Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 409: Không gả chồng nghèo
Chả là nhân dịp Tết Nguyên Đán, Trương Mỹ Liên quay về nhà ăn tết cùng gia đình. Ở tiểu khu, cô tình cờ chạm mặt vợ chồng Chu Thanh Bách vài lần, mặc dù đã rất niềm nở chào hỏi nhưng đáp lại sự nhiệt tình của cô chỉ là thái độ vô cùng thờ ơ và lạnh nhạt. Qua đó, Trương Mỹ Liên cũng nhận ra rằng Chu gia không hề có ấn tượng tốt với mình, điều này khiến cô vô cùng thất vọng và có phần suy sụp. Hiện tại cô đã lớn tuổi, bức thiết phải gả chồng ngay, không thể chậm trễ được nữa.
Hai ba năm trở lại đây, vì lý do công việc cô tự mình ra ngoài ở trọ và cũng có hẹn hò với vài đối tượng.
Ừhm, không nhiều lắm, tổng cộng có tất cả 6 người. Trong đó ba gã mặt người dạ thú, ngủ với cô hai tháng rồi tráo trở nói lời chia tay. Nhưng đó chưa phải khốn nạn nhất, còn một gã đốn mạt hơn, ở với cô có bầu nhưng sống chết không chịu nhận, cô đâu còn cách nào khác chỉ có thể tới bệnh viện âm thầm phá bỏ cái thai.
Mặc dù vậy, vẫn còn hai người thật tâm muốn cưới cô nhưng cô không muốn gả. Lý do rất đơn giản - nghèo, đã thế còn đông anh đông em, cô đâu có ngu mà lao đầu vào vũng nước đục đó?
Chọn tới chọn lui, Trương Mỹ Liên vẫn cảm thấy nhà họ Chu hàng xóm là thích hợp nhất. Chu Khải thì khả năng là hỏng rồi, vậy nên cô ta đành rời ánh mắt xuống chàng thanh niên tên Hổ Tử.
Vì đã lâu không về nhà nên Trương Mỹ Liên không nắm được tình hình cụ thể, cô liền tìm mẹ hỏi thăm. Bà Trương suốt ngày ngồi lê đôi mách, có chuyện nhà nào mà bà không thọc mạch huống hồ Chu gia ngay sát bên.
Vừa nghe con gái mấp mé mở lời, bà đã trợn trắng mắt đánh gãy: “Mày đừng nói với mẹ là mày nhìn trúng cái thằng Hổ Tử nhà đó nha?!”
Trương Mỹ Liên nhíu mày: “Sao vậy? Con thấy hắn cũng đâu tới nỗi?!”
Tất nhiên không thể so sánh với Chu Khải, nhưng cũng khá được, mặt mũi dễ nhìn, vóc dáng tương đối, cao tầm 1m78, thân hình vạm vỡ và quan trọng nhất là có quan hệ với nhà họ Chu.
Bà Trương giận dữ mắng: “Mày thôi ngay cho tao. Cái thằng Hổ Tử chỉ là cháu gọi bằng cậu mợ, nhà ở quê nghèo rớt mồng tơi, cả hai anh em phải tha lôi nhau lên đây kiếm ăn, mày tính đi theo nó để chết đói chung à?”
Nghĩ cũng thực nực cười, tới tận giờ mà bà Trương vẫn vênh vênh tự đắc, lên mặt kinh miệt người khác được thì cũng tài. Đúng là đỉnh cao của ảo tưởng sức mạnh! C*t chó loại 3 mà cứ ngỡ là sô cô la hạng 1 à?!
Trương Mỹ Liên lại không nghĩ giống mẹ: “Họ ngoại hay họ nội thì vẫn là cháu ruột. Nhà họ mở nhiều cửa hàng cửa hiệu như thế, về sau không đưa tay giúp đỡ các cháu được chắc?”
Hổ Tử có làn da bánh mật, dù đã lên Bắc Kinh được một thời gian nhưng nó vẫn chả trắng hơn được tí nào, thế mà Trương Mỹ Liên lại chết mê chết mệt cái màu da đấy mới lạ chứ. Hơn nữa người nhà quê càng tốt, cô là gái Bắc Kinh, bằng lòng gả cho hắn há chẳng phải được nhà chồng đội lên đầu hay sao?
