Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 408: Tin đồn nhảm nhí
Hai vợ chồng vừa cười vừa nói, mặc sức tưởng tượng viễn cảnh tương lai tươi đẹp, chỉ loáng một cái đã đi tới rạp chiếu phim.
Hiện tại tất cả các cơ sở kinh doanh cũng như xưởng may mặc của nhà cô đều đã nghỉ Tết, riêng chỉ có tiệm nước giải khát vẫn còn hoạt động.
Mặc cho thời tiết giá rét thì nhu cầu ăn kem và uống nước ngọt không những không giảm mà còn tăng gấp 3 lần so với ngày thường.
Chính vì vậy Lâm Thanh Hoà quyết định mở cửa phục vụ xuyên lễ và tăng gấp đôi lương nhân viên trong khoảng thời gian từ 20 tháng Chạp tới hết Tết.
Tất nhiên cô đã hỏi ý kiến Thành Dương và Thành Nguyệt. Hai đứa nó không nề hà tăng ca, thậm chí còn rất vui mừng là đằng khác. Tết nghỉ ở nhà cũng chẳng làm gì, đi làm vừa vui lại vừa được gấp đôi lương, chẳng ở đâu có đãi ngộ tốt như vậy.
Nhưng Lâm Thanh Hoà nào phải bà chủ hà khắc, 30 Tết cô cho hai anh em nó nghỉ. Cửa hàng nước giải khát treo biển đóng cửa từ 3 giờ chiều ngày 30 tới 3 giờ chiều ngày mồng 1 sẽ tiếp tục mở cửa phục vụ bà con đi xem phim.
—————
Như thường lệ, đêm giao thừa, cả nhà Lâm Thanh Hòa đều sang chỗ ông bà Chu cùng ăn bữa cơm tất niên. Mọi người quây quần xum họp bên nhau để tiễn đưa năm cũ và đón chào một năm mới an khang, thịnh vượng .
Năm nay, bữa tiệc còn có thêm Vương Nguyên - thành viên chưa chính thức, ngoài ra không thể thiếu ông Vương. Từ đầu giờ chiều, hai anh em Chu Toàn, Chu Quy Lai đã tới trường đại học rước ông nội nuôi lại đây.
Nhìn cả một gian nhà đông đủ con cháu, bà Chu không nén được nhắc một câu: “Năm nay thiếu mất Đại Oa.”
Đúng vậy, lúc nào bà cũng nhớ đến thằng Chu Khải, những đứa cháu khác không phải bà không thương nhưng suy cho cùng thằng Khải vẫn là đứa bà thương nhất.
Lâm Thanh Hoà liền giải thích: “Hôm 28 nó gọi về cho con nói là ngày phép ít quá, không kịp trở về mẹ ạ.”
Bà Chu chép miệng, không nén được xót xa: “Khổ thân thằng bé, Tết nhất mà phải xa gia đình, lủi thủi một thân một mình, không biết có miếng sủi cảo nóng mà ăn không nữa.”
Lâm Thanh Hoà có chút dở khóc dở cười, nhưng cô rất hiểu và cảm thông, người già hay cả nghĩ, bà quan tâm, lo lắng cho thằng cháu cưng là điều hết sức bình thường.
Chu Quy Lai bò ra bàn cười ha hả : “Làm gì khổ tới nỗi không ăn được sủi cảo hả bà, bà suy nghĩ nhiều rồi, hiện tại đã là thập niên 80, đâu còn đói khổ như thời xưa nữa.”
Bà Chu mặc kệ thằng cháu, quay sang hỏi con dâu: “Lần trước mẹ nghe Cương Tử nói con làm khô bò gửi cho Đại Oa hả?”
Lâm Thanh Hoà gật đầu: “Vâng mẹ, hôm bữa thằng nhóc đó gọi về còn dặn con sang năm gửi thêm nhiều cho nó.”
Bà Chu nói luôn: “Thế lúc nào con chuẩn bị gửi thì nói mẹ một tiếng nhá, mẹ làm thêm mấy cái đùi gà đặng có món nọ món kia, ăn cho lạ miệng.”
Gì chứ cái này Lâm Thanh Hoà gật đầu đồng ý ngay.
