Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 410: Chị dâu cả
Ồ, đúng là trai nông thôn, lao động chân tay cho nên cơ thể rắn rỏi, chắc nịch….thật là thích quá đi!
Thế là từ hôm đó, thi thoảng Hổ Tử lại “bất thình lình” gặp được Trương Mỹ Liên. Dưới góc độ không hề hay biết quá khứ oanh liệt của cô ta, cộng với thái độ mềm mỏng dịu dàng của phái nữ, Hổ Tử bất tri bất giác cảm thấy cô gái này khá được.
Quay lại ngày mồng 1 Tết, hai vợ chồng Chu Thanh Bách bận rộn tiếp hết đoàn khách này tới đoàn khách khác. Có trà có bánh, mọi người ngồi sát lại với nhau, thảnh thơi trò chuyện về những gì đã qua, chia sẻ dự định sắp tới và chúc tụng nhau một năm mới thắng lợi rực rỡ.
Ngày hôm sau, mồng hai Tết, ba người nhà Ông gia tới làm khách.
Khỏi cần nói, Lâm Thanh Hoà tiếp đãi niềm nở vô cùng. Đặc biệt mẹ Quốc Lương rất hợp tính Lâm Thanh Hoà cho nên hai bà mẹ mới gặp lần đầu mà như đã thân từ lâu.
Mẹ Quốc Lương cười vui hết cỡ: “Trời ơi, da em đẹp quá, không hề nhìn thấy dấu hiệu tuổi tác. Quả thực chị chưa gặp ai biết cách chăm sóc da dẻ tốt như em đấy, con cái đã lớn hết rồi mà nom vẫn trẻ như gái đôi mươi. So với em thì chị chẳng khác nào bà thím già.”
Vốn dĩ xem qua ảnh chụp đã thấy cô giáo Lâm trẻ rồi nhưng nhìn ngoài đời còn tươi trẻ hơn trong ảnh mấy lần. Bề ngoài không hề tương xứng với số tuổi một tí nào, phải nói là xinh đẹp cực kỳ.
Lâm Thanh Hoà cười tâm tình: “Số em khổ trước sướng sau chị ạ. Trước đây tụi nó còn nhỏ vất vả lắm, giờ ba anh em nó lớn hết rồi em mới đỡ bận một tí, có thời gian chăm sóc bản thân. Em không định đi theo lo lắng cho chúng cả đời đâu, kệ hết, dù sao cũng phải để mẹ lười biếng chút chứ.”
Chu Quy Lai lập tức thốt ra một câu: “Cháu vẫn thường nghe mẹ nói cái gì mà “trộm được phù sinh nửa ngày nhàn” ” (1)
Không hổ danh cây hài của cả nhà, nó cứ thở ra câu nào là khiến mọi người không nhịn được cười, ba mẹ Quốc Lương cũng vui vẻ bật cười thành tiếng.
Lâm Thanh Hoà quay sang hỏi Ông Mỹ Gia: “Năm nay cháu bắt đầu thực tập rồi nhỉ?”
Ông Mỹ Gia gật đầu lễ phép thưa: “Dạ vâng đúng rồi ạ, chúng cháu đã học xong lý thuyết, năm nay bắt đầu bước vào thực tập ạ.”
Thời gian thực tập không ngắn, phải hoàn thành đủ hai năm và kiểm tra đạt yêu cầu mới được đi làm chính thức.
Lâm Thanh Hoà nói: “Không vội, cứ từ từ học tập, cháu vẫn còn trẻ, thừa thời gian trau dồi kinh nghiệm. Trong tương lai nghề này rất có tiềm năng.”
Mẹ Quốc Lương không giấu được sự lo lắng cho con gái: “Con bé vất vả quá.”
Bản thân cô thấy y tá là công việc rất cực khổ, tiếp xúc với nhiều người mà trong bệnh viện không phải ai cũng hoà nhã, dễ nói chuyện, thỉnh thoảng còn đụng phải bệnh nhân hoặc người nhà bệnh nhân xử sự vô lý, thậm chí còn có hành vi quá khích.
Ông Mỹ Gia lắc đầu: “Con rất thích công việc này.”
Lâm Thanh Hoà cũng nói đỡ cho con bé: “Làm y tá quả thực vất vả, đặc biệt là trong giai đoạn thực tập. Tuy nhiên trải qua rèn luyện, con bé sẽ ngày một trưởng thành hơn, sau này sẽ học được tính tự lập.”
Chu Thanh Bách: “Nếu là gia đình quân nhân thì cháu nên vào bệnh viện quân đội.”
Ông Mỹ Gia nhoẻn miệng cười: “Dạ, ý định của cháu cũng là vậy ạ.”
