Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 412: Xuất chiêu
Mặc dù ông bà Chu chẳng ưa Triệu Quân tí nào nhưng người già đặc biệt coi trọng lễ Tết thế nên đành bấm bụng giữ vợ chồng Thắng Mỹ ở lại ăn cơm.
Phải nhấn mạnh thêm một lần nữa Triệu Quân không thèm khát bữa cơm nhưng trọng điểm là mặt mũi thằng đàn ông. Hậm hực suốt quãng đường từ nhà Chu Thanh Bách sang đây, tới khi nghe được lời mời từ ông bà Chu thì cơ mặt Triệu Quân mới miễn cưỡng dãn ra một chút.
Nhưng Chu Hiểu Mai thì nuốt cơm mà như nuốt thuốc súng. Cô bừng bừng lửa giận không có chỗ phát tiết, mãi mới tìm được thời gian rảnh, Hiểu Mai đùng đùng sang nhà kéo chị tư tới phòng tắm công cộng, vừa kì lưng vừa xối xả nã như súng liên thanh: “Chị không nhìn thấy đâu, vợ chồng nhà nó mất dạy vô cùng, lúc ấy hả, em chỉ muốn vác chổi đuổi thẳng cổ ngay lập tức. Cái mặt nó câng câng kiểu bố đời ấy, làm như nhà mình cần nó lắm không bằng!”
Bảo cô không điên sao được, nó chỉ là thằng cháu rể mà dám coi thường Đại Lâm nói lắp, anh ấy hỏi mà nó khinh khỉnh không thèm đáp lời.
Chu Hiểu Mai nghiến răng nghiến lợi: “Nếu không phải nể mặt cha mẹ ở đó thì em đã tống cổ chúng nó ra khỏi nhà rồi, một ngụm nước cũng không cho chứ đừng nghĩ tới chuyện ăn cơm.”
Ha, nực cười, chưa ăn một hạt gạo nào của Triệu gia nhà nó đâu đấy, thế mà nó dám lên mặt hách dịch cho ai xem? Tiên sư bố nhà nó chứ lại!
Vương Nguyên người ta tuổi trẻ đầy hứa hẹn, đường đường là ông chủ một xưởng may mặc lớn mà vẫn tôn trọng Đại Lâm, lịch sự chuyện trò như đối với bậc cha chú. Triệu Quân là cái cọng hành gì mà tỏ vẻ ta đây?!
Vả lại nhà cô đâu phải hạng bần hàn, tiệm bánh bao giờ đã có chỗ đứng vững chãi, tháng nào cũng đều đều thu về mấy trăm đồng, tất nhiên không dám so với phú hào nhưng còn lâu mới phải cong lưng nịnh bợ cái thằng cháu rể lưu manh đó.
Lâm Thanh Hoà cười lạnh: “Mặc kệ nó đi, cái loại thượng đội hạ đạp thì không cần bận tâm.”
Chu Hiểu Mai bĩu môi nói tiếp: “Thắng Mỹ đang mang cốt nhục của nó mà nó chẳng thèm coi con bé ra gì, thế này rồi mai này làm sao mà sống không biết nữa?”
Tuy rằng cô không ưa Hứa Thắng Mỹ nhưng dù sao nó cũng là con cháu nhà mình, tính tình nó tệ hại cỡ nào thì cô cũng thật lòng mong nó có cuộc sống êm ả. Thân là dì ruột, cô rất khó chịu khi nhìn cái cảnh cháu gái bưng trà rót nước phục vụ chồng như a hoàn hầu hạ thiếu gia.
Lâm Thanh Hoà lại không đồng tình với quan điểm của cô em chồng: “Đường là do nó chọn, êm ả hay chông gai chỉ mình nó biết. Hơn nữa cô là người ngoài cô cho rằng khổ nhưng bản thân nó chưa chắc đã nghĩ vậy. Không chừng nó lại thấy như thế mới là tốt ấy chứ.”
Cô không hề cho rằng Hứa Thắng Mỹ là đứa con gái nhu nhược yếu đuối như vẻ về ngoài. Những gì nó đang thể hiện chẳng qua chỉ là chiêu lấy lui làm tiến hòng đối phó với thằng Triệu Quân mà thôi.
