Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 414: Tự luyến
Bà Hồ hí hửng chạy sang tìm Chu lão thái, tuy nhiên bao nhiêu nhiệt tình bị Chu lão thái dội cho một gáo nước lạnh tắt ngúm.
Chu lão thái lườm cháy mắt: “Cái gì? Bà muốn ghép đôi Chu Trân Trân nhà tôi với cái thằng nhà quê Hổ Tử ấy hả? Ý bà là gì đây? Bà nghĩ Trân Trân nhà tôi không gả được chồng chắc?”
Rõ ràng mình có lòng tốt mà lại bị người ta chửi cho vuốt mặt không kịp, bà Hồ giận bầm gan tím ruột: “Nếu bà không thích thì thôi.”
Chu lão Thái nộ khí bừng bừng: “Bà nghe cho rõ đây Trân Trân nhà tôi tuyệt đối không gả cho cái hạng khố rách áo ôm, hộ khẩu thì tận nơi khỉ ho cò gáy đó đâu? Là ai kêu bà tới nói chuyện này? Nhà họ Chu bên kia phải không?”
Bà Hồ lập tức lắc đầu phủ nhận, nhưng Chu lão thái vẫn khăng khăng tự cho là mình đúng, bà cười lạnh: “Nghĩ hay thật đấy, Chu Khải thì nhà tôi còn xem xét chứ cái thằng nhà quê kia thì quên đi.”
Bà Hồ thở phì phò đi về nhà, lười đôi co vô nghĩa với cái bà già hàm hồ kia.
Thấy bà vợ nhăn nhăn nhó nhó đẩy cổng cái rầm, ông Hồ không nhịn được đành phải lên tiếng: “Giờ hai nhà đã là thân thích rồi, bà đừng suốt ngày mặt sưng mày sỉa như thế có được không?”
Bà Hồ bực bội nói: “Không phải Chu gia đó mà là Chu gia bên kia kìa. Đúng là cái loại không biết xấu hổ.”
Thật lòng bà thấy cậu thanh niên Hổ Tử rất được, tuổi trẻ sung sức, mặt mũi đẹp trai, tính tình ngay thẳng, tuy nhà ở nông thôn nhưng không hề kém cỏi một tí nào. Chẳng qua bà không có cháu gái thôi chứ nếu có thì còn lâu mới tới lượt cái bà già kia. Mà kể ra Chu lão thái nông cạn thật, chỉ nhìn cái trước mắt mà không xem xem cậu mợ nó là ai. Người ta cất công đưa nó từ dưới quê lên đây chắc chắn sau này sẽ tiếp bước, nâng đỡ thằng bé.
Còn hộ khẩu thì có gì khó, giờ thời cuộc thay đổi rồi, không có hộ khẩu Bắc Kinh vẫn có thể thuê nhà sinh sống như thường, có vấn đề gì đâu?!
Tới giờ mà vẫn còn tơ tưởng Chu Khải, quá nực cười, Chu lão thái mà thành công gả được Chu Trân Trân cho Chu Khải thì bà đây xin đi đầu xuống đất!
Bà Hồ hừ lạnh: “Đúng là cái ngữ ăn mày mà đòi xôi gấc”
Ông Hồ gật gù: “Cậu thanh niên đó đích xác rất khá.”
Khó có dịp ông bạn già đồng tình với mình, bà Hồ hào hứng ra mặt: “Ông cũng thấy vậy đúng không? Tôi đã nhìn thì chỉ có chuẩn. Chu Trân Trân cũng chẳng hơn ai, cha mẹ nó đẻ toàn con gái, mãi mới nặn được một mụn con trai. Nhất nam viết hữu thập nữ viết vô, ông bà xưa nói nào sai bao giờ. Hơn nữa tôi thấy Chu gia có vẻ trọng nam khinh nữ ra phết, ai biết được sau này nó cũng giống cha mẹ sinh con một bề thì sao, mà giờ người ta bắt kế hoạch hoá gia đình hết rồi, nhà nước cấm sinh nhiều. Không đẻ được con trai, chắc nhà chồng người ta quý?!”
