Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 413: Có giá
Dọc đường tới thương trường, Trương Mỹ Liên liến thoắng hỏi hết chuyện này tới chuyện khác. Hổ Tử chỉ ậm ừ qua loa, nó bắt đầu cảm thấy người này lắm mồm quá, suốt quãng đường không có phút nào yên tĩnh, hơn nữa hình như cô ta tò mò hơi nhiều thì phải, từ chuyện nhà nó có bao nhiêu người tới chuyện lương bổng thế nào, ủa chi vậy?!
Thấy cậu trai trẻ không chịu phản ứng, Trương Mỹ Liên cười gượng: “Cậu đừng vội chê tôi nhiều chuyện, chẳng qua là tôi thấy cậu khá tốt cho nên mới định giới thiệu bạn gái cho cậu thôi.”
Ồ, lúc này Hổ Tử mới vỡ lẽ thì ra là vậy. Nhưng nó chỉ là một thanh niên mới lớn, tự dưng một người lạ nhắc tới chuyện trai gái khiến thằng bé không giấu được vẻ ngượng ngùng: “Không cần đâu, sau này tôi về quê lấy vợ.”
“Cái gì?” Trương Mỹ Liên sửng sốt trợn trắng mắt: “cậu nói sau này cưới vợ dưới quê á?”
Hổ Tử ăn ngay nói thật: “Hộ khẩu tôi ở nông thôn, đương nhiên muốn cưới người nông thôn rồi.”
Lên đây được ăn học đàng hoàng, mở mang kiến thức nên nó hiểu rất rõ giữa hộ khẩu thành phố và hộ khẩu nông thôn có sự chênh lệch vô cùng lớn. Nó là người thức thời và không hề mơ tưởng trèo cao.
Gái quê gả chồng thành thị sẽ được chuyển hộ khẩu lên thành phố lớn nhưng con gái thành thị gả về quê sẽ bị chuyển hộ khẩu về nông thôn. Trên đời này ít cô nào chấp nhận đánh đổi như vậy lắm.
Trương Mỹ Liên âm thầm giễu cợt, quả nhiên là đồ quê mùa không có văn hoá cũng chẳng có chí khí, nhưng suy đi tính lại cô khó có thể tìm được người nào tốt hơn, cho nên cắn răng nặn ra một nụ cười: “Chuyện hộ khẩu chỉ là tạm thời thôi. Hơn nữa đâu phải cô gái nào cũng chê trai quê đâu. Tôi biết có một số cô không để ý tới vấn đề này, chỉ quan tâm tới nhân phẩm, tính cách thôi.”
Lúc Trương Mỹ Liên nói ra lời này vô cùng tự tin vì cô cho rằng một cô gái Bắc Kinh chính cống như cô không ghét bỏ một thằng nhãi quê mùa thô kệch đã là may phước cho nó lắm rồi, có đốt đuốc ba ngày cũng không tìm được người thứ hai đâu.
Hổ Tử lắc đầu: “Có thì có nhưng hiếm. Tôi không nghĩ số mình may mắn gặp được người như vậy.”
Nó không ngốc, nó thừa biết lấy vợ Bắc Kinh có nhiều mặt tốt, đơn cử nói chuyện con cái thôi, sau này có ông bà ngoại là người thủ đô khẳng định rất có lợi cho sự phát triển của bọn nhỏ. Nhưng suy cho cùng Hổ Tử là một người thực tế và tương đối lạc quan, không quan trọng vợ là người ở đâu miễn sao không ế là được, dù gì sau này nó cũng đón vợ con lên thành phố lớn sinh sống mà.
Trương Mỹ Liên cố gặng hỏi: “Cậu là người tốt chắc chắn sẽ gặp may mắn. Tôi nói giả dụ nếu có cô gái Bắc Kinh nào ưng cậu thì cậu có gì cho cô ấy không?”
Hổ Tử nghiêm túc ngẫm nghĩ một lát rồi lắc đầu: “Tôi không có gì tốt cho cô ấy cả.”
Ngoài tiền lương ra thì nó chẳng có gì tốt để cho vợ.
Trương Mỹ Liên bắt đầu do dự, không biết có nên tiến tới với thằng ngốc này không đây. Hộ khẩu nông thôn chưa nói, nhà còn đông anh đông em, nghèo kiết xác, đã thế lại chậm chạp như đầu gỗ, chẳng biết đẩy đưa phong tình gì cả. Vô vị muốn chết.
Nhưng đã đâm lao thì phải theo lao, Trương Mỹ Liên cắn răng mua 10 cân bột mỳ, coi như chơi sang một bữa vậy.
Thấy một bao lớn bột mỳ nằm chình ình giữa nhà, Trương thị cười tươi roi rói, nảy sinh chút lòng từ bi quan tâm hỏi han cô em chồng: “Sao vậy? Vừa nãy chị thấy cô đi cùng thằng Hổ Tử mà phải không? Nó giúp cô khiêng bột mỳ về hả?”
Trương Mỹ Liên đắn đo một hồi rồi quyết định nói ra lời trong lòng: “Chị dâu, em đang suy nghĩ xem có nên tiếp tục với hắn không đây.”
Trương thị kinh ngạc trợn mắt: “Đang êm đẹp sao tự dưng cô lại có suy nghĩ này?”
Trương Mỹ Liên thở dài chán nản: “Chị không biết đâu, nhà hắn nghèo cùng kiệt, anh em đông như quân Nguyên. Hơn nữa thằng đó chỉ được cái to xác thôi chứ đầu óc chậm chạp lắm, không tinh ranh nhạy bén chút nào. Người như vậy em thấy khó có khả năng làm chủ.”
