tư rồi.”
Cả bốn đứa đều bé xíu, cô không cách nào dứt ra mà đi được. Chắc phải độ mươi năm nữa cô mới có thể rảnh rang chu du khắp nơi như chị tư.
Vương Nguyên gấp gáp hỏi: “Dì út, họ đi du lịch ở đâu thế ạ? Bao nhiêu người đi?”
Chu Hiểu Mai đáp: “Đông lắm, tất cả đi hết chỉ có mỗi anh tư ở nhà thôi. Còn đi nơi nào thì dì không rõ, nghe loáng thoáng hình như cái gì Băng thành thì phải.”
“Băng thành?” Vương Nguyên khó hiểu vô cùng, vậy nên anh chào bà, chào dì vội vã tới tiệm sủi cảo tìm chú tư hỏi thăm.
Chu Thanh Bách trả lời: “Mấy thím cháu nó tới Cáp Nhĩ Tân, đi chuyến xe lửa 9 giờ sáng nay.”
Vương Nguyên nhíu mày: “Đang êm đẹp tự nhiên đi xa vậy làm gì không biết.”
Chu Thanh Bách có sao nói vậy: “Đi xem Băng thành, khen đẹp lắm đẹp vừa rồi còn cái gì suối nước nóng khổng lồ nữa.”
Đây là y nguyên lời cô vợ nhỏ lải nhải bên tai anh chứ từ bé tới lớn anh nào đã thấy cái suối nước nóng tròn méo ra sao đâu. Mà nhắc tới lại thấy bực mình, làm mẹ ba con rồi mà bốc đồng, nói đi là đi, chẳng hề thông báo trước một tiếng!
Vương Nguyên hừ hừ: “Ngâm suối nước nóng thì ở Bắc Kinh cũng có, cần gì phải cất công chạy tới tận đấy!”
Chu Thanh Bách kinh ngạc: “Ở đâu.”
Tuy đã chuyển lên Bắc Kinh sinh sống được hai, ba năm nhưng anh tương đối bộn bề công việc cho nên chưa có dịp đi thăm thú nhiều nơi.
Vương Nguyên thì khác, anh là dân bản địa, cần bất cứ thứ gì ở cái đất Bắc Kinh này cứ việc hỏi anh là ra hết. Ở đây có một suối nước nóng nhưng khoảng cách khá xa. Tuy nhiên anh có xe ô tô riêng nên xa gần không quan trọng.
Vương Nguyên cười nói: “Chú tư, hôm nào chú có thời gian chú cháu mình đi ngâm nước nóng đi?”
Chu Thanh Bách gật đầu: “Đưa cả chú Vương và ông bà nội theo nữa.”
Vương Nguyên cong khoé miệng: “Điều đó là tất nhiên rồi ạ.”
Nói là làm, hôm sau cửa hàng sủi cảo đóng cửa tạm nghỉ một ngày.
Ông Vương, Ông Chu, Chu Thanh Bách và Tô Đại Lâm được Vương Nguyên chở tới suối nước nóng.
Thật ra Chu Thanh Bách không ham hố cho lắm, chẳng qua anh đi là để biết đường biết xá, đợi vợ đi chơi về anh sẽ thường xuyên dẫn vợ tới đây. Anh biết bà xã nhà mình rất thích mấy thứ kiểu như này.
Hơn nữa, cái xe tải năm ngoái vợ chồng anh mua hiện đang để trong kho thần bí cũng đã tới lúc lấy ra dùng rồi. Có xe ô-tô, hai vợ chồng muốn đi lúc nào thì đi, rất dễ dàng và thuận tiện.
Tới nơi, bước xuống xe, nhìn ngắm xung quanh một vòng, ông Vương cười khà khà khen: “Giỏi lắm, một nơi xa như vậy mà cũng biết.”
Từ nhà tới đây ước chừng mất ba giờ chạy xe.
Ông Chu cũng cực kỳ cao hứng và tò mò vì trước giờ ông chưa từng được ngâm suối nước nóng lần nào, đây là lần trải nghiệm đầu tiên.
Hôm nay vốn dĩ định đưa bà Chu đi nhưng một mình bà là phụ nữ, ở đây toàn đàn ông đàn ang không ai chăm sóc, chỉ dẫn cho bà chỗ thay quần áo nọ kia, nên thôi để lần sau có dịp đưa bà đi sau vậy, lần này để Tô Đại Lâm đi thay, còn tiệm bánh bao thì giao cho Chu Hiểu Mai phụ trách.
Vậy cho nên hôm này là ngày của riêng cánh mày râu. Không thể phủ nhận, ngâm mình trong làn nước nóng thoải mái và thư thái vô cùng. Đương nhiên đi kèm với nó là cái giá không hề thấp.
Tổng cộng hết tất cả 50 đồng, vị chi mỗi người tốn 10 đồng.