Ông Hồ xua tay: “Mấy lời này chớ nói linh tinh. Với lại bà bớt bớt dùm tôi. Giờ tôi ngại không dám tìm ông Chu chơi cờ đây này.”
Bà Hồ nguýt dài: “Tôi làm sao? Hiện tại Tiểu Quân với Thắng Mỹ không phải rất tốt hay sao?”
Nhắc tới là bà nghẹn khuất, có trời đất chứng dám vốn dĩ bà chỉ đơn thuần muốn giới thiệu hai đứa chúng nó với nhau. Ý định cực kỳ trong sáng chỉ không ngờ chúng nó lại gây ra cớ sự này?
Ừ, công nhận thằng cháu nhà bà không đúng nhưng một bàn tay không thể vỗ thành tiếng, nếu con bé Thắng Mỹ không đồng ý thì Tiểu Quân bắt trói nó lên giường được chắc? Huống hồ bà chẳng thấy sau chuyện đó con bé ấy có gì uỷ khuất cả. Thế nên tại anh tại ả, tại cả đôi bên, đừng đổ lỗi cho một mình ai!
Bây giờ cháu gái bà ấy gả vào Triệu gia, ăn trắng mặc trơn sướng quá đi ấy chứ, mắc gì bà Chu cứ mặt nặng mày nhẹ với bà mãi?!
Ông Hồ nhíu mày: “Nhà người ta vốn không muốn trèo cao.”
Nghe được lời này, bà Hồ lập tức bĩu môi khinh miệt: “Cái nhà đó chẳng qua chỉ giả thanh cao thôi.”
Ông Hồ gắt: “Bà đừng ăn nói luyên thuyên, Chu gia không phải hạng người ấy, tôi thấy nhà người ta ai cũng hiền lành, phúc hậu.”
Bà Hồ hừ lạnh: “Ông thì biết cái gì? Chính mắt tôi trông thấy đối tượng của cháu gái nhà đó, cái con bé Chu Nhị Ni đó đang qua lại với một người cũng gốc Bắc Kinh, vừa nhìn qua là biết giàu có lắm tiền.”
Ông Hồ mất kiến nhẫn, đứng dậy bỏ đi, đó là chuyện của nhà người ta, có liên quan tới nhà mình đâu mà xen vào, đúng là đàn bà lắm chuyện!
Bởi vì bà Hồ tự đưa ra chủ ý, Chu lão thái lại khăng khăng nghĩ là thật cho nên đợi Chu Trân Trân tới, bà liền mang chuyện này ra nói cho cháu gái nghe.
Vẻ mặt Chu lão thái vô cùng khinh khỉnh: “Chu gia bên kia kêu bà Hồ sang đây làm thuyết khách, hỏi cưới cháu cho thằng cháu ngoại nhà đó, tưởng thế nào hoá ra là một thằng nông thôn, đúng là tính giỏi qua ha!”
Thoạt đầu Chu Trân Trân cực kỳ sửng sốt, sau đó hai má đỏ rực.
Chu lão thái giật mình hỏi ngay: “Sao? Có chuyện gì?”
Chu Trân Trân ngượng nghịu đáp: “Mấy lần cháu gặp hắn trước cổng nhà, hắn cứ nhìn cháu chằm chằm.”
“Bà nói mà, đang yên đang lành tự nhiên bày đặt mai môi. Hừ, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, nó xứng chắc?” Nói rồi, Chu lão thái vội dặn dò: “Chắc chắn thằng nhãi đó sẽ tìm đủ mọi cách dụ dỗ cháu, nhất định không được tin lời ngon tiếng ngọt của nó biết chưa? Hộ khẩu của nó ở nông thôn đấy, cháu mà gả cho nó thì cháu chính là người nhà quê!”
“Cháu…cháu biết rồi ạ.” Chu Trân Trân gật đầu như bổ củi. Nó không muốn gả về nông thôn đâu, để lần sau gặp cái người tên Hổ Tử kia, nó phải phân bua rõ ràng mới được.
