Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 415: Xấu tính
Bà Chu bĩu môi nói: “Trước đây Chu lão thái muốn đem con bé đó gả cho Đại Oa nhà mình.”
Hổ Tử kinh ngạc: “Trời, thật ạ?”
“Ừ, nhưng mợ út mày đâu chịu.” Bà Chu âm thầm bổ sung một câu chính bà cũng không chấp thuận đâu.
Thằng Đại Oa nhà bà xét tướng mạo xét bằng cấp đều ưu tú, nổi trội, người như nó cưới một cô vợ sinh viên đại học cũng không tính là quá phận, đúng không?
Còn cháu gái cái bà đó có đức hạnh gì? Nói chuyện thì lí nha lí nhí trong họng, lúc nào cũng ỏn a ỏn ẻn, chỉ riêng hai cái đó là bà Chu đã không ưa rồi càng đừng nói đến việc đảm nhiệm vị trí cháu dâu trưởng Chu gia.
Nghĩ một lát, bà Chu hỏi thêm: “Không phải nó tìm cháu để hỏi thăm về Đại Oa đấy chứ?”
Vì trước đây con bé Chu Trân Trân đó đã tìm Hứa Thắng Mỹ dò hỏi linh tinh thế nên lần này bà đoán nó cũng tìm Hổ Tử với lý do tương tự.
Hổ Tử lắc đầu: “Không phải bà ạ.”
Bà Chu nhíu mày: “Thế tự dưng nó tìm cháu làm gì?”
Hổ Tử vẫn tiếp tục lắc đầu: “Cháu không biết, cô ấy nói cái gì cháu nghe còn không hiểu cơ.”
Bà Chu gật gù, ờ, tốt nhất là đừng đánh chủ ý lên Đại Oa nhà bà nữa.
Rất tiếc, việc này chưa dừng lại ở đó, đại khái Chu Trân Trân cảm thấy Hổ Tử không thể chấp nhận sự thật, cố tình bỏ ngoài tai những lời mình nói cho nên lần tiếp theo tới nhà ông bà nội, nó liền sang tìm Chu Hiểu Mai nhờ khuyên Hổ Tử từ bỏ ý định.
Chu Trân Trân bày ra vẻ mặt vô cùng áy náy: “Cô ạ, cháu biết nói ra điều này hơi ngại nhưng cháu thật sự không hề có tình cảm với Hổ Tử nhà cô. Nhờ cô chuyển giúp cháu lời xin lỗi tới cậu ấy.”
Chu Hiểu Mai thất kinh, máy móc nói một câu: “Được, tôi sẽ truyền đạt lại toàn bộ cho nó nghe.”, dứt lời cô lao thẳng vào nhà xách xe đạp ra, sát khí đằng đằng đi tìm Hổ Tử tính sổ.
Tới nhà anh chị tư, chưa kịp chào hỏi câu nào, Chu Hiểu Mai trực tiếp mắng xối xả lên đầu Hổ Tử: “Cái thằng ranh này, mày giỏi thật, dì không ngờ bản lĩnh của mày lớn đến vậy. Mày sợ không cưới được vợ hay đui mù mà loại người như thế cũng nhìn trúng, hả? Mày có biết con bé đó là đứa vô tri ngu muội lại còn bất phân trắng đen hay không? Trước đây nó muốn gả cho Đại Oa, giờ mày lại muốn cưới nó, trời ơi, có phải mày muốn chúng ta tức chết không?”
Đang yên đang lành bị mưa bom bão đạn xối xuống đầu, Hổ Tử choáng váng chỉ biết há hốc miệng, không thốt được lời nào.
Lúc này, mọi người đều có mặt ở nhà, vì ngày tết nên tụ tập chơi vài ván bài cho xôm tụ.
Ai dè không khí trong phòng khách đang náo nhiệt ì đùng vì sát phạt gần đến hồi cao trào thì bỗng một phút sau tất cả trở nên tĩnh lặng như tờ. Chu Toàn, Chu Quy Lai, Cương Tử và Nhị Ni đều nghệt mặt chả hiểu đầu cua tai nheo ra sao.
Lầm Thanh Hoà và Chu Thanh Bách đánh mắt nhìn nhau, cuối cùng Lâm Thanh Hoà là người lên tiếng trước: “Có chuyện gì thế?”
Chu Hiểu Mai thở phì phò nén cơn giận: “Chị tư, chị còn nhớ Chu Trân Trân cháu Chu lão thái hàng xóm nhà mình không?”