Lâm Thanh Hoà liền nói: “Thằng Khải sang năm cũng tốt nghiệp rồi. Tới lúc ấy cháu giúp dì trông chừng nó nhé.”
Ông Mỹ Gia ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ, còn có hai anh trai cháu nữa ạ. Tới lúc đó chúng cháu có thể tương trợ lẫn nhau.”
Lâm Thanh Hoà cười cười hài lòng.
Mẹ Quốc Lương tiếp lời: “Năm nay Tiểu Khải cũng lớn rồi nhỉ, Quốc Lương nhà chị đang nhắng lên đòi tìm đối tượng cho nó kia kìa.”
Lâm Thanh Hoà bật cười: “Trời, mới bao lớn mà đã vội tìm đối tượng? Mấy thằng khờ đó còn chưa biết yêu là gì ấy chứ. Nhưng không cần biết thế nào, chứ em là em chắc chắn sẽ coi con dâu như con gái. Bên ngoài người ta hay nói mẹ chồng nàng dâu khác máu tanh lòng, còn ở nhà em là tuyệt đối không có chuyện đó. Về sau chúng nó lấy vợ là cho ra riêng hết, tự mình làm chủ, chúng em chẳng cần đứa nào sống chung, hai ông bà già tự ở với nhau.”
Chu Quy Lai đang xem TV bỗng quay đầu ra bồi thêm một câu: “Trời trời trời, mẹ nói cái gì mà con nghe chả hiểu gì cả? Sao đề tài càng lúc càng xa vậy? Không lẽ chị Mỹ Gia sắp thành chị dâu cả nhà mình à?”
Một cô gái vốn bình tĩnh như Ông Mỹ Gia mà lúc này cũng phải đỏ mặt luống cuống tay chân.
Chu Toàn vội vàng lên tiếng chữa cháy: “Thằng nhỏ này không biết giữ mồm giữ miệng, hay phát biểu luyên thuyên lắm ạ. Mong hai bác đừng chấp nhất trẻ con.”
Lâm Thanh Hoà không nói gì mà khéo léo hỏi sang chuyện khác: “Thường ngày chị đi làm được nghỉ hôm nào?”
Mẹ Quốc Lương ăn nhịp trả lời ngay: “Chủ Nhật, mỗi tuần chị được nghỉ Chủ Nhật.”
Lâm Thanh Hoà: “Em cũng giống chị, Chủ Nhật em thường ở nhà không có việc gì làm, nếu chị rảnh thì qua em chơi, em sẽ nấu món ngon chiêu đãi chị.”
Mẹ Quốc Lương cười tíu tít: “Vậy em đừng chê chị phiền nha.”
Vốn chỉ định sang chúc Tết, trò chuyện một lát rồi về nhưng vợ chồng Lâm Thanh Hoà mời mọc nhiệt tình quá, thế là cả nhà Ông gia ở lại ăn xong bữa trưa rồi mới xin phép ra về.
Trên đường về, ba Quốc Lương liền nói: “Quả thực rất tốt.”
Mẹ Quốc Lương tủm tỉm cười nhưng trong bụng thầm nghĩ không phải “rất tốt” mà là “quá tốt” ấy chứ, cô với Lâm Thanh Hoà hợp tính như chị em thân thiết, nếu thực sự có thể kết thành thông gia thì quả thực không gì sánh bằng.
Nghĩ tới đây, cô liền quay sang hỏi con gái: “Mỹ Gia à, con cảm thấy thế nào?”
Ông Mỹ Gia đỏ bừng mặt: “Mẹ, mẹ hỏi gì kỳ cục vậy? Em trai anh Chu Khải còn nhỏ không biết gì nên mới nói linh tinh thôi.”
Mẹ Quốc Lương cười ha hả rồi nói: “Con năm nay đã lớn, cũng tới lúc tìm hiểu xem mắt được rồi. Mấy hôm trước bà ngoại có đánh tiếng sang giới thiệu một người, nhưng bối cảnh gia đình đó quá phức tạp, không thể đáp ứng nổi, còn có Kỷ gia hàng xóm nhà ta cũng lại gặp mẹ đặt vấn đề, tuy nhiên mẹ cũng từ chối luôn rồi.”
Thời điểm Chu Khải mới vào đại học, mẹ Quốc Lương đã rất ưng bụng thằng bé. Mấy năm trở lại đây, nhìn Chu Khải ngày càng xuất chúng cô càng thêm vừa lòng. Đỉnh điểm là hôm nay, sau khi gặp gỡ cha mẹ Tiểu Khải, thì không còn bất cứ lăn tăn hay đắn đo gì nữa, phải nói là đồng ý hai tay hai chân luôn.
