Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 406: Thăm Ông Gia
Cuối năm, mọi người lục tục chuẩn bị Tết nhất, Lâm Thanh Hoà và các con đều đã nghỉ, tiệm sủi cảo của Chu Thanh Bách vẫn tiếp tục mở cửa phục vụ khách thêm vài ngày nữa.
Vốn dĩ cô đang định nhân dịp này kêu Chu Nhị Ni dẫn Vương Nguyên về ra mắt cha mẹ nhưng ngẫm đi ngẫm lại thì bây giờ chưa phải lúc. Thứ nhất là chuyện Hứa Thắng Mỹ mới xong xuôi, nghe nói thanh danh Triệu Quân bị đàm tiếu khắp một vùng, tới tận bây giờ dư âm vẫn chưa tan. Thứ hai là trước mắt xem ra hai đứa nó chưa tính toán tới việc kết hôn.
Mặc kệ Vương Nguyên nôn nóng muốn chết, thì cũng phải thôi, trời lạnh thế này có cô vợ ôm ngủ không phải sướng hơn một mình một giường lạnh lẽo à. Thế nhưng Chu Nhị Ni chưa hề tính tới chuyện đó.
Lâm Thanh Hoà có thể nhìn ra được con bé rất nghiêm túc trong chuyện yêu đương, đồng thời rất cẩn trọng trong vấn đề kết hôn cũng như hoạch định tương lai sau này.
Rốt cuộc thì hôn nhân là chuyện đại sự mà, nào thể qua loa quýt luýt được. Một khi đã quyết định đặt bút ký vào giấy kết hôn là người ta nói chuyện một đời một kiếp chứ làm gì có ai muốn đứt gánh giữa đường bao giờ? Ly hôn chẳng qua chỉ là bước đường cùng, không còn một sự lựa chọn nào khác mà thôi.
Hôm nay, Chu Toàn sang nhà ông bà nội chơi, lúc về còn xách theo hai con gà đã được mổ và vặt lông sạch sẽ, bà nội nói cho riêng mấy đứa chúng nó để dành ăn tết.
“Ba, khi nào ba định nghỉ tết vậy?” Vì đã được nghỉ học nên Chu Quy Lai bị xách cổ ra quán phụ gói sủi cảo, nó vừa gói mà vừa nhấp nha nhấp nhổm như có gai chọc vào mông.
Lâm Thanh Hoà lừ mắt: “Thằng nhóc thúi này, làm việc kiếm sống mà lười là sao hả?”
Gần đây cô bắt đầu sốt ruột vì năm hết Tết đến mà chưa biết thằng lớn có được về hay không. Nó đã xa nhà tròn một năm, chỉ gọi về được đúng hai cuộc điện thoại, thậm chí còn chưa biết chính xác khi nào mới được nghỉ phép nữa.
Nghĩ tới đây cô bất chợt than ngắn thở dài: “Mới chỉ học trường quân đội thôi mà, sao lại bận rộn như vậy chứ?!”
Vừa nghe liền biết bà xã lại đang nhớ thằng con lớn đây mà, Chu Thanh Bách mỉm cười trấn an: “Tuy rằng nó mới là sinh viên nhưng trường quân đội nghiêm khắc hơn trường thường, sau này còn gắt gao hơn nữa, nó tập thích ứng trước cũng tốt.”
Trái ngược hoàn toàn với vợ, Chu Thanh Bách không hề lo lắng gì, Chu Khải năm nay đã 18, sang năm là 19 tuổi rồi, anh rất tin tưởng vào con trai lớn nhà mình.
Lâm Thanh Hoà không nói gì nữa chỉ mặt ủ mày chau, nhìn đến là tội.
Đến cả Chu Quy Lai cũng phải lên tiếng an ủi mẹ: “Hè sang năm là anh cả tốt nghiệp rồi, tới lúc ấy anh sẽ được về nghỉ ít ngày.”
“Thì cũng chỉ được có vài ngày thôi.” Chuyện này Lâm Thanh Hoà biết chứ, bữa gọi điện về thằng cả đã nói rồi, căng lắm là ở nhà được bảy ngày, sau đó nó phải tham gia đặc huấn gì gì đó, không thể chậm trễ.