Từ cái lần nó thản nhiên dắt Triệu Quân tới nhà chúc Tết là cô đã phải nhìn nó bằng con mắt khác rồi. Ẩn sau vẻ ngoài mềm yếu đó là một con người cực kỳ tâm cơ và thủ đoạn. Mục đích nó tới đây không phải yêu thương gì họ hàng mà là muốn để Chu gia kiềm chế Triệu gia, nó muốn cho Triệu gia thấy Hứa Thắng Mỹ nó không phải một thân một mình, đằng sau luôn có một Chu gia chống lưng, chớ có ỷ thế mà hiếp người.
Rất tiếc, chút toan tính này của Hứa Thắng Mỹ đã bị Lâm Thanh Hoà nhìn thấu.
Hết chuyện Hứa Thắng Mỹ, Chu Hiểu Mai lại nói qua chuyện Chu Nhị Ni: “À, hình như mấy nay con bé Nhị Ni không được vui hay sao ấy chị ạ.”
Vì mấy ngày Tết, Chu Nhị Ni dọn hẳn sang ở cùng ông bà ngoại, Lâm Thanh Hoà không gặp nó cho nên không hề biết chuyện, cô liền hỏi: “Làm sao vậy?”
Chu Hiểu Mai lắc đầu: “Em cũng không biết, nó chẳng nói gì cả.”
Lâm Thanh Hoà nhíu mày suy nghĩ, nguyên nhân khiến Nhị Ni buồn chắc chỉ loanh quanh chuyện nhà Vương Nguyên thôi. Nhưng cô cũng không nói thêm gì vì năm nay Nhị Ni đã 20 tuổi, con bé lớn rồi có thể tự mình giải quyết vấn đề. Nếu sự việc vượt quá sức, chắc chắn sẽ tới hỏi cô. Nó chưa nói gì tức là vẫn trong tầm kiểm soát, cứ yên lặng quan sát xem sao.
Còn mùng là còn Tết, trên đường từng tốp nam thanh nữ tú dập dìu du xuân trảy hội, không khí năm mới tràn ngập phố phường, Lâm Thanh Hoà mau chóng gạt bỏ mấy chuyện linh tinh sang một bên, kể cả mấy ngày gần đây liên tục chạm mặt Trương Mỹ Liên thì cô cũng chẳng thèm để ý. Ôi, chỉ là một đứa hàng xóm thôi mà, có nhảy nhót cỡ nào cũng chẳng thể gây phiền bằng Hứa Thắng Mỹ.
Đấy, trời rét căm căm, tuyết phủ trắng đường mà nó có chịu yên phận ở Triệu gia đâu, vác cái bụng bầu đi khắp nơi kiếm chuyện, làm người này buồn, người kia giận, ăn Tết mất cả ngon!
À, hôm nọ Lâm Thanh Hoà có dặn Mã Thành Dân ra Giêng tuyển thêm hai, ba người nhanh nhẹn, bởi sang năm cô tính mở cửa hàng thời trang nữ thứ hai.
Hiện giờ, việc kinh doanh của tiệm quần áo nữ đang phát triển tốt nhất. Tiệm quần áo nam vẫn buôn bán đều đều nhưng doanh số so ra kém hơn nhiều, vào mùa đắt hàng thì còn bằng hai phần ba lợi nhuận tiệm nữ, chứ thời điểm ế ẩm chỉ bằng một phần ba mà thôi.
Đây là tình hình chung và thời nào cũng vậy, nhu cầu mua sắm của đàn ông thua xa đàn bà, đặc biệt có những anh theo trường phái xuề xoà, quanh năm suốt tháng chỉ có đúng hai bộ đồ mặc thay đổi.
Vậy nên thừa thắng xông lên, Lâm Thanh Hoà tiến hành mở rộng kinh doanh mảng thời trang nữ. Trong tương lai sẽ có rất nhiều việc cần đến tiền, trước mắt thấy cơ hội kiếm tiền mà không nắm bắt thì thật là phí của giời.
Tuy nhiên tất cả mới chỉ dừng trên giấy tờ, cô chưa đi xem được mặt bằng vì cả nước đang nghỉ lễ. Đợi qua Tết cô sẽ lên cục quản lý bất động sản xem có vị trí nào thích hợp không.
Hôm nay, đôi uyên ương Lâm Thanh Hoà, Chu Thanh Bách lại hẹn hò đi xem điện ảnh, Cương Tử và Chu Quy Lai mới sáng sớm đã ôm cái máy ảnh không biết đi lang thang ở phương trời nào rồi.