Trương thị gần như không cần suy nghĩ mà nói luôn: “Việc này thì chị chịu nhưng chị biết năm nay mợ nó lại cho tăng lương cao lắm. Sau này không cần ra làm ăn riêng, cứ yên phận đi theo mợ út nó cũng chẳng lo chết đói. Dựa vào lương quản lý cửa hàng cũng thừa sức nuôi sống cả gia đình.”
Trương thị nào để ý Hổ Tử tốt hay xấu, cái cô quan tâm chính là làm sao lôi kéo quan hệ với Chu gia, thành công lấy được công việc lương cao chứ cô thèm cái vị trí đó đến phát điên lên rồi.
Trương Mỹ Liên nhăn mày: “Nhưng mà đàn ông đàn ang không có chí khí thì nên cơm cháo gì.”
Trương thị kín đáo bĩu môi thầm khinh bỉ, mỡ đấy mà húp, đàn ông có chí khí chắc tới lượt cô?! Không tự nhìn lại bản thân mình xem thanh danh đã thối hoắc tới độ nào rồi, ngoài cái hộ khẩu Bắc Kinh thì còn có cái gì khác mà bày đặt chê ỏng chê eo, kén cá chọn canh? Tất nhiên những lời này Trương thị không thể nói ra miệng, chỉ có thể tự nói với lòng mà thôi.
Dừng một lát, cô tiếp tục vun vào: “Chị thấy người như cậu ta rất được đấy, sau này chắc chắn sẽ không thua kém ai đâu. Còn anh em đông thì kệ chứ, thân ai nấy lo, làm gì có trách nhiệm phải nuôi nhau cả đời. Hơn nữa nó sinh sống và làm việc ở trên này, người nhà quê làm sao vươn tay tới tận đây được. Chưa kể cậu mợ nó thực sự rất có bản lĩnh, nó chỉ cần đi theo đuôi là khẳng định ấm êm cả đời.”
Trương Mỹ Liên thở dài, lòng dạ rối như tơ vò. Nếu không phải xui xẻo gặp toàn hạng sở khanh, chơi chán liền quất ngựa truy phong thì cô đâu phải lưu lạc tới bước đường này?
Cái người có nhã ý hỏi cưới cô thì điều kiện tệ quá. Anh ta có hộ khẩu Bắc Kinh nhưng trên răng dưới khố, chỉ là nhân viên thời vụ, công việc bấp bênh như thế làm sao đảm bảo cuộc sống? So ra còn kém cả Hổ Tử ấy chứ!
Suy đi tính lại cái hộ khẩu Bắc Kinh cũng chẳng có ích lợi gì!
Trương thị sốt ruột nói: “Cô đừng đắn đo nữa, người như cậu ấy là được nhất rồi.”
Không sốt ruột sao được, việc này không nhanh tay xử lý dứt điểm, đợi tới lúc vợ chồng Lâm Thanh Hoà phát hiện thì chắc chắn xôi hỏng bỏng không. Suy cho cùng làm gì có ai chấp nhận để con cháu mình cưới một người vợ nhơ nhuốc.
Càng nghĩ, Trương thị càng gấp gáp, cô ta quyết định bồi thêm thông tin hạng nặng: “Chị nói cho cô nghe, cô đừng tưởng nó không cưới được vợ nha. Chắc cô biết Trần San San cháu gái bà Từ chứ gì, hiện nó đã vào làm trong tiệm trang phục nữ rồi, còn em họ Mã Thành Dân tên là Mã Thành Nguyệt nữa. Tuổi tác chúng nó tương xứng nhau, lại làm cùng một chỗ, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén thôi!”
Y như rằng, Trương Mỹ Liên vội vàng bắt lấy tay chị dâu, căng thẳng hỏi: “Mấy đứa đó mà chịu ưng Hổ Tử á?!”
Trương thị cười lạnh, hếch cằm phán: “Làm sao không ưng? Cậu mợ nó giỏi giang bản lĩnh hơn người chắc chắn sẽ nâng đỡ cháu ruột. Lấy nhau về cả hai vợ chồng đều có thu nhập ổn định. Mợ nó là giảng viên đại học đấy, có quyền có thế, chuyển hộ khẩu cho nó cái một chứ gì.”
Nhìn mặt cô em chồng tin sái cổ mà Trương thị hả dạ vô cùng. Tưởng thông minh thế nào, hoá ra chỉ là cái đồ ngu dốt. Mọi chuyện đâu có dễ dàng như thế, trước tiên phải xin được vào cơ quan nhà nước, sau đó phải có nhà ở thì hẵng nghĩ tới chuyện di dời hộ khẩu. Mà có những cái đó rồi chưa chắc đã thành công nha. Đấy, ví dụ điển hình là Mã Thành Dân nhà Mã gia kia kìa. Để đón được gia đình con trai về thành, hai ông bà ấy phải đào cả tiền quan tài ra, chạy vạy bao năm mới được đấy.
===
Sau khi giúp Trương Mỹ Liên khiêng bột mỳ, Hổ Tử nhanh chóng quay lưng đi tới nhà ông bà ngoại. Bởi vì thường xuyên qua lại đây cho nên nó cũng quen biết bà Hồ, gặp bà trước cổng nhà nó lễ phép chào hỏi.
Bà Hồ cười hiền từ, nghĩ thầm cậu thanh niên này được đấy, tuy rằng hơi đen chút nhưng nhanh nhẹn, năng nổ, rất tốt. Bỗng nhiên một ý tưởng táo bạo chợt loé lên, nhưng bà nào dám tới nói chuyện với bà Chu, vì vậy liền đi tìm Chu lão thái.
Để làm gì à? Tất nhiên là ghép đôi Chu Trân Trân và Hổ Tử rồi.