Lâm Thanh Hoà gật đầu: “Nhớ.” Đợt trước mẹ chồng đích thân qua đây nói riêng chuyện này, làm sao cô quên nhanh như vậy được.
Chu Hiểu Mai chỉ vào Hổ Tử: “Thằng ranh này thích con bé đó, còn chạy tới trước mặt người ta thổ lộ, người ta đã từ chối mà nó vẫn còn dây dưa không dứt. Hôm nay con bé đó hết cách đành phải sang nhờ em xử lý giúp.” dứt lời, Chu Hiểu Mai còn không quên lườm thằng cháu một cái sắc lẹm.
Chu Thanh Bách và Lâm Thanh Hoà đồng thời nhìn về phía Hổ Tử, những người khác cũng sôi nổi nhìn thằng nhỏ.
Sau khi hiểu rõ vấn đề, Hổ Tử đứng bật dậy giãy như đỉa phải vôi, mồm năm miệng mười phân bua: “Cháu không có, cháu thật sự không có mà!”
Chu Hiểu Mai trợn trắng mắt: “Dám làm mà không dám nhận phải không? Dì nhìn lầm mày rồi!”
Chu Toàn, Chu Quy Lai, Chu Nhị Ni thậm chí Cương Tử không hẹn mà cùng dành tặng ánh mắt khinh bỉ cho Hổ Tử, chúng rất đồng tình với Chu Hiểu Mai, trốn tránh là hèn nhát, không phải hành vi của người quân tử!
Chu Hiểu Mai tiếp tục nói: “Dì út không ngăn cản cháu tìm vợ Bắc Kinh, hơn ai hết dì rất mong cháu mọi sự tốt đẹp nhưng rõ ràng cháu biết bà ngoại không thích Chu Trân Trân, hiện giờ cũng không qua lại quan hệ gì với Chu lão thái bên đó nữa, vậy mà cháu còn dám làm ra chuyện này, cháu muốn ăn đòn có phải không, hả?”
Hổ Tử uất nghẹn tới mức đỏ mặt tía tai.
“Ngồi xuống trước có chuyện gì từ từ nói.” Lâm Thanh Hoà lên tiếng giải vây, kéo Chu Hiểu Mai ngồi xuống ghế, đặt một quả quýt vào tay cô em chồng rồi nhìn về phía Hổ Tử khích lệ: “Nói rõ ràng xem mọi chuyện thế nào. Mợ út tin cháu.”
Hổ Tử đã ở nhà cô được hai năm, tính tình thằng bé thế nào cô hiểu rất rõ, nếu thực sự nảy sinh tình cảm nam nữ thì trước tiên nó sẽ nói với người lớn chứ tuyệt đối không có chuyện vì xúc động nhất thời mà làm bừa.
Hổ Tử như bám được phao cứu mạng, vội vàng nói: “Mợ út, mợ tin cháu đi, cháu thực sự không có, thật đấy!”
Chu Quy Lai vuốt cằm phán: “Có gì thì anh phải nói cụ thể ra chứ, cứ ở đấy thề thốt “không có, không có”, người ta sẽ nghĩ anh đang chột dạ, không còn lời nào để nói.”
Cương Tử gật đầu đồng tình: “Quy Lai nói đúng, anh ba à tốt hơn hết là anh nên giải thích rõ ràng đi.”
Ngay lúc này Hổ Tử cảm thấy mình còn oan hơn Đậu Nga (1), nó cố gắng trấn tĩnh sắp xếp lại câu chữ: “Quả thực cháu không biết rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra, chính bản thân cháu còn không biết mình đã thổ lộ với Chu Trân Trân lúc nào, thổ lộ cái gì nữa! Tính cả hôm qua thì tổng cộng cháu mới gặp cô ta hai lần. Bữa qua vừa nhìn thấy cháu cô ta tự nhiên tuôn một lèo tràng giang đại hải, cháu nghe mà lùng bùng lỗ tai, không thể nào lý giải nổi.”
Chu Toàn bình tĩnh hỏi: “Nói cái gì mà anh không lý giải nổi?”
Hổ Tử lục lại trí nhớ rồi vội vàng thuật lại: “Cô ta bảo cháu đừng thích cô ta nữa, cô ta sẽ không gả cho người có hộ khẩu nông thôn. Lúc ấy cháu đang quét tuyết, còn chẳng biết nhà cô ta ở đâu, tên cô ta là gì thì làm sao mà thích được. À đúng rồi, sự việc hôm qua bà ngoại cũng nhìn thấy, bà ngoại có thể làm chứng cho cháu.”