Trích dẫn lời Chu Quy Lai chính là “phải phát huy tối đa công dụng của máy ảnh, đem toàn bộ hồi ức lưu lại cho muôn đời sau”, cộng thêm việc Vương Nguyên mua cho nó rất nhiều phim, nên thằng nhóc này tha hồ chụp xả láng.
Lúc này, trong nhà chỉ còn lại Chu Toàn và Hổ Tử nhưng mỗi người bận một việc, Hổ Tử ngồi xem TV còn Chu Toàn thì chúi mũi đọc sách.
Ngồi một lát thấy chán, Hổ Tử liền đứng dậy rủ: “Anh đi sang nhà ông bà ngoại đây, em đi chung không?”
“Anh đi đi.” Chu Toàn lắc đầu từ chối vì nó đang bị thu hút vào quyển sách tiếng Anh trên tay, nhất thời không thể dứt ra được. Có mẹ bên cạnh rèn giũa mỗi ngày, hiện tại trình độ Anh ngữ của Chu Toàn rất xuất sắc. Hôm trước, mẹ mới đưa cho nó quyển tài liệu này, nội dung rất hay và hữu ích, nó mải mê đọc cho nhanh để còn gửi lên trường cho anh cả nữa.
Hổ Tử tiếp sức cho thằng em một quả táo rồi chính mình cầm một quả vừa gặm vừa đủng đỉnh ra khỏi cửa.
Vừa bước chân xuống lầu thì Trương Mỹ Liên hộc tốc đuổi theo sau, Hổ Tử nhíu mày quay lại nhìn một cái. Tuy rằng đã nói với nhau mấy câu nhưng chung quy vẫn không thân thiết nên Hổ Tử tương đối kiệm lời.
Trương Mỹ Liên nhấp miệng rồi lên tiếng trước: “Hổ Tử, bây giờ tôi đang cần đi mua bột mỳ gấp, số lượng tương đối nhiều nên khá nặng, cậu có thể đi cùng tôi được không?”
Tự nhiên bị một người con gái xa lạ gọi bằng nhũ danh, Hổ Tử thấy kỳ kỳ sao ấy, vậy nên nó liền sửa lại cho đúng: “Tôi tên Hoàng Hổ, cô nên gọi tôi là Hoàng Hổ.”
Trương Mỹ Liên cười phóng khoáng: “Hoàng Hổ phải không? Rất vui được làm quen với cậu. Tôi xin tự giới thiệu lại một lần nữa, tôi tên Trương Mỹ Liên, chúng ta là hàng xóm với nhau.”
Hổ Tử gật gật đầu, dợm bước định rời đi vì quan hệ giữa Trương gia và nhà cậu mợ út tương đối nhạt nhẽo, thế nên nó thấy không cần phải nói nhiều.
Trương Mỹ Liên bước dài một bước ngăn lại: “Hoàng Hổ, cậu đi đâu vậy, tôi đang cần cậu giúp mà.”
Hổ Tử nghĩ sao nói vậy: “Cô mua một ít vừa sức mình là được rồi, tôi không rảnh, giờ tôi còn phải sang nhà ông bà ngoại nữa.”
Lúc này trong lòng Trương Mỹ Liên đang rủa thẩm bố tổ cái thằng nhà quê, đã cho cơ hội mà không biết quý trọng, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ đáng thương: “Lần trước mẹ tôi mua thiếu nên mới không đủ dùng. Mà anh cũng biết rồi đấy đi mua một lần đâu có dễ, phải xếp hàng rất vất vả, mua ít thì không bõ công.”
Trương Mỹ Liên ỏn ẻn đánh đòn cuối: “Dù gì chúng ta cũng là hàng xóm láng giềng, không lẽ cậu không thể giúp tôi một chút được sao?”
Hổ Tử là chàng thanh niên rất nhiệt tình và năng nổ, cộng thêm việc không biết phải khước từ con gái thế nào cho phải, vậy nên sau khi chần chờ một chút, cậu liền gật đầu đi cùng cô ta.
Trương Mỹ Liên hài lòng, nở một nụ cười cảm kích: “Cám ơn cậu nhiều lắm, cậu tốt bụng thật đấy. À, bây giờ cậu đang làm việc ở cửa hàng của cô giáo Lâm hả?”
“Ừ.” Việc này cả tiểu khu đều biết nên Hổ Tử thoải mái đáp lời.