Lâm Thanh Hoà cứ ngóng mãi, ngóng mãi cho tới tận 28 tháng Chạp, Chu Khải mới gọi điện về. Thì ra đến hôm nay nó mới xong nhiệm vụ, tuy nhiên kỳ nghỉ quá ngắn, còn không đủ ngày đường thế nên nó quyết định ở lại trường luôn, không về ăn Tết cùng gia đình.
Nghe con thông báo, Lâm Thanh Hoà có chút thất vọng, cô buồn thiu cất tiếng hỏi thăm: “Lần trước mẹ gửi khô bò con có nhận được không.”
Chu Khải cười: “Con nhận được, ăn ngon lắm. Qua năm mẹ lại làm thêm cho con một ít nữa nhé.”
Lúc này cô mới bật cười mắng thằng oắt con rồi hai mẹ con tâm sự một trận cho đã nhớ, mãi sau mới lưu luyến treo điện thoại.
Trở về tiệm, Lâm Thanh Hoà than thở với anh xã: “Hình như em bắt đầu tới tuổi lải nhải dông dài rồi.”
Chu Thanh Bách bật cười lắc đầu: “Không lải nhải.” Sao vợ anh lại lải nhải được chứ, anh thích nghe mọi điều cô nói, kể cả cô có nói suốt ngày bên tai thì anh cũng không cảm thấy phiền chán.
“Mỗi năm lại già thêm một tuổi, đến cả bản thân em cũng thấy mình không còn được như xưa nữa rồi.” Lâm Thanh Hoà lấy cái gương cầm tay ra, chăm chú soi trái soi phải. Mặc dù cô đã rất chú trọng bảo dưỡng thì vẫn không thể thắng được thời gian, khoé mắt đã bắt đầu xuất hiện nếp nhăn.
Chu Thanh Bách đặt viên sủi cảo đang nặn dở xuống, nghiêm túc khẳng định: “Mỗi năm em đều xinh đẹp hơn.”
Lâm Thanh Hoà cười trừng mắt một cái nhưng trong lòng ngọt ngào như được rót mật.
Buổi tối về nhà, cô lập tức điều chế một chiếc mặt nạ mật ong, phải tăng cường cung cấp dưỡng chất cho làn da mới được, nhất định không thể để nó lão hoá quá nhanh.
Cương Tử đang xem TV, nhìn thấy mợ trét đầy mật ong lên mặt, nó vô cùng tò mò hỏi: “Mợ ơi, mợ quét cái này thực sự có thể xinh đẹp hơn ạ?”
Lâm Thanh Hoà xua tay: “Cháu còn nhỏ, không hiểu cái này đâu.”
Cương Tử nghĩ sao nói vậy: “Nếu hữu dụng thì để cháu bảo mẹ cháu làm mới được, nếu mẹ cháu có thể trẻ trung, xinh đẹp như mợ út thì tốt quá.”
Được khen trẻ đẹp có phụ nữ nào không thích? Lâm Thanh Hoà cũng vậy, cô cười tủm tỉm nói: “Bảo dùng trứng gà mật ong chắc chắn mẹ cháu sẽ tiếc không làm đâu, cứ bảo mẹ đắp dưa leo là được.”
Năm nay cả Hổ Tử lẫn Cương Tử đều muốn trải nghiệm năm mới tại Bắc Kinh, vậy nên hai anh em chỉ gọi điện thoại về nhà thông báo, chị Hiểu Cúc cùng không có ý kiến gì mà Lâm Thanh Hoà thì lại càng không, chúng nó thích ở lại thì ở, thêm đôi đũa cái chén thôi mà, không thành vấn đề.
Nghĩ nghĩ một hồi, Lâm Thanh Hoà liền hỏi Chu Toàn: “À, anh hai, con có biết nhà Ông Quốc Lương bạn học anh cả con ở chỗ nào không?”
“Dạ biết ạ.” Chu Toàn gật đầu. Nó được anh cả cho đi theo một lần, tuy rằng khá xa nhưng nó vẫn nhỡ rõ đường đi.
Lâm Thanh Hoà liền nói: “Ngày mai con sang đó ngồi chơi đi, mang tặng bác gái hai bình trà bưởi mật ong, thông báo với Ông gia là năm nay anh cả con không về ăn Tết.”
