Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 417: Nói đi là đi
Lâm Thanh Hòa nhận thấy có lẽ sắp tới Chu Nhị Ni và Vương Nguyên sẽ vấp phải khó khăn trong vấn đề tình cảm, tuy nhiên như cô đã nói ban nãy, năm nay Nhị Ni mới bao lớn chứ, cứ từ từ, không cần vội vàng hấp tấp. Nếu cảm thấy không hợp nhau thì chia tay. Cô tin chắc người như con bé Nhị Ni thừa sức gả được tấm chồng tử tế.
Tất nhiên kiếm được người thứ hai kiệt xuất như Vương Nguyên khả năng là khó, thế nên cô không bàn ra cũng không vun vào, chuyện này cứ để hai đứa nó tự cân nhắc xem thế nào đã.
Lúc sau, Chu Thanh Bách dẫn bọn nhỏ về. Mấy ba con, cậu cháu cả người đều sạch sẽ, sáng ngời.
Lâm Thanh Hoà liền lấy hộp kem bảo vệ da thoa cho chồng. Ngay lập tức bốn cái đầu nhỏ nhấp nhô ngoài cửa phòng, nhao nhao xin hưởng đãi ngộ tương tự. Lâm Thanh Hoà không nể nang tống cổ hết cả đám nhí nhố đi chơi.
Chúng nó ở nhà lúc nào cũng như cái chợ vỡ, chúng vừa kéo nhau đi một cái, nhà cửa yên tĩnh, nhẹ đầu hơn hẳn.
Lâm Thanh Hoà lười biếng cuộn mình trên ghế sô pha trò chuyện với chồng: “Ngày mai anh bắt đầu mở hàng à? Mới đầu năm chưa chắc đã đông khách.”
Vợ chồng lâu năm, chỉ cần một ánh mắt hay câu nói vu vơ là anh nắm bắt được tâm ý bà xã, Chu Thanh Bách hỏi ngay: “Em muốn đi đâu chơi?”
Lâm Thanh Hoà chống cằm suy tư, cô không nghĩ ra chỗ nào tốt để đi nữa, ừ thì công nhận đất nước đang đổi mới từng ngày nhưng vẫn chưa đuổi kịp văn minh hiện đại, ngẫm tới ngẫm lui chả có nơi nào ăn chơi tiêu khiển đúng nghĩa.
Chu Thanh Bách gợi ý: “Hay đi Thượng Hải không?”
Lâm Thanh Hoà trề mỏ, uể oải nằm rạp xuống sô pha: “Thôi không đi, ở nhà ngủ.”
Chu Thanh Bách mỉm cười yêu chiều, anh biết vợ ở nhà buồn nhưng cũng không còn cách nào khác vì lịch khai trương ngày mai đã ấn định, thịt heo, thịt dê anh cũng đã đặt trước, sớm mai người ta sẽ giao tới cửa hàng.
Ngày hôm sau, Chu Thanh Bách quay trở lại nhịp sống tất bật. Lâm Thanh Hoà ở trong nhà nhàn đến phát hoảng, cứ đi ra rồi lại đi vào, hết đọc sách, ăn rồi ngủ mãi mới xong một ngày.
May mắn thay, ngày mồng 8 đột nhiên có khách tới chơi, chính là mẹ Ông Quốc Lương.
Mẹ Quốc Lương vừa tiến vào nhà vừa cười nói: “Tết nhất chắc em bận rộn lắm nhỉ? Hôm nay chị mạo muội đến đây không biết có phiền em không?”
Phiền gì mà phiền, có người tới chơi cô mừng còn không kịp ấy chứ, Lâm Thanh Hoà niềm nở kéo chị bạn vào ghế ngồi: “Chị tới đúng lúc lắm. Em đang rảnh tới phát chán đây.”
Ngồi xuống ghế, đập ngay vào mắt mẹ Quốc Lương là quyển sách tiếng Anh trên bàn trà, chị không nén được khâm phục: “Chị nghe Quốc Lương nói trình độ tiếng Anh của em xuất sắc lắm, đến cả thầy hiệu trưởng cũng phải công khai tuyên dương khen ngợi.”
“Dạ cũng tạm được.” Lâm Thanh Hoà cười cười trả lời qua loa rồi hỏi qua chuyện khác: “Chị dùng trà bưởi mật ong nhé?”
“Được.” Mẹ Quốc Lương tươi cười gật đầu.
Lâm Thanh Hoà vào bếp pha một bình thuỷ tinh lớn rồi bưng ra phòng khách. Hai chị em vừa nhâm nhi ly trà vừa chuyện trò tâm sự.
