Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 405: Ảnh chụp con rể tương lai
Vào trong phòng, bà Chu liền nói: “Bà thấy chàng thanh niên này thật có lòng, cháu nghiêm túc tìm hiểu người ta đi. Nhưng tuyệt đối không được nhắc tới cái gì mà chia tay đâu đấy, bà là bà không thích nghe mấy từ đó đâu.”
Chu Nhị Ni mặt đỏ tía tai: “Bà, mới ăn có một bữa cơm thôi mà.”
Bà Chu bật cười: “Cái này là ra mắt người lớn, cái gì mà ăn một bữa cơm thôi? Nghiêm túc vào, biết chưa? Đừng có nghĩ tới mấy chuyện linh tinh.”
Chu Nhị Ni vô cùng bất đắc dĩ, mới ăn chung có một bữa cơm thôi mà, sao cô cảm thấy bà nội đã hoàn toàn đứng về phía tên mặt dày kia thế?
Đâu chỉ có bà Chu mà cả ông Chu cùng vợ chồng Chu Hiểu Mai đều hài lòng tuyệt đối.
Cơm đã xong, chuyện trò đã đủ, Vương Nguyên xin phép đưa Nhị Ni về nghỉ ngơi đặng ngày mai còn phải đi làm sớm.
Bây giờ chỉ còn toàn người nhà, Chu Hiểu Mai không cần kiêng dè gì mà nói thẳng: “Con thấy mối này quá được, Nhị Ni gả cho người chồng như thế, cuộc sống sau này chắc chắn không cần suy nghĩ.”
Tô Đại Lâm tán thành với bà xã: “Rất…rất…tốt…”
Tô Thành và Tô Tốn tranh nhau khen: “Chú cho kẹo dừa ngon ơi là ngon, anh Tam Oa cũng rất thích ăn.”
Trẻ con thích ngọt mà kẹo dừa này lại là đặc sản Hải Nam, thơm ngon vô cùng. Vương Nguyên đánh đúng tâm lý, bảo sao bọn trẻ trong nhà không quý như vàng.
Chu Hiểu Mai bật cười: “Không phải chú, từ bây giờ gọi là anh rể nghe chưa.”
“Còn chưa biết có thành hay không mà.” Nói là nói vậy thôi chứ thực sự bà Chu ưng cái bụng lắm rồi.
Chu Hiểu Mai lại không nghĩ giống mẹ, cô phất tay: “Ôi cậu ấy thật lòng, Nhị Ni vừa ý. Đôi trẻ tình đầu ý hợp sao lại không thành. Hơn nữa anh chị tư bên kia cũng không có ý kiến.”
Ai chứ Chu Hiểu Mai tuyệt đối tin chị tư, chỉ cần chị nói được là được. Với lại mọi người đã gặp tận mắt rồi, một chàng thanh niên tốt như thế mà không kết hôn thì còn muốn tìm cái dạng gì?
Nghĩ tới đây, Chu Hiểu Mai bĩu môi: “Tốt gấp vạn lần thằng chồng Thắng Mỹ.”
Không chỉ Triệu Quân mà cả Thắng Mỹ nữa, nói tóm lại riêng cặp vợ chồng nhà đó là Chu Hiểu Mai không ưa cả đôi.
Mà khi Chu Hiểu Mai nói ra câu này, không một ai phản bác, hai người đàn ông ai tốt ai xấu, để lên bàn cân rõ mười mươi thế rồi, còn phản bác cái nỗi gì?
Vậy là chỉ trải qua hai bữa cơm, trên cơ bản toàn bộ nhà họ Chu đều chấp nhận Vương Nguyên là cháu rể tương lai.
Mà Vương Nguyên cũng không phụ biệt danh “mặt dày” người yêu đã đặt cho, từ hôm đó trở đi, anh không đi ăn ngoài nữa, hễ tan tầm một cái là tới thẳng tiệm sủi cảo ăn cơm cùng gia đình Chu Thanh Bách.
Nói ra lại bảo là khen chứ Vương Nguyên cư xử khéo léo tuyệt vời, anh không hề nhắc tới tiền cơm vì như vậy thì khách sáo quá, anh đang muốn gần gũi như người một nhà mà, càng thân tình thì càng sớm rước được nàng về dinh, không phải sao? Thay vào đó, Vương Nguyên mua cho Chu Quy Lai một túi phim, còn dặn thằng nhóc cứ chụp thoả thích, hết lại có thêm.
Khỏi phải nói, Chu Quy Lai sướng phát điên, theo đuổi đam mê mà có người ủng hộ vật chất không giới hạn thế này thì còn gì bằng?!
