Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 416 - Chương 416: Chia Tay

Chương 416: Chia tay Chương 416: Chia tay

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 416: Chia tay

Chu Hiểu Mai xách theo túi trái cây, đạp xe về nhà. Lúc này ông bà Chu và bốn đứa nhỏ đang ngồi xem TV còn Tô Đại Lâm thì không biết đã đi ra ngoài tự bao giờ. Người đàn ông này thuộc phái hành động, ngồi yên một chỗ là ngứa ngáy tay chân, vậy nên tranh thủ mấy ngày nghỉ anh liền đi dạo khắp nơi làm quen với môi trường và hoàn cảnh xung quanh.

Chu Hiểu Mai đi vào nhà, đặt túi trái cây lên bàn rồi nói với các con: “Này, mợ út cho nè, mấy đứa lấy ăn đi.”

Tụi nhỏ hò reo bổ nhào tới, mỗi đứa bắt lấy một quả tự bóc ăn, Chu Hiểu Mai ngồi xuống vừa bóc quýt mời cha mẹ vừa cười nói: “Cha mẹ ăn nhiều một chút, quýt này ngọt lắm ạ.”

Bà Chu liền nói: “Sao vợ thằng tư cho nhiều thế?!”

Chu Hiểu Mai cười cười: “Chị tư thấy nhà mình đông dân số nên cho nhiều. Sang năm con cũng phải mua một ít tích trữ, không thể xin chị tư mãi được, ngại chết.”

Cô biết chị tư luôn hào phóng với nhà mình nhưng không thể ỷ vào điều đó mà lấy hoài được.

Sau đó, Chu Hiểu Mai nhỏ giọng kể lại sự tình ngày hôm nay.

Bà Chu hoàn toàn không hay biết gì nên vô cùng bất ngờ chỉ có thể há hốc miệng lắng nghe.

Nộ khí của bà tăng dần theo từng câu nói của con gái, tới khi Chu Hiểu Mai dừng lời cũng là lúc lửa giận trong bà đạt tới đỉnh điểm.

Không còn từ gì để miêu tả về hai bà cháu nhà đó nữa rồi, chỉ những người đầu óc có vấn đề mới hành xử kiểu vậy thôi. Cũng may hồi đấy bà tinh tường không đồng ý Chu Trân Trân bằng không thằng cháu bảo bối của bà gặp phải đại hoạ rồi.

Chu Hiểu Mai nói thêm: “À, chị tư bảo Hổ Tử tạm thời đừng sang đây nữa, cũng đừng tự mình đi tìm cô ta phân bua đúng sai, cái loại người đó càng để ý thì càng tự cho mình là đúng, càng hăng hái sinh sự.”

Bà Chu lập tức phun trào: “Thật là cái loại không biết xấu hổ!”

Ha, hay thật đấy, đúng là mèo khen mèo dài đuôi, rõ ràng cháu mình chẳng bằng ai nhưng lúc nào bà ta cũng nghĩ nó là tiên nữ hạ phàm, người gặp người mê!

Từ bên ngoài trở về, Tô Đại Lâm nhìn thấy mẹ vợ đang ngồi thở dốc có vẻ bực tức lắm, anh vội vàng hỏi: “Mẹ… mẹ…sao vậy?”

“Không có chuyện gì đâu. Hôm nay lạnh thế mà anh cũng đi ra ngoài à?” Chu Hiểu Mai vừa nói vừa nhanh tay rót cho chồng một ly nước nóng uống cho ấm người.

Tô Đại Lâm đón lấy ly nước, cười cười: “Ừ đi… đi…xung quanh… quanh…một chút.”

Việc làm ăn đã phát triển ổn định cho nên anh bắt đầu nghĩ tới chuyện an cư. Hôm nay rảnh rỗi, anh liền dạo quanh khu vực lân cận nhìn xem có vị trí nào hợp lý không. Có lẽ đã tới lúc mua nhà ra riêng rồi, không thể cứ ở mãi nhà cha mẹ vợ được.

Chỉ cần thoáng qua là ông Chu nhìn ra ý định của con rể, ông hỏi: “Tìm nhà à?”

“Vâng.” Tô Đại Lâm thật thà gật đầu.

Bà Chu kinh ngạc: “Tìm nhà làm gì? Không phải đang ở đây rất tốt sao, với lại Điềm Điềm và Nhã Nhã còn nhỏ, hai vợ chồng cả ngày bận rộn với tiệm bánh bao, lấy đâu ra thời gian chăm sóc các con?”