Nói dăm ba câu, Chu Trân Trân liền ra sân rửa chén với giặt quần áo giúp bà nội, còn Chu lão thái thì tiếp tục ngồi ngoài hiên mắng sa sả: “Cái nhà họ Chu bên kia hẹp hòi như quỷ, có cái máy giặt mà giữ khư khư như của quý, không bỏ ra cho mọi người dùng chung. Hạng quê mùa mãi mãi không thay đổi được cái bản chất rán sành ra mỡ!”
Xong việc, Chu Trân Trân đứng dậy lau tay rồi nói: “Bà nội, cháu đã làm xong hết rồi, cháu về trước đây.”
“ừ về đi.” Chu lão thái xua xua tay.
Vừa bước ra khỏi cổng Chu Trân Trân liền thấy Hổ Tử đang lúi húi quét tuyết, nhưng trong mắt nó thì hành động này là đang cố tình đứng đợi mình.
Chu Trân Trân đỏ bừng mặt, đặc biệt là lúc Hổ Tử ngẩng đầu lên nhìn nó.
Mà khổ một nỗi Hổ Tử đâu chủ đích nhìn, thú thực nó không hề hay biết cô gái này là con cháu nhà Chu lão thái, tự nhiên có người đứng chắn ngang nên nó mới phải ngẩng đầu lên nói: “Xin nhường đường một chút.”
Chu Trân Trân không nhúc nhích mà ấp úng nói: “Tôi…tôi biết tâm ý của anh dành cho tôi.”
Hổ Tử nhíu mày khó hiểu, hả? Cái gì? Cô ấy nói cái gì nó nghe không hiểu?
Chu Trân Trân quay mặt đi chỗ khác, hít một hơi thật sâu rồi nói một lèo: “Tôi chỉ có thể nói lời xin lỗi anh, tôi tuyệt đối không gả xuống nông thôn đâu.”
Hiện tại điều kiện nhà nó đã không tốt rồi, làm sao có thể gả thấp hơn được? Nếu là Chu Khải ngỏ lời thì nó nhất định đồng ý vì nghe nói nhà anh ta rất khá giả, sau này nó còn có thể quay về giúp đỡ nhà mẹ đẻ.
Nghe tới đây Hổ Tử đã hiểu ra vấn đề nhưng càng hiểu thì nó lại càng nghệt mặt, cái tình huống quái quỷ gì thế này? Rõ ràng nó đang quét tuyết mà? Con bé dở hơi này từ đâu nhảy xổ ra thế?
Ai ngờ đâu Chu Trân Trân lại tự khẳng định vẻ mặt ngỡ ngàng của Hổ Tử là đau khổ vì thất tình. Cô hơi áy náy, cảm thấy mình quá tàn nhẫn nhưng vẫn phải cắn răng nói: “Anh….anh đừng nhớ thương tôi nữa, tôi cảm ơn tâm ý của anh nhưng hai chúng ta thực sự không thích hợp.”
Hổ Tử đang định mở miệng nói cái gì đó thì bà Chu đi ra nhìn thấy cảnh này, bà gọi ầm lên: “Hổ Tử, quét xong chưa? Xong rồi thì vào nhà uống canh gà nhanh lên không nguội mất.”
“Dạ, vâng.” Hổ Tử cũng chẳng biết giải thích với cô gái này thế nào nên thôi kệ, nó xách chổi đi vào nhà.
Bà Chu lạnh nhạt nhìn lướt qua Chu Trân Trân một cái rồi cũng xoay lưng đi thẳng.
Vừa vào trong sân, bà đã kéo Hổ Tử lại hỏi dồn dập: “Có chuyện gì thế? Sao cháu lại nói chuyện với Chu Trân Trân?”
“Cháu cũng không hiểu cô ta nói cái gì nữa.” Hổ Tử vô cùng bất đắc dĩ, đến tên cô ta nó còn không biết thì làm sao có tình cảm với cả tình ý gì cơ chứ?!