Lâm Thanh Hoà lên tiếng: “Uống cái này tốt lắm chị, vừa dễ chịu cổ họng mà da cũng không bị khô ráp. Em đoán có khi thời tiết phải lạnh một thời gian nữa. Mà công nhận mùa đông Bắc Kinh lạnh thật, lạnh hơn quê em nhiều. Ngày trước em ở quê, thời điểm lạnh nhất cũng chỉ bằng nhiệt độ trung bình trên đây thôi.”
Mẹ Quốc Lương liền cập nhật thông tin: “Bên mình còn tốt chán, chứ chị nghe thằng Quốc Đống về nói Hắc Long Giang còn lạnh hơn Bắc Kinh nhiều, nhưng ở đó có Băng thành (1), thấy bảo đẹp lắm.”
Lâm Thanh Hoà hào hứng hỏi: “Băng thành hình như là ở Cáp Nhĩ Tân hả?”
Mẹ Quốc Lương nhấp một ngụm trà chua chua ngọt ngọt cho thấm giọng rồi nói tiếp: “Cái này chị cũng không rõ nữa, chắc là cùng một chỗ đấy vì chị cũng chưa từng tới đó bao giờ.”
Lâm Thanh Hoà rủ rể: “Nếu chị rảnh thì chị em mình đi đi, em ở nhà buồn chân buồn tay quá rồi.”
Mẹ Quốc Lương thấy ý kiến này khá hay nên hỏi: “Khi nào em đi dạy lại?”
Lâm Thanh Hoà đáp: “Sau Tết Nguyên Tiêu.”
Nháy mắt, gương mặt mẹ Quốc Lương thoáng vẻ tiếc nuối: “Vậy không kịp rồi. Cứ tưởng thời gian dông dài thì chị em mình đi một chuyến. Hôm nay Mỹ Gia về trường rồi, ba nó thì đi sang nhà bạn, còn mỗi mình chị ở nhà cũng buồn. Giá kể hai chị em mình đi được thì tốt quá, dắt theo anh em Tiểu Toàn lại càng vui.”
Lâm Thanh Hoà nhẩm tính thời gian: “Nếu muốn đi thì cũng được mà chị, cả đi cả về tổng cộng 8 ngày là đủ rồi.”
Cô rất háo hức muốn đi xem Băng thành ở thời này khác thời sau như thế nào.
Thấy cô em thích thú quá, mẹ Quốc Lương bật cười: “Em muốn đi thật hả? Nếu muốn thì bây giờ chị về nhà thu dọn quần áo luôn, ngày mai chúng ta xuất phát, thế nào?”
Thật ra có một chuyện chị giấu chính là hai vợ chồng chị đang chiến tranh lạnh cho nên mấy ngày sắp tới chị không muốn nhìn đến cái bản mặt tên đàn ông xấu xa đó.
Lâm Thanh Hòa cười giữ tay chị bạn lại: “Chị đừng vội, cứ ngồi chơi trước đã. Chỉ cần mang theo vài bộ đồ thôi mà, chốc về gấp tí là xong, có phải như trước đây lo chuẩn bị giấy giới thiệu này nọ đâu.”
Nghĩ nghĩ thế nào mẹ Quốc Lương lo lắng hỏi: “Liệu ba Tiểu Khải có đồng ý không?”
Lâm Thanh Hoà xua tay: “Ôi, có gì mà không đồng ý, anh ấy còn đang bận rộn với cửa hàng cửa hiệu kia kìa, chẳng có thời gian để ý đến em ấy chứ. Cái này em phải hỏi chị mới đúng, phía ba Mỹ Gia thế nào?”
Nhắc tới là ghét rồi, mẹ Quốc Lương hậm hực: “Mặc kệ ông ấy, chị đi chơi cùng em, ông ấy lấy quyền gì ngăn cản.”
Vậy là hai ông chồng đã giải quyết xong, tiếp theo đây hai chị em hí hửng chụm đầu lên kế hoạch cho chuyến đi chơi sắp tới.
Lúc đám trẻ về tới nhà nghe được chuyện này, hai anh em Chu Toàn và Chu Quy Lai nằng nặc xin theo, Hổ Tử và Cương Tử tuy không nói gì nhưng ánh mắt khó giấu được vẻ thèm thuồng.
Lâm Thanh Hoà ra hiệu trật tự rồi trực tiếp phân công: “Anh hai và Hổ Tử đi với mẹ, còn anh ba và Cương Tử ở nhà trông nhà.”
Dẫn theo hai thằng lớn là vì chúng nó khoẻ mạnh có thể hỗ trợ mang vác hành lý, còn hai đứa trẻ con thì ở nhà thôi, đi vướng chân vướng tay.
Chu Quy Lai sống chết không chịu: “Con không ở nhà đâu, con đi cơ!!! Ba mẹ đi phương Nam không cho con đi thì thôi nhưng mẹ với bác Ông đi Băng thành cũng không cho con đi là sao? Nếu mẹ không cho con đi, con tự mình mua vé xe đi!”