Lấy được người thủ đô có mà mát mày mát mặt cả gia tiên tiền tổ ấy chứ, lúc đó vui còn chẳng kịp làm gì có ai để ý tới thanh danh của cô nữa! Với lại thanh danh là cái thá gì, có ăn thay cơm được đâu, người nhà quê chỉ mong no bụng là tốt lắm rồi, ai rảnh hơi quan tâm mấy chuyện bên lề.
Trương Mỹ Liên cố gắng thuyết phục mẹ: “Mẹ à, mẹ nghĩ lại mà xem, dù sao hắn ta cũng là cháu trai ruột, làm gì có cậu nào bắt cháu mình đi làm công cả đời, đúng không? Mà hắn ra riêng thì cậu mợ phải ra sức ra của giúp đỡ là điều hiển nhiên.”
Nghe bùi tai, bà Trương gật gù ý bảo con gái nói tiếp.
Trương Mỹ Liên mỉm cười tiếp tục: “Bao nhiêu năm làm việc với cậu mợ chắc chắn lúc hắn tách ra kinh doanh sẽ không tới nỗi kém cỏi, có khi còn kiếm được nhiều tiền ấy chứ. Với lại quê hắn xa muốn chết, đương nhiên sẽ chọn ở lại Bắc Kinh rồi, như vậy con càng dễ dàng chăm sóc phụng dưỡng mẹ chứ sao!”
Tới đây, bà Trương đã bị lời ngon tiếng ngọt thuyết phục hoàn toàn, bà mỉm cười hài lòng nhưng ngay lập tức quay sang đập con gái một cái rõ đau: “Mày thì giỏi rồi, dắt trai về nhà qua đêm chưa tính còn để người ta bắt được, mày chê gây chuyện chưa đủ lớn hả? Mấy con mẹ quanh khu này đang khua môi múa mép loạn lên kia kìa!”
Trương Mỹ Liên nghẹn cứng họng, rõ ràng cô đã cẩn thận lắm rồi mà, khuya lơ khuya lắt mới dắt người đến, tờ mờ sáng đã đuổi đi, ai mà biết vẫn bị người khác nhìn thấy? Đúng là xui tận mạng!
Bà Trương nhíu mày suy tính: “Sợ rằng vợ chồng nhà kia không chịu đâu.”
Trương Mỹ Liên phất tay: “Dào ôi, mẹ cứ khéo lo bò trắng răng. Cháu khác họ chứ có phải cháu cùng họ đâu, cưới vợ là việc của Hổ Tử, đâu tới lượt Chu gia phản đối với chẳng đồng ý.”
Chỉ cần cô dụ được Hổ Tử lên giường, gạo nấu thành cơm là xong ngay, Chu gia có phản đối đằng trời!
Ngẫm nghĩ một lát bà Trương lại thở dài: “Thằng nhóc đó nhìn bề ngoài cũng tạm, tính tính cũng được, chỉ là hộ khẩu nông thôn, chung quy lại vẫn là đứa không có tiền đồ.”
Trương Mỹ Liên nhún vai nói: “Hộ khẩu nông thôn thì đã sao, sau này xem có cơ hội chuyển hộ khẩu lên đây là thành người Bắc Kinh ngay chứ gì.”
Ngồi nghe nãy giờ, lúc này Trương thị mới lên tiếng thúc vào: “Vậy cô út cần phải nỗ lực hơn nữa. Chu gia bên kia nâng đỡ không ít cháu trai cháu gái đâu. Không lâu trước đây có cô bé tên Hứa Thắng Mỹ mới gả đi đó, nghe nói đàng trai là người Bắc Kinh gốc, rất có tiền có của.”
Mặc dù Trương thị khinh bà chị chồng với cô em chồng ra mặt, đàn bà con gái gì mà phóng đãng, tuỳ tiện, bất cứ thằng đàn ông nào cũng bò lên giường được, nhưng dù sao cũng là gái thành phố, ít nhiều vẫn có tí chút ưu điểm, không phải sao?
Chu Khải nghe chừng khó, cậu ta có hộ khẩu Bắc Kinh chướng mắt Trương gia là chuyện rất đỗi bình thường, nhưng Hổ Tử là thằng nhà quê, lấy quyền gì chọn lựa? Tự dưng rước được cô dâu Bắc Kinh về làm vợ, có mà phước ba đời ấy chứ.