Đúng vậy, cô rất thích con gái nhà người ta, nếu có duyên kết thành thông gia thì còn gì bằng. Tuy chưa gặp trực tiếp ba mẹ Ông Quốc Lương nhưng cô đoán chắc hai người họ là người tốt, nếu không thì thằng Khải sẽ không duy trì đi lại gần gũi bao năm như thế, còn thường xuyên chạy sang nhà người ta ăn cơm ké nữa chứ. Vậy nên, năm nay thằng cả không về thì thằng thứ hai thay anh trai sang thăm hỏi giữ quan hệ đi.
Chu Quy Lai lập tức hóng hớt: “Anh hai cho em đi với nhá.”
Chu Toàn đáp: “Hỏi mẹ ấy.”
Lâm Thanh Hoà: “Đi cũng được nhưng đừng có mà ba hoa bậy bạ đấy.”
Chu Quy Lai cười hềnh hệch: “Nhất định rồi, con sẽ ngồi yên lặng ngoan ngoãn. Anh cả chơi thân với anh Quốc Lương như thế, con cũng nên tới Ông Gia chào hỏi chứ.”
Lâm Thanh Hoà bật cười, cái thằng này chỉ được cái miệng dẻo quẹo, cứ xoen xoét như ông cụ non, nhưng cô cũng mặc kệ, nó muốn thì cho nó theo.
Ngày hôm sau, Chu Toàn và Chu Quy Lai ôm hai bình trà bưởi mật ong tới Ông Gia.
Vì Chu Toàn đã tới một lần cho nên mẹ Quốc Lương nhận ra nó ngay, nhìn sang cậu thiếu niên bên cạnh mặt mũi từa tựa Chu Khải nên bà đoán ngay đây là hai đứa nhỏ nhà họ Chu cho nên vô cùng cao hứng mời hai anh em vào nhà.
Cả ba và mẹ Quốc Lương đều tiếp đón hai anh em Chu Toàn rất thịnh tình và nồng nhiệt, lúc ra về còn tặng hẳn một túi quýt loại đặc biệt to và ngọt nhất thị trường hiện nay.
“Em cũng hào phòng quá nhỉ.” Ba Quốc Lương cười trêu ghẹo, đương nhiên anh không tiếc túi quýt mà định chọc bà xã tí cho vui thôi.
Mẹ Quốc Lương chẳng thèm để ý vì còn mải nâng niu hai bình trà mật ong: “Tất nhiên rồi, anh không thấy mẹ Tiểu Khải vẫn còn nhớ đến em à. Hai cái bình này em tha hồ uống một thời gian dài đấy.”
Đương nhiên, bình trà chỉ là phụ, cái chính là tâm ý của mẹ Tiểu Khải kìa. Năm nay thằng bé không về, cô ấy đặc biệt sai hai thằng nhỏ tới thông báo một tiếng, đúng là một người thông tình đạt lý, cư xử lại vô cùng tinh tế và lịch sự.
Mẹ Quốc Lương liền nói: “Năm nay cả Quốc Đống và Quốc Lương đều không về. Chắc em với Mỹ Gia sẽ qua đó thăm hỏi một chuyến.”
Cô rất muốn gặp mẹ Tiểu Khải một lần, nếu hợp tính thì tốt quá, sau này rảnh rỗi có thể thường xuyên ghé chơi, thắt chặt tình cảm giữa hai nhà.
Ba Quốc Lương dở khóc dở cười nói: “Hai mẹ con đi thì cho anh theo với chứ.”
Mẹ Quốc Lương vẫn còn đang háo hức trong chính suy nghĩ của mình thế nên thản nhiên đáp: “Được được, hôm đó cả nhà ta cùng đi.”
Hôm nay Ông Mỹ Gia tới nhà bạn học, tới tận giờ cơm chiều mới về. Vừa vào cửa đã bị mẹ kéo lại thông báo một tin giật gân, năm nay cả nhà sang Chu gia chúc Tết và tất nhiên nó là người dẫn đường.
Ông Mỹ Gia hơi xấu hổ một chút nhưng nó cũng không lên tiếng từ chối, vì dì Lâm là người thân thiện và dễ bắt chuyện. Hàn huyên cùng dì ấy chẳng những rất thoải mái mà còn được mở mang thêm nhiều điều mới mẻ.