Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 407: Con thứ tư
Chu Toàn và Chu Quy Lai tung tăng xách túi quýt về nhà.
Hai thằng con vừa vào cửa, Lâm Thanh Hoà đã ngạc nhiên hỏi ngay: “Quýt ở đâu ra thế? Hai bác Ông Gia cho các con à?”
Chu Quy Lai nhanh nhảu lên tiếng: “Bác gái cho tụi con đó, nói là ngọt lắm, hai bác đều bắt phải cầm về, chúng con không cách nào từ chối.”
Lâm Thanh Hoà cười hỏi: “Các con sang đó có những ai ở nhà?”
Chu Quy Lai: “Có bác trai và bác gái thôi.”
Chu Toàn bổ sung thêm: “Anh Quốc Lương và Quốc Đống năm nay cũng không về, chị Mỹ Gia thì tới nhà bạn học. Nhưng con nghe ý thì có vẻ đầu năm nay nhà bác ấy sẽ tới nhà ta chúc Tết đó mẹ.”
Lâm Thanh Hoà liền cười: “Ừ mẹ biết rồi, có gì hôm đó mời họ ở lại nhà mình ăn lẩu luôn.”
Chu Thanh Bách đi ra cầm một quả quýt lên bóc vỏ rồi đưa cho vợ, sau đó chính mình cũng ăn một quả, anh gật gù tán thưởng: “uhm, quýt ngọt lắm, không chua.”
Lâm Thanh Hoà cười híp mắt: “Ngon đúng không? Em thích ăn quýt ngọt như thế này lắm.”
Chu Thanh Bách nâng tay xem đồng hồ thấy thời gian còn sớm anh liền nói: “Đi, mình ra ngoài mua thêm về ăn.”
Lâm Thanh Hoà nháy mắt thích thú rồi quay sang nói với hai thằng con trai: “À bữa tối nay các con sang nhà ông bà nội ăn cơm nhé, Hổ Từ và Cương Tử đã đi từ lúc nãy rồi.”
Dặn dò con cái xong xuôi, hai vợ chồng sóng vai ra ngoài.
Những ngày cuối năm tiết trời giá lạnh, tuyết phủ trắng các mái nhà, tán cây, tạo nên khung cảnh mùa đông tuyệt đẹp và lãng mạn. Mặt đường như được trải tấm thảm trắng muốt, khá khó đi nhưng nếu nổi hứng tản bộ thì cũng có cái thú riêng của nó, đạp chân lên tuyết, nghe tiếng lạo xạo rất vui tai. Và quan trọng nhất là một người bước một người dìu, nương tựa vào nhau cảm thấy đời thật như ý!
Vừa dạo bước, Lâm Thanh Hoà vừa tàn gẫu với anh xã: “Chưa biết chừng mai này nhà ta và nhà họ Ông kết thành thông gia ấy chứ, anh thấy thế nào?”
Chu Thanh Bách: “Chờ người ta tới nhà mình xem thế nào đã.”
Lấy vợ xem tông, tuy rằng anh không có ý định can thiệp vào chuyện tình cảm của các con nhưng dù sao đây cũng là dâu cả trong gia đình cho nên anh cũng muốn xác nhận xem gia đình họ là người ra sao.
Lâm Thanh Hoà gật gật đầu, chuyển sang nói tới chuyện nhà anh chị cả.
Hiện tại, ngôi nhà mơ ước của anh chị đã được xây xong, đó là một gian nhà ngói cực kỳ khang trang và rộng mở. Phải nói ngay cả vợ chồng Lâm Thanh Hoà cũng rất bất ngờ, không nghĩ anh chị cả tích cóp được nhiều tiền đến vậy.
Qua điện thoại, chị cả Chu hào hứng khoe nhà cửa rộng rãi thoáng mát lắm, còn xây sẵn vài gian phòng trống, cha mẹ và nhà chú thím có về quê chơi cũng không sợ thiếu chỗ ở.
Bao năm trồng trọt, cấy cày, nuôi heo nuôi gà được đồng nào đều đổ hết vào căn nhà này nhưng chị cả Chu chẳng tiếc chẳng buồn. Buồn làm sao được, phấn đấu nhiều năm cuối cùng cũng chân chính sở hữu một chỗ ở riêng biệt và thoải mái, chị mừng còn không kịp ấy chứ!
Chu Thanh Bách cười cười: “Anh cũng muốn xây một căn.”