Nếu mọi chuyện thành công, vợ chồng Chu Thanh Bách càng không có lý do đem những chuyện xấu về quê rêu rao, như thế khác gì bôi tro trát trấu lên mặt?
Lúc trước Trương Mỹ Liên để mắt tới Chu Khải, Trương thị cảm thấy rất viển vông nhưng lần này cô út hạ tầm mắt chọn Hổ Tử, Trương thị cho rằng rất được nên mới lên tiếng ủng hộ hết mình. Thật ra cũng chẳng phải tốt đẹp gì, chẳng qua cô ta nhăm nhe công việc tại xưởng may mặc của Lâm Thanh Hoà từ lâu rồi, nghe nói lương cao lắm, mỗi năm đều được tăng lương, đã thế mùa hè còn có chè đậu xanh, làm ca tối còn được ăn khuya, đãi ngộ phải nói là không đâu bằng.
Nếu Trương Mỹ Liên thành công cưới Hổ Tử tức là danh chính ngôn thuận trở thành họ hàng với Chu gia, mà đã là thân thích thì thể nào cũng phải nể mặt sắp xếp cho cô một vị trí công tác.
Trương Mỹ Liên làm bộ do dự lên tiếng: “Nhưng con phải dọn về nhà ở mới được, Hổ Tử ăn ở tại bên này mà…”
Bà Trương nhíu mày hỏi: “Về đây ở thì công việc bên kia thế nào?”
Trương thị vồn vã hơn hẳn bình thường: “Nhà mình còn xe đạp mà, cứ để cô út đạp xe đi làm là được. Nhà chỉ có một cô em chồng, tất nhiên chị mong cô có cuộc sống tốt đẹp rồi.”
Chỉ đợi câu nói này, Trương Mỹ Liên lập tức đồng ý ngay còn nói bồi một câu sau này nhất định sẽ không quên ân tình chị dâu.
Trương gia đóng cửa bàn bạc như đúng rồi, không hề quan tâm thái độ Chu gia đối với nhà mình ra sao.
Mà không biết Trương Mỹ Liên đang gặp vận may hay gì, vừa bước ra cửa một cái liền đụng mặt Hổ Tử.
Chả là Hổ từ vừa từ nhà ông bà ngoại về.
Trương Mỹ Liên chủ động bước lại gần, dịu dàng cười nói: “Cậu tên là Hổ Tử à?”
Hổ Tử vô cùng bất ngờ, sao tự dưng một người không quen biết lại bắt chuyện với mình?
Đúng là Hổ Tử không biết Trương Mỹ Liên vì về cơ bản thời gian của nó kín mít, ban ngày đi làm, ban đêm đi học, còn Trương Mỹ Liên thì đã dọn ra ngoài từ hai năm nay.
Thấy chàng trai sững sờ, Trương Mỹ Liên nhoẻn miệng cười duyên, tự giới thiệu: “Nhà tôi là hàng xóm với nhà cậu anh, tôi tên Trương Mỹ Liên.”
Hổ Tử gật đầu qua loa rồi nói: “Tôi còn có việc, tôi đi trước.”
Lâm Thanh Hoà không phải hạng ngồi lê đôi mách, cô chẳng rảnh tới độ gặp ai cũng đem chuyện Trương gia ra kể. Hơn nữa, nhà đó sống lỗi nhưng lại thích giả thanh cao, con mắt cao hơn đỉnh đầu làm sao chịu nhìn tới thanh niên hộ khẩu nông thôn cho nên Lâm Thanh Hoà thấy không cần thiết phải cảnh báo trước với Hổ Tử và Cương Tử.
Mà Lâm Thanh Hoà không nói thì Chu Thanh Bách lại càng không, còn Chu Toàn và Chu Quy Lai căn bản chả để ý tới chuyện này.
Thế nên Hổ Tử chỉ biết nhà cậu mợ có quan hệ mật thiết với Mã gia, còn Trương gia gì đó không thấy qua lại, thậm chí Tết nhất cũng không sang chơi nhà nhau, đoán rằng hai nhà không thân cho nên Hổ Tử tránh nhiều lời với Trương Mỹ Liên.
Cậu chỉ nói một câu rồi đi thẳng để lại Trương Mỹ Liên đứng đó tần ngần ngắm bóng lưng tràng trai trẻ, hai mắt hấp háy phát sáng!