Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 411: Ghẻ lạnh
Trong khi cả nước đang rộn ràng chào đón năm mới thì tại khu ký túc xá trường quân đội, sự hiu quạnh và tĩnh lặng bủa vây, cộng thêm cái tiết trời se lạnh càng khiến lòng người thêm cô đơn, lạc lõng. Lớn như vậy rồi mà đây là lần đầu tiên Chu Khải ăn Tết xa gia đình, ngay lúc này nó đang nhớ nhà quay quắt.
Thấy Chu Khải ngồi bần thần, một cậu bạn cùng phòng cười trêu chọc: “Sao vậy? Nhớ nhà à?”
Chu Khải: “Đây là lần đầu tiên mình xa nhà vào dịp Tết.”
Cậu bạn liền giục: “Đi thôi, sang nhà thầy hiệu trưởng chúc tết đi.”
Chu Khải định nhấc mông đứng dậy nhưng chợt nghĩ tới điều gì đó nó lại ngồi xuống rồi lắc đầu: “Thôi không đi đâu, cậu đi đi.”
Cậu bạn cùng phòng hỏi: “Sao không đi? Thầy hiểu trưởng đặc biệt dặn mình nhớ rủ cậu cùng đi đấy.”
“Cậu nói giúp mình cảm thấy trong người không được khoẻ.” Chu Khải xua tay rồi xoay người trở về phòng.
Kỳ thực nó cũng tính tới đó uống ngụm canh nóng cho ấm lòng nhưng nghĩ tới thái độ nhiệt tình thái quá của vợ thầy nó lại ngại, thế nên không muốn đi.
Cậu bạn cùng phòng ôm bụng cười nghiêng ngả: “Haha, biết rồi, có phải cậu sợ thầy giới thiệu cô con gái bảo bối cho cậu không?”
“Biến đi.” Chu Khải tung cước đạp thằng bạn một phát.
Cậu bạn lách mình né đòn rồi lại tiếp tục ba hoa chích choè: “Mình thấy cô nàng lớn lên cũng được đấy chứ, tuy rằng hơi tinh ranh và kiêu ngạo nhưng nhìn chung cũng không tới nỗi. Biểu hiện này của bạn là sao hả? Bạn đâu còn nhỏ nữa, 19, 20 rồi, tìm đối tượng đi là vừa.”
Chu Khải lười đáp lời, đi thẳng vào giường nằm nghỉ.
Ở nhà, Lâm Thanh Hoà nào biết thẳng con trai cưng đang sầu não, cô khá hưởng thụ mấy ngày Tết êm đềm và yên ả.
Năm mới, hy vọng mới, sức sống mới, vạn vật trên khắp thế gian dường như cũng rạng rỡ và hân hoan nghiêng mình đón chào nàng xuân.
Nhưng một nhân vật không được chào đón bỗng dưng xuất hiện phá tan niềm vui đang hiện hữu.
Vâng, chẳng phải ai khác, đó chính là một người không bao giờ chịu yên phận - Hứa Thắng Mỹ!
Lâm Thanh Hoà thật sự không thích con nhỏ này tí nào, đám cưới của nó cô không tham dự, thái độ như vậy còn chưa đủ rõ ràng sao? Ấy thế mà hôm nay vẫn tới tận cửa, tươi cười niềm nở như không hề có chuyện gì mới lạ chứ.
Sao trước đây cô không nhìn ra bộ mặt này của nó nhỉ? Tố chất tâm lý không phải dạng vừa nha! Mà kể ra cũng đúng, một người tầm thường sao có thể lừa gạt tất cả mọi người gây truyện tày trời như nó.
Hứa Thắng Mỹ cười dịu dàng: “Cậu út, mợ út, hai bình rượu ngon này là Triệu Quân đặc biệt chọn mang đến biếu hai người ạ.”
Lâm Thanh Hoà lãnh đạm nhìn đôi vợ chồng trước mắt, mặc dù rất không hài lòng nhưng cô đành nuốt giận vào trong. Ngày tư ngày tết, người ta kỵ nhất những chuyện không vui vì sợ xui rủi cả năm, vậy nên cô đành cười nhạt nói: “Băng thiên tuyết địa lại đang bầu bì, đáng lẽ nên ở nhà mới phải.”