Sau khi biết việc này, Lâm Thanh Hoà liền nói riêng với Chu Nhị Ni: “Ăn bữa cơm thôi mà đâu có đáng bao nhiêu, làm gì phải mua cho thằng nhóc Quy Lai nhiều phim thế kia. Chiều quá nó sinh hư mất.”
Chu Nhị Ni cười cười: “Anh ấy muốn mua thì cứ kệ anh ấy đi thím, dù sao cũng không thể tới nhà ta ăn không được.”
“Trước mắt cũng xem như nửa người nhà rồi, thêm chén thêm đũa thôi mà, đâu đáng gì.” Nói tới đây, Lâm Thanh Hoà liền dặn Nhị Ni: “À, cháu tìm thời gian gọi điện thoại về cho mẹ đi. Hôm qua đi dạy thím tranh thủ gọi cho mẹ cháu thông báo qua tình hình rồi.”
Anh chị cả là cha mẹ ruột của Nhị Ni, giờ nó quen bạn trai nhất định phải thông báo tới anh chị ấy một tiếng mới được. Vì vậy, trưa hôm qua Lâm Thanh Hoà liền đánh điện về thôn.
Quả nhiên không ngoài dự liệu, qua điện thoại chị cả Chu vô cùng lo lắng, nói cái gì mà Nhị Ni trèo cao quá, sợ về sau gả vào gia đình giàu có, nó khó mà ngẩng đầu làm người.
Tuy chị cả Chu không lên Bắc Kinh tham dự hôn lễ của Hứa Thắng Mỹ nhưng cái ngày cả nhà chị Hiểu Quyên lên Bắc Kinh cùng con rể và con gái, thì ở quê mọi người đã đồn ầm lên rằng Hứa Thắng Mỹ hám của bám vào người thành phố, mà cơ bản chàng rể quyền quý kia lại chẳng để nhà mẹ vợ vào mắt.
Người hiền lành, phúc đức thì không bàn tán gì nhưng nào cấm được vài người ghen ghét buông lời cay độc: “Ôi dào ơi, lầy chồng giàu tưởng sướng chắc? Nó có coi ra cái gì đâu? Chàng rể Bắc Kinh kia khinh nhà vợ ra mặt, cơm cũng không thèm ăn, bữa nào cũng phải chạy tận lên trấn trên ăn cơm tiệm.”
Trời đất ơi, đến cơm cũng không thèm ăn thì thử hỏi độ khinh miệt phải cao tới mức nào?
Đấy, tốt đâu chưa thấy, chỉ thấy trước mắt là khó hầu hạ rồi, gả con gái vào gia đình như thế thì khác nào bắt nó đi tra tấn cơ chứ?!
Từ ngày Chu Nhị Ni theo chú thím tư lên Bắc Kinh cho tới bây giờ, chị cả Chu chưa một lần nổi lên tâm tư mong con gái đổi đời thông qua việc lấy chồng giàu, chị thậm chí còn tính đợi Dương Dương tốt nghiệp về huyện dạy học, chị sẽ bảo nó nhìn xem trong trường có thầy giáo nào thích hợp không, giới thiệu cho Nhị Ni là vừa đẹp.
Chỉ là không ngờ, đùng một cái con gái đã có đối tượng trên Bắc Kinh, thậm chí điều kiện nhà trai lại còn hùng mạnh tới độ đó.
Càng nghĩ, chị cả Chu càng bồn chồn, lo âu.
Ngày hôm sau, Chu Nhị Ni gọi điện thoại về cho mẹ. Vừa bắt điện thoại lên một cái là chị cả Chu đã hỏi một lượt từ đầu tới cuối cụ thể chi tiết từng tí một.
Chu Nhị Ni xấu hổ nói: “Ông bà nội đã gặp mặt rồi, cũng cùng ăn cơm với tất cả mọi người luôn rồi.”
Chị cả Chu thở dài: “Haizz, cái con nhỏ này, mẹ đã nói với con thế nào hả? Bây giờ con làm mẹ lo quá, về sau gả quá đó rồi lỡ có việc gì làm sao cha mẹ đỡ đần đây?!”
Chu Nhị Ni ngượng ngùng nói: “Chắc cũng không có chuyện gì đâu mẹ, anh ấy đã mua một căn nhà, cách nhà ông bà nội không xa. Anh ấy nói sau này kết hôn thì bọn con dọn tới đó ở.”
Còn có một câu Nhị Ni giữ lại đó là Vương Nguyên bảo ngày ngày muốn sang nhà ông bà ăn ké, hai vợ chồng khỏi cần nấu nướng, nộp tiền cơm cho bà rồi ăn chung càng vui.