Chu Hiểu Mai và Lâm Thanh Hoà quay qua nhìn nhau, trong mắt cả hai đều ánh lên vẻ khó hiểu.
Chu Hiểu Mai liền hỏi: “Thật không?”
Hổ Tử gật đầu thật mạnh quả quyết: “Thật mà, sao cháu có thể làm ra loại chuyện này được!”
Giờ tới lượt Chu Hiểu Mai ngơ ngác: “Thế sao đang yên đang lành con bé đó lại tới tìm dì nói như đúng rồi vậy? Bộ dạng của nó buồn rầu, khó xử y như đang bị cháu theo đuổi thật ấy.”
Nghĩ tới biểu hiện và thái độ của Chu Trân Trân, lửa giận trong lòng Chu Hiểu Mai lại một lần nữa bùng lên dữ dội.
Hổ Tử bực tức nói: “Cô ta thật là quá đáng mà, cháu không hề biết cô ta là ai, nghe bà ngoại nói cháu mới biết tên cô ấy là Chu Trân Trân, trước kia có ý định gả cho anh Khải nhà mình.”
Nếu thực sự nó đã nói gì thì còn có khả năng hiểu nhầm, đằng này một câu cũng không, vậy mà dám bịa đặt trắng trợn, vu oan giá hoạ cho nó như thế. Đúng là điên rồi!
Lâm Thanh Hoà bình tĩnh suy xét: “Hiểu Mai, con bé Chu Trân Trân đó nói gì với em?”
Chu Hiểu Mai thuật lại từng câu từng chữ rồi nhíu mày nói: “Nó nói y như thật. Trời ơi em không ngờ đấy, không ngờ một cô gái mà lại có thể ăn không nói có, ăn đứng dựng ngược như thế!”
Con gái con đứa mà xấu tính quá!
So với Chu Trân Trân, đương nhiên Lâm Thanh Hoà tin tưởng cháu trai mình hơn, cô quay sang nói với Hổ Tử: “Tạm thời đừng sang nhà ông bà ngoại nữa.”
Theo cô đánh giá thì có vẻ con bé đó bị ảo tưởng, có khi chỉ là một cái liếc mắt vô tình trên đường mà nó liền cho rằng Hổ Tử có tình ý với mình cũng nên. Tránh voi chẳng xấu mặt nào, trước mắt Hổ Tử cứ tránh đi một thời gian để giảm thiểu nảy sinh những rắc rối không đáng có.
“Dạ được, cháu sẽ không sang đó nữa.” Gần như không cần suy nghĩ mà Hổ Tử lập tức nhận lời ngay. Trời má, cái cô đó đáng sợ quá đi, nó không hề muốn nhìn thấy cô ta thêm lần nào nữa đâu!
Chu Hiểu Mai đứng dậy nói: “Nếu là hiểu lầm thì thôi em về trước đây. Ban nãy tưởng thật cho nên em mới phải hộc tốc chạy sang đây định dạy dỗ thằng nhóc con này một trận nhớ đời.”
Lâm Thanh Hoà buồn cười rồi sai thằng út: “Con vào lấy ít táo với quýt cho cô mang về đi.”
Chu Quy Lai nhanh nhẹn lấy một cái túi lưới bỏ vào rất nhiều táo và quýt. Ôi trong nhà nó chất mấy thùng hoa quả kia kìa.
Chu Hiểu Mai cười cười: “Mùa đông hanh khô thật đấy, sang năm chị mua hoa quả thì kêu em với nha, em cũng phải tích một ít mới được.”
Ăn mãi của nhà chị tư ngại chết đi được với lại giờ vợ chồng cô kiếm được tiền rồi, nhiều thì không có chứ mua ít trái cây thì cô đủ khả năng.
Lâm Thanh Hoà xua tay: “Có gì đâu, cầm về đi!”
===
Chú thích:
(1) “Oan Đậu Nga” là vở ca kịch nổi tiếng của nhà văn Quan Hán Khanh đời nhà Nguyên, tác phẩm được sáng tác dựa trên câu chuyện oan khuất “Đông Hải Hiếu Phụ” trong “Liệt Nữ truyện”. Truyện kể Đậu Nga bị bọn vô lại hãm hại, lại bị thái thú Đào Ngột phán tội chém đầu một cách oan uổng.