Thành Thành và Tốn Tốn đã lớn, có thể tự đi học được nhưng hai đứa con gái còn quá nhỏ, nhất thiết phải có người trông nom.

Chu Hiểu Mai cũng đồng tình với mẹ: “Đợi thời gian nữa rồi dọn cũng được.”

Ở đây được cha mẹ đỡ đần bao việc chứ đơn độc hai vợ chồng vừa lo bán quán vừa vật lộn với 4 đứa nhóc siêu quậy thì có mà 3 đầu 6 tay cũng chẳng thể nào kham nổi.

Tô Đại Lâm có chút ngập ngừng: “Như vậy…. quấy… quấy…rầy cha mẹ…”

Hồi mới khăn gói lên đây lạ nước lạ cái, điều kiện chưa có thì phải dựa vào cha mẹ nhưng hiện tại đã khấm khá hơn mà vẫn chây ì thì e rằng không được hay cho lắm.

Bà Chu nhăn mày: “Quấy rầy cái gì, cứ ở đây thêm hai, ba năm nữa, đợi Điềm Điềm và Nhã Nhã lớn thêm chút rồi vợ chồng con cái muốn dọn đi đâu thì dọn.”

Bà chẳng thấy có vấn đề gì cả, nhà cửa rộng rãi, ở chung càng đông càng vui chứ sao.

Chu Hiểu Mai rất đồng tình với mẹ: “Vâng, chúng con ở thêm 2, 3 năm nữa.”

Tô Đại Lâm hơi bất đắc dĩ nhưng đành nói: “Gửi… gửi tiền thuê…thuê nhà.”

Chu Hiểu Mai xua tay: “Chị tư đã nói rồi, đừng so đo mấy cái đó, mình phụ trách trả tiền điện là được.”

Tô Đại Lâm cười cười không nói thêm gì nữa, anh biết anh chị tư luôn chiếu cố gia đình mình rất nhiều.

Lát sau, Tô Đại Lâm nói với vợ: “Anh…anh sang rủ…rủ anh tư đi…đi tắm.”

Chu Hiểu Mai gật đầu: “Anh đi đi.”

Vốn tưởng chỉ có mình anh tư, ai dè cuối cùng tất cả đàn ông con trai trong nhà đi hết. Chu Toàn, Chu Quy Lai, Hổ Tử và Cương Tử hí hửng đi theo sau cha và dượng út, thẳng tiến nhà tắm công cộng.

Ở nhà, Lâm Thanh Hoà quay ra cười với Nhị Ni: “Cái đám loi choi lóc chóc ấy đi một cái nhà cửa yên tĩnh hẳn.”

Chu Nhị Ni nhoẻn miệng cười.

Lâm Thanh Hoà nửa đùa nửa thật dặn dò: “Yêu đương thì yêu đương nhưng đừng trễ nải bài vở đấy nhé.”

Thoạt đầu Chu Nhị Ni ửng hồng hai má thẹn thùng, sau đó trên gương mặt con bé xuất hiện vẻ do dự khó giấu.

Lâm Thanh Hoà nhìn thấy hết nhưng cô không hỏi.

Chần chờ tới lui nửa ngày, Chu Nhị Ni mới thu hết can đảm bộc bạch: “Thím tư, cháu không biết có nên tiếp tục với Vương Nguyên nữa không?!”

“Hả?” Lâm Thanh Hoà trả về một ánh mắt khó hiểu.

Hôm nay là mồng 7, cách đây 2 hôm tức là mồng 5, Vương Nguyên còn lại đây ăn cơm mà, giờ tự dưng nói chia tay là sao?

Chu Nhị Ni cắn môi: “Mẹ anh ấy không thích cháu.”

Ngày mồng 1, Chu Nhị Ni theo Vương Nguyên về Vương gia ra mắt trưởng bối, cha anh tương đối thân thiết nhưng mẹ lại rất hờ hững và lạnh lùng. Suốt từ đầu buổi tới cuối buổi không hé răng nói nửa lời, chỉ dùng ánh mắt cao cao tại thượng soi mói nó. Bằng trực giác của phụ nữ, chỉ thoáng qua là Nhị Ni thừa hiểu mẹ anh không chào đón mình và đồng thời nó cũng không thích thái độ khinh người của bà ấy.

Lâm Thanh Hoà chưa biết nên khuyên ra sao cho nên cô quyết định khai thác thêm thông tin: “Nhà cậu ấy có mấy anh em?”

Chu Nhị Ni trả lời: “Có bốn người ạ. Anh ấy đứng hàng thứ ba.”