Bữa cơm hôm nay nên gọi lại đại tiệc mới đúng vì có tận 17 người, phải chia làm hai bàn mới ngồi hết. Quanh bàn cơm, tiếng cười tiếng nói rôm rả hoà với tiếng nhạc sôi động trên TV tạo ra bầu không khí tưng bừng và náo nhiệt vô cùng.
Ăn uống xong xuôi, ba đứa lớn nhất là Chu Toàn, Chu Nhị Ni và Hổ Tử xúm lại rửa dọn chén dĩa, mấy đứa nhỏ thì phụ việc lặt vặt xung quanh. Ở nhà họ Chu không có chuyện phân biệt nam nữ, con trai cũng phải làm việc nhà như thường.
Dọn dẹp xong hết, Chu Quy Lai đi vào phòng khách, vừa lau tay vừa nói với anh rể tương lai: “Anh Vương Nguyên, Chu gia chúng em có quy định, đàn ông ra ngoài kiếm tiền nhưng khi về vẫn phải đỡ đần việc nhà đấy nhá.”
Vương Nguyên cực kỳ tự nhiên gật đầu: “Được, về sau anh với chị Nhị Ni sẽ cùng nhau làm việc nhà.”
Chu Nhị Ni đỏ bừng mặt xấu hổ, vội quay sang nói chuyện với Lâm Thanh Hoà và Chu Hiểu Mai hòng chữa ngượng: “Thím tư, cô út, cháu có mua tặng hai người khăn quàng cổ, thím với cô vào thử xem có thích không ạ.”
Lâm Thanh Hoà bật cười: “ Con bé này! Tự nhiên mua làm gì? Chúng ta thích thì tự mua là được rồi.”
Chu Hiểu Mai cũng cười gật đầu: “Ừ, hai hôm trước dượng út mới mua cho cô một cái xong.”
Nói thì nói vậy chứ hai người vẫn vui vẻ đứng dậy, đi theo Nhị Ni vào phòng trong.
Chu Nhị Ni mở túi lấy hai cái khăn rất đẹp và hợp thời trang.
Mặc dù cực thích nhưng Chu Hiểu Mai vẫn thực tâm dặn dò một câu: “Lần này thôi nhá, lần sau đừng lãng phí tiền như thế nữa.”
Chu Nhị Ni cười cười rồi nhỏ giọng hỏi ý kiến: “Cháu có chuyện này muốn hỏi hai người, Vương Nguyên bảo cháu ngày mai cùng anh ấy về nhà ăn cơm.”
Lâm Thanh Hoà và Chu Hiểu Mai đồng thời quay qua nhìn nhau, rồi Lâm Thanh Hoà lên tiếng hỏi trước: “Cháu nghĩ sao?”
Thấy cả thím và cô đều nhìn mình chằm chằm, Chu Nhị Ni có chút xấu hổ, nó bẽn lẽn nói: “Cháu thấy hơi nhanh quá.”
Chu Hiểu Mai nghĩ sao nói vậy: “Còn nhanh gì nữa, cậu ta tới nhà mình ăn cơm tất niên rồi đấy thôi.”
Đêm đoàn viên, chàng trai tới nhà bạn gái ăn cơm mà không về nhà mình, xem đi thái độ này đã quá mức rõ ràng rồi còn gì?!
Chu Nhị Ni ngượng ngùng đưa tay vuốt tóc: “Cháu đã bảo anh ấy đừng tới, về nhà ăn cơm với gia đình đi nhưng mà anh ấy…”
Lúc Vương Nguyên đề đạt ý tưởng, Chu Nhị Ni một mực phản đối, khuyên anh nên về nhà mình, dù sao cả năm mới có một ngày đoàn tụ. Nhưng Vương Nguyên không những tới Chu gia mà còn muốn dắt Nhị Ni về Vương gia.
Lâm Thanh Hoà cười cười: “Chuyện này cháu tự mình làm chủ thì hơn, làm sao chúng ta quyết định thay cháu được.”
Càng ngày cô càng coi trọng Vương Nguyên, tương lai đây sẽ là người đàn ông thương vợ. Thế nên cô không lên tiếng can ngăn tức là ngầm đồng ý, nếu Nhị Ni muốn thì cứ tới Vương gia ăn cơm, gặp mặt người lớn trong nhà.