Bây giờ bọn nhỏ đã lớn hết rồi, ngôi nhà dưới quê lại nhỏ quá, chắc chắn không đủ chỗ cho cả gia đình. Có khi cũng phải suy nghĩ tới việc nâng cấp, xây thêm phòng ốc để khi nào có dịp vợ chồng con cái về thăm quê thì còn có chỗ mà ở.
Lâm Thanh Hoà: “Đợi sau này rồi tính.”
Dù có chuyển hộ khẩu lên thành phố thì trên cơ bản mọi người vẫn luôn nhớ về nơi chôn nhau cắt rốn của mình. Hơn nữa điều kiện ở quê nhà tương đối tốt, thỉnh thoảng trở lại thăm bà con, tiện đổi gió cũng là ý kiến hay. Nhưng cô không định xây nhà ngói, nếu xây thì cô sẽ mua một miếng đất thật lớn rồi cất cái nhà lầu.
Bất chợt Chu Thanh Bách quay qua nhìn thẳng vào mắt vợ hỏi: “Sau này hai ta về quê dưỡng lão?”
Lâm Thanh Hoà dở khóc dở cười, hỏi ngược lại: “Giờ anh mới bao tuổi mà đã tính tới chuyện dưỡng lão hả?”
“Nghĩ trước cũng được mà.” Chu Thanh Bách nhìn quanh thấy không có người liền trộm bắt lấy đôi tay nhỏ, miết miết, gãi gãi nhè nhẹ vào lòng bàn tay cô.
Lâm Thanh Hoà cong môi cười, đúng là chỉ giỏi làm bộ làm tịch, thích bỏ xừ mà còn bày đặt giả vờ điềm tĩnh nãy giờ. Tuy nhiên cô không vạch trần anh mà thuận thế nắm tay anh thật chặt.
Cô biết chồng mình vẫn luôn hoài niệm cố hương, lên Bắc Kinh mấy năm, hưởng thụ cuộc sống văn minh hiện đại nhưng về già có lẽ anh muốn quay về chốn xưa. Thôi thì nước chảy về nguồn, lá đành trôi theo.
Nghĩ tới đây, cô nhoẻn miệng cười dụ ngọt chồng: “Đợi sau này quê quán phát triển hơn, chúng ta về quê ở cũng được.”
Về sau quốc gia phát triển vượt bậc thế nào, cô biết rất rõ nhưng chỉ qua lời kể e rằng khó thuyết phục được anh, thôi cứ để anh tận mắt chứng kiến vậy. Tới lúc ấy anh tự nhiên sẽ biết thành phố lớn mới là địa phương dưỡng lão tốt nhất. Tốt về tất cả mọi mặt từ tiện ích xã hội, giao thông công cộng, trị an cho tới y tế, chăm sóc sức khoẻ tất tần tật, à tất nhiên điều kiện tiên quyết là phải có tiền thì mới đủ khả năng chi trả cho các dịch vụ đẳng cấp cao.
Chu Thanh Bách gật đầu, anh siết chặt tay vợ, chậm rãi bước đi.
Hiện tại đã là những ngày cuối cùng của năm 82, chỉ còn vài ngày nữa là bước sang năm 83, không khí chung đã có sự chuyển biến rõ rệt, phải nói là khác xa hai năm trước.
Tỷ như trên TV, người ta đã công khai trình chiếu hình ảnh nam nữ hôn môi hay cho phép phát các bài tình ca, tôn vinh tình yêu đôi lứa. Giờ đi đến đâu, khắp các phố lớn hay ngõ nhỏ mọi người đều có thể dễ dàng nghe được những giai điệu êm ái, du dương cùng ca từ ngọt ngào, lãng mạn.
Thế nên vợ chồng Chu Thanh Bách có dắt tay nhau trên phố thì cũng không có gì phải ngại. Mà dắt tay thì đã là gì, ra công viên xem kìa, bọn trẻ còn bạo dạn hơn nhiều ấy chứ.
Đi được nửa đường, bỗng nhiên Chu Thanh Bách bật thốt một câu: “Thôi không sinh nữa.”
Nhất thời Lâm Thanh Hoà chưa kịp hiểu ra, mãi sau cô mới bừng tỉnh, bất thình lình khựng bước, xoay người anh chồng để mặt đối mặt rồi nhướng mày hỏi: “Anh chắc chứ?”