Hứa Thắng Mỹ cười giả lả: “Sáng nay thức dậy, đúng là cháu hơi khó chịu một tí nhưng sao có thể không tới chúc Tết cậu mợ được chứ? Đáng lẽ ngày mồng 2 phải về nhà ngoại nhưng khách khứa tới chúc Tết đông quá, lại là năm đầu tiên về làm dâu, mẹ chồng dặn cháu ở nhà để bà giới thiệu tới toàn thể họ hàng thân thích, nên cháu phải ở nhà tiếp khách, hôm nay mới đi được.”
“Ờ, nhà này không câu nệ tiểu tiết.” Lâm Thanh Hoà nhàn nhạt nói rồi mời vợ chồng nó ngồi xuống ghế sô pha, cô lên tiếng sai con trai đi pha nước: “Thắng Mỹ không thể uống trà, con đi pha cho chị một ly mật ong đi”, nói rồi cô quay sang hỏi Triệu Quân: “Thế còn Triệu Quân muốn uống trà gì?”
Nhận thấy thái độ khách sáo của Lâm Thanh Hoà, lúc này Triệu Quân mới thoáng vừa lòng một ít, hắn nhếch miệng nói: “Trà xanh đi.”
Sau đó mở bao thuốc lá, rút một điếu mời Chu Thanh Bách.
Chu Thanh Bách từ chối ngay: “Tôi không hút thuốc.”
Hứa Thắng Mỹ cười chữa ngượng: “Lần trước cậu đã nói không hút thuốc rồi, anh không nhớ à?!”
“Ờ, anh quên mất.” Triệu Quân thu điếu thuốc về tính châm lửa cho bản thân.
Ai dè, Lâm Thanh Hoà thẳng thừng chặn ngang: “Không thể hút thuốc trong nhà.” sau đó cô quay sang nhìn Hứa Thắng Mỹ: “Hơn nữa Thắng Mỹ đang mang thai, hít phải khói thuốc rất không tốt cho em bé. Bình thường nên chú ý một chút.”
Triệu Quân bất mãn nhíu chặt đầu mày, đến cả ba mẹ còn chưa dạy dỗ hắn như vậy, cô là cái thá gì? Nghĩ thì nghĩ vậy thôi chứ hắn nào dám nói gì, chỉ hậm hực đặt que diêm và điếu thuốc lên bàn nước.
Ngồi không hơi chán, hắn liền bắt chuyện với Chu Thanh Bách: “Tiệm sủi cảo của cậu làm ăn tốt chứ?”
“Tàm tạm.” Chu Thanh Bách lời ít ý nhiều.
Lâm Thanh Hoà cũng yên lặng chẳng nói chẳng rằng, chờ ông xã pha trà xong cô mới lên tiếng: “Uống trà đi.”
Vốn dĩ cô không thích Triệu Quân, nhưng tới nhà là khách, không thể không tiếp, tuy nhiên đừng mong cô tươi cười niềm nở. Vả lại cái ngữ này hay tưởng bở lắm, nhiệt tình một chút không chừng hắn lại nghĩ cô đang nịnh bợ cũng nên.
Triệu Quân bưng chén trà lên uống một ngụm rồi tấm tắc khen: “Trà ngon”
Lâm Thanh Hoà tiếp lời: “Đây là trà xanh loại 1 của phương Nam, ở đây không bán. Nếu cậu thích thì lát nữa tôi đưa cậu hai gói mang về uống.”
Triệu Quân cười tươi rói: “Làm vậy liệu có ngại quá không?”
“Không có gì.” Lâm Thanh Hoà đáp qua loa rồi quay sang nói với Hứa Thắng Mỹ hai câu. Từ đầu chí cuối, nó đều nhất mực một dạ hai vâng, cực kỳ cung kính lễ phép.
Ngồi một lúc, trên cơ bản cả bốn người đều hướng mắt về màn hình TV, không ai nói với ai câu gì.
Đại khái phát giác ra đã tới lúc cần phải đi, Hứa Thắng Mỹ sượng sùng nói: “Chúng cháu còn phải qua chúc Tết ông bà ngoại nữa, vậy xin phép cậu mợ chúng cháu đi trước.”
Lâm Thanh Hoà gật đầu ngay: “Ừ đi đi, bước xuống cầu thang nhớ cẩn thận chút, đi đường cũng vậy phải chú ý trơn trượt. Trời tuyết thế này đáng lẽ không nên ra ngoài mới đúng.”