Vốn dĩ ngay từ lúc mới quen nó đã biết nhà Vương Nguyên giàu có nhưng đi tới tận nơi nó mới hiểu cái sự “giàu” này vượt xa sức tưởng tượng của mình. Diện tích căn nhà to tới níu lưỡi, à không thể gọi là nhà được phải gọi là đại viện mới đúng. Ngoài ra còn có xe ô-tô 4 chỗ, không chỉ có một chiếc mà tới tận mấy chiếc lận, xếp hàng dài trong khuôn viên sân vườn to đẹp, thoáng đãng.

Lâm Thanh Hoà hỏi tiếp: “Vương Nguyên có biết thái độ của mẹ cậu ấy với cháu không?”

Chu Nhị Ni gật đầu: “Dạ biết, anh ấy rất bảo vệ cháu.”

Về điểm này, Chu Nhị Ni không thể phủ nhận và đồng thời nó cũng rất cảm kích. Trong suốt buổi gặp mặt hôm đó, Vương Nguyên luôn ở bên che chở cho nó. Mà cũng chính vì điều này, mẹ anh ấy càng thêm ác cảm với Nhị Ni.

Trên Vương Nguyên có hai người anh trai, đã lấy vợ sinh con, tuy nhiên cả hai chị dâu đều không phải người hiền lành, dễ tiếp xúc. Phía dưới còn một cậu em trai, hiện đang du học nước ngoài, không có ở nhà.

Lâm Thanh Hoà tiếp tục: “Từ Vương gia đi ra, Vương Nguyên có nói gì với cháu không?”

Chu Nhị Ni thở dài: “Chưa nói gì cả, chỉ bảo cháu đừng suy nghĩ nhiều.”

Vương Nguyên đối xử với nó rất tốt, nó biết. Nhưng để đi đến hôn nhân thì e rằng chỉ bấy nhiêu chưa đủ. Nếu nó có thể mạnh mẽ và kiên cường như thím tư thì tốt rồi, không ngại đối đầu với bất cứ tình cảnh nào, ai khiến thím không vui thím sẵn sàng khiến kẻ đó mất vui gấp bội. Nhưng tiếc thay, nó không được như vậy.

Chu Nhị Ni thuộc tuýp ôn nhu, dịu dàng, có khó chịu cỡ nào thì cũng chỉ trừng mắt là hết mức. Về phương diện đối nhân xử thế, nó không kém nhưng khó có thể ứng phó trong hoàn cảnh phức tạp càng đừng nói tới cuộc chiến chốn hào môn.

Nghe hết một lượt, Lâm Thanh Hoà cũng không biết nên nói gì lúc này, cô ngẫm nghĩ cẩn thận rồi mới lên tiếng: “Năm nay cháu mới 20, vẫn còn trẻ trung, lo gì. 22 tuổi kết hôn cũng chưa muộn. Cứ để Vương Nguyên chờ đi, nhân tiện nhìn xem cậu ta có đủ kiên nhẫn và quyết tâm với tình yêu này không.”

Đúng là cô coi trọng Vương Nguyên tuổi trẻ tài cao nhưng có tốt đẹp cỡ nào thì vẫn phải xếp sau Nhị Ni. Gì thì gì, hạnh phúc của cháu gái mình vẫn là quan trọng nhất.

Chu Nhị Ni nhíu mày do dự: “Nhưng anh ấy sốt ruột lắm rồi.”

Vương Nguyên lớn hơn nó 6 tuổi, tức là năm nay đã bước qua tuổi 26, không còn nhỏ nữa.

Lâm Thanh Hoà lập tức cho cháu gái một bài mở rộng tư tưởng: “Cậu ấy sốt ruột là việc của cậu ấy, cháu không cần sốt ruột thay. Nữ nhân thông cảm cho nam nhân là chuyện tốt nhưng không được nuông chiều quá mức, cháu hiểu không? Cháu cũng thấy thím đối xử với chú tư tốt cỡ nào rồi đó, tuy nhiên có rất nhiều việc thím phải khoanh tay đứng ngoài cuộc để chú tự suy nghĩ tìm cách giải quyết. Trong cuộc sống, nên cho đàn ông không gian riêng và có đôi lúc vào thời điểm mấu chốt cháu phải mặc kệ để cậu ta tự vắt óc suy nghĩ xem nên làm thế nào để người mình thương toàn tâm toàn ý gả cho mình. Cháu cứ chờ xem biểu hiện của cậu ấy được.”

Bình Luận (0)
Comment