Kỳ thực cô không cảm thấy mình còn khả năng sinh đẻ, qua năm đã 37 tuổi, hơn nữa lại buộc ga-rô thì tỷ lệ hoài thai gần như bằng 0. Chẳng qua thấy anh xã ham thích quá, cô lại không muốn làm anh buồn cho nên lâu nay mới thuận theo anh mà thôi.
Chu Thanh Bách hít một hơi thật sâu rồi nghiêm túc gật đầu: “Ừhm.”
Nguyên nhân của quyết định này phải kể đến ngày hôm qua, chú Vương thấy mệt trong người nên anh đưa chú tới bệnh viện thăm khám. Ở đó tình cờ bắt gặp một sản phụ 40 tuổi được người nhà gấp gáp đưa vào viện cấp cứu. Rõ ràng người phụ nữ này trốn kế hoạch hoá gia đình, cố tình mang bầu. Lúc ấy anh còn nghe được hai cô y tá bàn luận vấn đề mẹ cao tuổi sinh con rất nguy hiểm, chưa biết chừng một xác hai mạng như chơi. Nghe tới đó, Chu Thanh Bách sực nhớ tới bà xã nhà mình, năm nay cô đã 37, sắp sửa bốn chục rồi. Chẳng qua cô trẻ trung xinh đẹp so với tuổi, thường ngày lại hay nhõng nhẽo, làm nũng, anh quen cưng chiều nên bất tri bất giác quên mất tuổi thật của vợ.
Đang miên man trong dòng suy nghĩ thì tiếng thét chói tai của sản phụ trong phòng khám vọng ra, khiến da đầu Chu Thanh Bách tê rần. Anh nhanh chóng đưa ra quyết định, thôi thôi, ba đứa con là tốt rồi, anh không cần thêm đứa thứ tư nữa, kinh khủng quá!
Những chuyện này Lâm Thanh Hoà không hề hay biết nhưng thấy chồng suy nghĩ thông suốt, thực sự cô cảm thấy như trút được tảng đá nghìn cân. Không phải cô nhẹ nhõm vì không cần sinh con mà là cô sợ cố gắng mãi không có kết quả sẽ khiến anh chán nản và thất vọng. Cô biết mong ước có con gái gần như đã trở thành chấp niệm khó buông trong lòng ông xã. Sống với nhau bao năm, anh chưa từng bắt cô phải làm bất cứ điều gì, chỉ ước ao có đứa con thứ tư mà thôi, gái thì quá tốt mà trai cũng không chê. Chính vì quá hiểu chồng nên Lâm Thanh Hoà không nỡ đả kích anh, chỉ còn cách thuận theo anh cùng nhau cố gắng.
Nhìn thẳng vào lương tâm mà nói thì Lâm Thanh Hoà thực sự rất rất yêu chồng, hơn ai hết cô muốn tình yêu của họ được kết tinh. Vả lại cô cũng đã chuẩn bị xong xuôi về mặt tư tưởng, kể cả có đẻ được thêm thì cô sẽ yêu thương cả 4 đứa trẻ như nhau, tuyệt đối không có nửa điểm phân bì. Không cần nói nhiều, tất cả chúng đều do cô sinh ra, đều là con ruột của Lâm Thanh Hoà cô.
Nhưng dù vợ chồng cô có muốn tới mức nào thì đều bị nguyên chủ nhẫn tâm chặn đứng một bước. Cô chỉ là người tới sau, còn có thể làm gì khác đây???
Thôi sự thật mãi là sự thật, có trách cứ cũng chẳng thay đổi được gì, Lâm Thanh Hoà cười nhẹ nhàng lựa lời an ủi chồng: “Sau này sợ rằng thằng cả với thằng hai không được phép đẻ nhiều, thằng ba làm buôn bán tự do, em sẽ khuyến khích vợ chồng nó đẻ thêm mấy đứa cho vui nhà vui cửa. Tóm lại chắc chắn chúng mình sẽ có cháu gái để cưng nựng, bế bồng.”
Chu Thanh Bách không nói gì nhưng anh ngẫm nghĩ thấy vợ nói đúng, không ôm được con gái thì ôm cháu gái cũng rất được.
Thấy sắc mặt anh xã đã hoà hoãn được một chút, Lâm Thanh Hoà nói thêm: “Treo thưởng một cái mặt bằng cửa hiệu, ai có thể sinh cháu gái cho em, em lập tức khen thưởng!”
Chu Thanh Bách bật cười thành tiếng, đánh ánh mắt tán thưởng cho cô vợ nhỏ, chủ ý này rất không tồi nha!