Đứng lên tiễn hai đứa nó ra cửa, ai ngờ lại chạm mặt Trương Mỹ Liên vừa từ ngoài về.
“Chào thím.” Trương Mỹ Liên cười ngọt ngào chào hỏi Lâm Thanh Hoà nhưng ánh mắt đã kịp lướt qua vợ chồng Hứa Thắng Mỹ và cuối cùng dừng lại trên người Triệu Quân vài giây rồi mới mới xoay gót yểu điệu đi về nhà mình.
Mang theo một bụng tức anh ách, Triệu Quân hậm hực dẫm cầu thang bình bịch, vừa bước xuống sân tiểu khu là hắn căm giận mắng xối xả: “Cô xem đi, thái độ của cậu mợ cô như vậy là sao? Tôi bỏ công bỏ sức đi thật xa tới đây làm khách mà cậu mợ cô tiếp đãi tôi như thế đấy hả?”
Tuy hắn chẳng nghèo một bữa cơm nhưng ít ra cũng phải nhiệt tình mời mọc chứ, đằng này cứ dửng dưng như không, đúng là quá đáng mà!
Hứa Thắng Mỹ cũng đang giận điên lên đây, giờ nó đã là dâu nhà giàu, Triệu gia thừa tiền thừa của, mấy cái loại họ hàng như Chu gia có cũng được không có cũng chẳng sao. Chẳng qua về đây là vì nể tình xưa nghĩa cũ thôi, thế mà không biết trân trọng lại còn đối xử với nó như thế? Thật là đáng chết! Dù vậy Hứa Thắng Mỹ vẫn phải cố nén cơn giận, ngọt nhạt với chồng: “Hai chúng ta sang nhà ông bà ngoại đi.”
Triệu Quân vùng vằng: “Tôi nói cho cô biết lần này là lần cuối, sau này cô đừng bảo tôi tới đây nữa, mặt mũi của Triệu Quân này không phải hạng người nào cũng coi thường được đâu!”
Bạn bè xếp hàng mời cơm mà hắn còn chưa thèm đồng ý kia kìa, đã phải hạ mình đích thân sang tận đây mà đổi lại được cái gì? Được đúng một chén nước chè nhạt thếch, càng nghĩ càng giận tím người!
Ôm một bụng hoả khí ngút ngàn, hai vợ chồng người trước kẻ sau đi tới nhà ông bà Chu.
Trái ngược với hai đứa nó, vợ chồng Chu Thanh Bách tiễn khách xong là xong, chẳng thèm suy nghĩ tới lui chi cho nặng bụng.
Chu Thanh Bách vốn rộng lượng, luôn giữ thái độ ôn hoà với tất cả mọi người nhưng một khi đã không thích thì đừng mong nhận được bất kỳ sự quan tâm nào từ anh. Giống như thằng cháu rể Triệu Quân này, lúc đầu Chu Thanh Bách đã không hài lòng về nó. Vậy nên hễ gặp nhau là mặt anh lại lạnh như tiền.
Còn Lâm Thanh Hoà thì khỏi phải bàn, trước đã không coi Triệu Quân ra gì, giờ xuất hiện Vương Nguyên hoàn hảo về mọi mặt thì Triệu Quân càng tầm thường như hạt cát trên sa mạc.
Đàn ông đàn ang không có sự nghiệp mà đi đâu cũng dương dương tự đắc, vừa không có tài vừa không có đức, đúng là chẳng được cái gì ra hồn.
Còn về Hứa Thắng Mỹ thì tình cảm giữa cô và nó tới nay đã cạn. Giờ nước sông không phạm nước giếng, có phúc thì tự nó hưởng, có hoạ chớ tìm tới bên này, cô không dính líu gì nữa đâu, một lần dại là đã đủ sáng mắt rồi.
Buổi trò chuyện ngày hôm nay tuy khiên cưỡng và nực cười nhưng cũng có cái tốt, hy vọng hai đứa nó nhìn rõ thái độ của vợ chồng cô, từ nay đừng vác mặt tới nữa. Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng, không ưa nhau tốt nhất đừng nên cưỡng ép, chỉ tổ gây khó xử cho đôi bên mà thôi!