Chu Hiểu Mai bộc trực hơn: “Năm nay cậu ta không về nhà ăn cơm tối, chắc chắn mọi người trong gia đình đã đoán được cậu ấy có đối tượng. Cháu mà không về ra mắt e rằng không tốt lắm đâu.”
Lâm Thanh Hoà lại không nghĩ như vậy, cô nói: “Không có gì là không tốt cả, cháu cứ làm theo suy nghĩ của bản thân là được, đừng cưỡng cầu cũng đừng ép buộc chính mình, nếu cảm thấy muốn thì đi còn không thì cứ nói thẳng với Vương Nguyên đợi thêm một thời gian nữa.”
Chu Nhị Ni đăm chiêu do dự nửa ngày rồi nó mím chặt môi tựa như lấy hết can đảm: “Vậy…cháu sẽ đi cùng anh ấy một chuyến.”
Chu Hiểu Mai bật cười: “Đi gặp người lớn thôi mà, cháu đừng khẩn trương như thế chứ, thoải mái đi.”
Lâm Thanh Hoà gật đầu đồng tình: “Cứ bình thản mà đối mặt, chắc có lẽ Vương Nguyên đã nói qua với gia đình cậu ấy rồi, tới đó cháu chỉ cần chú ý thái độ của mọi người là được.”
Cô chưa gặp gia đình Vương Nguyên lần nào, cũng không biết rõ tình huống trong nhà ra sao nên khó mà đưa ra lời khuyên chính xác.
Ngày mồng 1, Chu Nhị Ni theo Vương Nguyên về Vương gia ra mắt trưởng bối.
Còn bên này, vì Chu Quy Lai hiện có máy ảnh cho nên nó phụ trách làm phó nháy cho cả nhà, mọi người không cần mất thời gian rồng rắn kéo nhau ra tiệm chụp ảnh như mọi năm nữa, nhờ vậy mà Lâm Thanh Hoà có thể ở nhà mở cửa tiếp khách từ sớm.
Năm nào cũng vậy, cả nhà thím Mã đều tươi cười vui vẻ sang xông đất đầu tiên. Tất nhiên luôn vắng mặt Hoàng Tiểu Liễu, vợ Mã Thành Dân. Nhưng Lâm Thanh Hoà cũng không chấp nhất tiểu tiết vì làm hàng xóm nhiều năm cô không lạ gì con người Hoàng Tiểu Liễu, tính cách không xấu nhưng hơi kém giao tiếp, sống nội tâm khép kín, cả ngày chỉ quanh quẩn trong nhà lo cơm nước, giặt giũ.
Điều kiện kinh tế Mã giã đã từng bước được cải thiện đáng kể. Hiện tại Mã Thành Dân và bà Mã đều có lương bổng ổn định, ông Mã cũng túc tắc kiếm thêm được chút đỉnh. Cả gia đình chỉ cần tập trung lo cho một mình Mã Tiểu Đản ăn học thôi. Còn gia đình anh con trai cả vẫn đóng quân ngoài biên cương chưa biết khi nào mới trở về. Chắc sẽ về thôi nhưng có lẽ phải mất một thời gian dài nữa.
Bởi vì mới ngày đầu năm mới, thím Mã không muốn Lâm Thanh Hoà bực bội cho nên tránh nhắc tới chuyện Trương Mỹ Liên gặp riêng bà dò hỏi tình hình Chu Khải.
Lại nhắc tới Trương gia, có hai cô con gái thì cả hai cô đều bị đàm tiếu khắp vùng.
Trương Mỹ Hà thì khỏi phải nói, những người phụ nữ có chồng cực kỳ bài xích cô ta. Có rất nhiều đàn ông quanh đây hám của lạ, nhiều lần trộm tìm tới Trương Mỹ Hà ăn bánh trả tiền, thử hỏi mấy bà vợ ở nhà không điên sao được?
Còn Trương Mỹ Liên tuy không làm nghề buôn hương bán phấn như chị gái nhưng tình trường dày đặc, nghe nói thay đối tượng nhanh hơn thay áo. Thậm chí có người còn nhìn thấy cô ta tới bệnh viện, hình như đi phá thai thì phải.
Tóm lại tin đồn nhảm về Trương gia có nói cả ngày cũng không hết, thanh danh nhà đấy bị hai cô con gái bôi đen đến độ không thể đen hơn được nữa.