Trần đời Nhị Ni chưa gặp ai da mặt dày như anh ấy, thích gì không thích lại có sở thích đi ăn ké, bây giờ thì ăn ké chú thím tư, sau này thì tính ăn ké ông bà nội.
Không nghe con gái nói còn đỡ, nghe được cái gì mua nhà mua cửa chị cả Chu lặng cả người. Ai da, cậu con rể này coi bộ còn khá giả vượt ngoài sự tưởng tượng của chị, nhà ở Bắc Kinh mà nói mua liền mua, còn dễ dàng hơn chị mua miếng vải may áo nữa.
Hai mẹ con tâm sự một hồi rồi treo máy. Chị cả Chu thẫn thờ đi về nhà, vừa nhìn thấy ông chồng, chị vội kéo anh lại than thở.
Cuối cùng chị thở dài một câu: “Không biết thế này có được không nữa.”
Anh cả Chu liền nói: “Cha mẹ và vợ chồng chú thím tư đều đã khẳng định được vậy thì gần như chắc chắn một nửa rồi. Nếu em vẫn không yên tâm thì Tết năm nay để Dương Dương lên Bắc Kinh ăn tết với ông bà nội, nhân tiện nhìn xem cậu ấy thế nào.”
Lo thì rất lo cho con gái nhưng nông vụ bộn bề, vừa mới gieo xong hạt giống vụ đông, còn đăng đăng đê đê bao nhiêu việc về sau, rồi nhà cửa vừa bắt đầu khởi công, quả thực anh chị không có cách nào phân thân mà đi lên Bắc Kinh ngay được.
Nghe được sáng kiến của chồng, chị cả Chu sáng rực mắt: “Anh nói đúng, sao em không nghĩ ra nhỉ. Việc này giao cho Dương Dương là được rồi.”
Nhưng năm nay các trường đại học cho nghỉ trễ, mãi tới 25 tháng Chạp, Chu Dương mới về tới nhà. Chỉ còn vỏn vẹn một tuần nữa là năm mới, giờ đi thì cập rập quá, thế nên anh chị cả đành từ bỏ ý định của mình.
Tuy nhiên mọi việc không phải hết hi vọng, biết chắc hai bác ở nhà sẽ mong cho nên Chu Quy Lai nhanh trí chụp vài tấm ảnh ông bà nội, chị Nhị Ni và anh Vương Nguyên. Mang phim ra tiệm rửa đàng hoàng rồi đóng gói cẩn thận gửi về quê.
Nhận được bưu phẩm, vợ chồng chị cả mừng quýnh, có ảnh chụp, nhìn được mặt đối tượng của con gái vậy thì không cần bắt con trai lặn lội lên Bắc Kinh một chuyến nữa.
Thông qua ảnh cũng dễ dàng nhận biết chàng trai tên Vương Nguyên này là một người thành đạt, cậu ta ăn mặc rất có phong cách và hợp thời trang.
Điều này khiến cả hai vợ chồng đều vừa mừng vừa lo. Mừng vì cậu ấy quá ưu tú, trước đây có nằm mơ anh chị cũng chẳng dám nghĩ người thành đạt như này sẽ làm rể nhà mình. Còn lo là lo cho con gái, đúng là mấy năm nay Nhị Ni đã lột xác hoàn toàn, không còn là con bé gầy quắt đen nhẻm khi xưa nữa mà đã ra dáng cô gái Kinh kỳ xinh đẹp, thế nhưng gì thì gì nó vẫn là người nhà quê, mang hộ khẩu nông thôn.
Thế nên nhân một hôm Chu Nhị Ni gọi điện thoại về hỏi xem cha mẹ đã nhận được ảnh chụp chưa, chị cả Chu liền ngầm hỏi con gái.
Qua điện thoại, Chu Nhị Ni bẽn lẽn mà mắng yêu một câu: “Anh ấy là như vậy đấy, trong hình thế nào thì ngoài y như thế, không phải người đứng đắn.”
Người khác có thể cho rằng đó là lời ghét bỏ nhưng chị là mẹ nó mà, làm sao chị không nghe ra tâm tư con gái đang yêu, vậy nên những lời cần nói chị đều nuốt hết vào bụng, cuối cùng chỉ đành dặn dò một câu: “Đừng có học hư theo con bé Thắng Mỹ đấy, biết chưa?”
Thoạt đầu, Chu Nhị Ni chưa kịp hiểu ý mẹ, sau khi đã tiêu hoá từng chữ, con bé đỏ bừng cả mặt, qua điện thoại nhưng vẫn xấu hổ, cúi gằm đầu.