Lâm Thanh Hoà trừng mắt mắng: “Thằng nhóc ranh này!”
Nhưng trừng thế chứ trừng nữa cũng vô dụng, lần này Chu Quy Lai quyết tâm đi theo bằng được.
Cuối cùng, Lâm Thanh Hoà đành gật đầu chấp thuận, nhưng vừa xoay người liền bắt gặp vẻ tủi thân cùng ngưỡng mộ của Cương Tử. Thế là cô hạ lệnh cho cả 4 đứa nó theo luôn.
Vậy là ban đầu từ hai người giờ thành cả bầu đoàn thê tử đi du lịch.
Tính ra trong đám con cháu còn dư lại mỗi Nhị Ni, đằng nào cũng đông sẵn rồi, thêm một đứa cũng không tính là gì thế là Lâm Thanh Hoà liền bảo với Chu Toàn: “Anh hai, con sang nhà ông bà hỏi xem chị Nhị Ni có muốn đi chung luôn không?”
Không ngoài dự đoán, Chu Nhị Ni gật đầu ngay lập tức. Có thể đi theo thím tư ra ngoài học hỏi, mở mang tầm mắt là cơ hội hiếm có, hơn nữa khoảng thời gian này không bận rộn gì đương nhiên nó muốn đi.
Còn Vương Nguyên thì…thôi mặc kệ anh ấy, về rồi tính tiếp.
Sau khi chốt xong số lượng thành viên tham gia, Lâm Thanh Hoà phân phó từng đứa tự thu dọn quần áo và tư trang cá nhân. Lúc này, cô mới để ý thấy anh xã nhà mình đang ngồi một góc xụ mặt nãy giờ.
“Anh làm sao thế?” Lâm Thanh Hoà cười tươi rói hỏi thăm.
Vốn cứ tưởng phải ngồi đần ở nhà cho tới hết kỳ nghỉ lễ, ai ngờ tự dưng lại có một chuyến du lịch bất ngờ, tuy quyết định có phần chớp nhoáng nhưng Lâm Thanh Hoà vui sướng cực kỳ, tâm tình cô sắp bay lên trời rồi đây này.
Nhìn cô vợ vô lương tâm cứ cười tít mắt, thỉnh thoảng lại còn ngân nga vài ba câu hát, Chu Thanh Bách hờn mát: “Em nỡ để anh ở nhà một mình sao?”
Lâm Thanh Hoà không quay đầu lại, vừa thoăn thoắt gấp quần áo vừa đáp: “Có sao đâu, anh là người lớn mà, đâu cần em phải lo lắng, đúng không?”
Chu Thanh Bách phụng phịu: “Nhưng chỉ có một mình anh, một mình thôi đấy!”
Lâm Thanh Hoà cười xoà: “Vốn em định sắp xếp thằng ba ở lại với anh nhưng nó cứ sống chết đòi theo, em không thể từ chối con được.”
Chu Thanh Bách hậm hực nằm lên giường, xoay mặt vào trong, đưa lưng ra ngoài, không thèm để ý tới cô vợ đang cười tươi như hoa ban sớm.
Lâm Thanh Hoà thu dọn xong xuôi liền nâng tay xem đồng hồ, chà, tình hình có vẻ căng đây, hôm nay anh xã giận hơn một giờ đồng hồ rồi!
Giờ là nửa đêm, đâu còn cách nào khác đâu, Lâm Thanh Hoà đành dùng tới mỹ nhân kế.
Haizzz, chiêu này hơi cực nhưng được cái bách phát bách trúng. Con sói già được ăn uống phủ phê nên dễ nói chuyện hơn hẳn.
“Em đi bao lâu.” Chu Thanh Bách giả vờ miễn cưỡng đáp ứng nhưng trong thâm tâm anh biết mình có ngăn cản cũng vô dụng.
Lúc này Lâm Thanh Hoà đã mệt rã rời, mắt mở không lên, chỉ có thể mơ màng đáp một câu: “Trước khai giảng em sẽ về”, rồi lăn ra ngủ say như chết.
Trời ơi, Thanh Bách nhà cô bảo đao chưa già, triền miên suốt một đêm không nghỉ. Sau này nếu phải dỗ dành anh chắc chắn cô sẽ chọn cách khác, không bao giờ dùng cách này nữa!!!
===
(1) Băng thành: là thành phố có mùa đông lạnh và dài, mùa hè ấm và ngắn. Gần như quanh năm bị băng tuyết bao phủ. Hai thành phố băng trên thế giới là Cáp Nhĩ Tân ở Hắc Long Giang - Trung Quốc và Yakutsk ở Nga.