Mẹ Quốc Lương nói thêm: “Nếu có tìm đối tượng cho con thì mẹ cũng phải chọn nhà nào giống Chu gia mới yên tâm. Con nhìn xem, dì Lâm và chú Chu rất thân thiện, hoà đồng. Chu Khải chơi thân với anh con bao năm nay, nhân phẩm tính tình nó ra sao nhà ta đều biết rất rõ.”
Ông Mỹ Gia bất đắc dĩ nói: “Mẹ à, Tết nhất mẹ đừng nói chuyện này nữa mà.”
Mẹ Quốc Lương nhún vai: “Được thôi, mẹ không nói nữa, dù sao thì mẹ chỉ ưng mỗi Tiểu Khải. Nếu sau này con tìm người khác không tốt bằng nó thì đừng có mà kiếm mẹ khóc lóc đấy.”
Sống ngần này tuổi, cũng được xem là người từng trải, chỉ cần tiếp xúc thoáng qua là cô biết Chu gia tốt về mọi mặt và quan trọng nhất là tương xứng với gia đình mình.
Ba Quốc Lương lên tiếng giải vây: “Thôi đi mau lên, có vẻ tuyết sắp rơi rồi đấy.”
Mẹ Quốc Lương không tiếp tục nói nữa, ba người nhanh chân rảo bước về nhà mình.
Ở bên này, tâm tình vợ chồng Chu Thanh Bách cũng giống y xì vợ chồng Ông gia, thậm chí Lâm Thanh Hoà còn hào phóng lấy 10 đồng tiền thưởng nóng cho thằng út: “Này, mẹ cho tiền mua kẹo.”
Vừa nãy một câu nói trẻ con tưởng chừng vô tình nhưng đã giúp Lâm Thanh Hoà xác định được ý tứ của mẹ Quốc Lương. Thì ra nhà người ta cũng có suy nghĩ giống mình, khỏi phải nói Lâm Thanh Hoà cao hứng cỡ nào.
Chu Quy Lai cất tiền vào túi rồi nhếch miệng cười: “Mẹ, mẹ muốn cưới chị Mỹ Gia cho anh cả thật hả?”
Lâm Thanh Hoà nhướng mày: “Làm sao? Không được?”
Chu Quy Lai lập tức trổ tài vuốt mông ngựa: “Đương nhiên là được, quá được ấy chứ. Anh cả đích xác nên cưới người vợ như vậy, hiền lành, hiểu biết, không những là sinh viên đại học mà mai sau còn là y tá, điều kiện gia đình cũng rất khá, vô cùng xứng với nhà chúng ta.”
Lâm Thanh Hoà nghiêm giọng: “Lời này chỉ được nói ở nhà, cấm chỉ ra đường nói lung tung, biết chưa?”
Chu Quy Lai gãi đầu cười hềnh hệch: “Dạ, con biết rồi, con đâu phải thằng ngốc, hai người đó bát tự còn chưa xem mà.”
Lâm Thanh Hoà lừ mắt cảnh cáo nó rồi ngồi xuống bàn uống trà với chồng, cô cười khúc khích nói: “Nếu thuận lợi thì hai, ba năm nữa là nhà chúng ta sẽ có thêm người rồi.”
Hiện tại Chu Thanh Bách đã chuyển dời tâm tư bế con gái sang bế cháu gái thế nên anh cũng mỉm cười gật gù: “Phải bảo nó nỗ lực hơn mới được.”
===
CHÚ THÍCH:
Câu thơ được trích trong bài “Đề Hạc Lâm Tự Bích”
Hốt văn xuân tận cưỡng đăng san
忽聞春盡強登山;
Nhân quá trúc viện phùng tăng thoại
因過竹院逢僧話,
Thâu đắc phù sinh bán nhật nhàn
偷得浮生半日閒。
Dịch:
Sống say chết mộng mãi mê man
Chợt nghe xuân hết, gắng đăng san
Cùng tăng trò chuyện bên sân trúc
Trộm được phù sinh nửa ngày nhàn!
Được sáng tác bởi tác giả Lý Thiệp (李涉) một thi nhân đời Đường, sống ở đầu thế kỷ thứ chín Tây lịch. Bài thơ này được đề trên vách tường ở chùa Hạc Lâm, huyện Trấn Giang, tỉnh Giang Tô, Trung Quốc.
Bài thơ nói lên tâm cảnh của người chợt nhận biết vô thường, giác ngộ sinh lão bệnh tử, không chấp, không vướng, không lo, không nghĩ. Từ đó tìm được tâm an, thân an và một đời sống bình yên tự tại.