Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 404 - Chương 404: Vượng Phu Ích Tử

Chương 404: Vượng phu ích tử Chương 404: Vượng phu ích tử

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 404: Vượng phu ích tử

Bà Chu nghe bùi tai, gật gù tán đồng, đúng là cháu gái bà không tệ, ít nhất không phải kiểu nhu nhược yếu đuối như Hứa Thắng Mỹ.

Nhưng vui tới đâu thì bà vẫn biết vị thế gia đình mình, bà do dự nói: “Cậu thanh niên kia cả cha và mẹ đều gặp rồi, vừa nhìn là biết con nhà giàu, mang trong mình phong thái tự tin của người thành đạt. Còn điều kiện nhà anh chị cả con thế nào thì con cũng biết rõ rồi đó…”

Lần trước Chu Toàn dẫn Vương Nguyên tới chơi, cả ông Chu lẫn bà Chu đều có ấn tượng cực kỳ tốt về chàng trai trẻ này. Cậu ấy quả đúng với câu tài không đợi tuổi nhưng lại không hề kiêu căng tự phụ, tuyệt đối không khinh thường người khác mà ngược lại thái độ cực kỳ hoà nhã cùng khiêm nhường, hơn nữa còn khéo léo ca tụng Chu gia là thư hương dòng dõi.

Một lời gãi đúng chỗ ngứa, bảo sao ông bà không vui cho được?!

Bao đời Chu gia chân đất mắt toét, hiện giờ cùng lúc có mấy sinh viên đại học. Đây chính là một sự xoay mình kỳ tích còn gì nữa?!

Không những thế, bà Chu còn vô tri vô giác mà đem Triệu Quân ra so sánh với Vương Nguyên. Cái thằng cháu rể lưu manh, vô dụng, lại còn khinh khỉnh nhìn nhà vợ bằng nửa con mắt, thật là chẳng ra làm sao, có xách dép cho người ta cũng chẳng kịp.

Càng so sánh thì bà càng thấy Triệu Quân quá tệ, Vương Nguyên quá tốt, thậm chí bà còn nảy sinh suy nghĩ hàm hồ nếu người cưới Hứa Thắng Mỹ là Vương Nguyên thì có phải bà yên lòng không cơ chứ. Nghĩ tới đây bà lại tự bật cười chính mình, đúng là già cả lẩn thẩn, người ta đường đường là ông chủ xưởng may mặc đấy, ánh mắt chắc chắn cao cao tại thượng, làm gì nhìn xuống cháu gái bà cơ chứ.

Nhưng không ngờ, hôm nay con dâu lại mang tới tin tức giật gân này.

Lâm Thanh Hoà cười: “Đúng là anh chị cả không giàu có nhưng đâu tới nỗi bần hàn. Chẳng qua chúng ta quen với lối sống tiết kiệm, không chú trọng hình thức mà thôi. Với lại sắp tới anh chị ấy xây nhà mới rồi còn gì, lại càng không phải kiểu cha mẹ sống dựa vào con rể.”

Bà Chu gật gù tán đồng: “Con nói không sai. Nhưng chung quy lại thì hai gia đình chênh lệch quá nhiều. Với cả mẹ nghe nói mấy nhà có tiền ấy hả, mẹ chồng khó tính lắm, không dễ hầu hạ đâu.”

Bà cũng là mẹ chồng nên nắm rõ điều này hơn ai hết, tuy trong thôn toàn gia đình nghèo khó nhưng đầy bà mẹ chồng hành hạ con dâu hơn con ở, đem hết thảy uất ức cùng khổ sở của mình ngày xưa trút hết lên đầu con dâu, nhà cửa lúc nào cũng vọng ra những tiếng đay nghiến chửi rủa, hầu như chẳng có ngày nào được yên ổn.

Nhưng bà Chu thì hoàn toàn khác, bà không hề ngược đãi con dâu. Đúng thế, có trời đất chứng dám, bà nói câu này hoàn toàn không thẹn với lòng. Đến ngay cả vợ thằng tư ngày trước tác oai tác quái như thế mà bà vẫn cho phân gia để giữ hoà khí, êm đẹp cửa nhà. Còn ba đứa con dâu kia, tuy rằng đôi lúc trong cuộc sống thường nhật không tránh khỏi tranh chấp vặt vãnh, nhưng với cương vị đương gia, bà xử lý mọi chuyến rất công bằng, công tâm, vì vậy nhà họ Chu luôn giữ được bầu không khí thuận hoà, không ồn ào xào xáo như các hộ khác trong thôn.

Thế nhưng đó là bà thôi, còn mấy phu nhân quyền quý thì bà không dám chắc, đặc biệt Nhị Ni xuất thân bần nông, bà rất lo lắng con bé sẽ bị gia đình người ta khinh bạc.

Nghĩ tới đây, bà thở dài thườn thượt: “Mẹ đã nói với nó rồi, an phận học hành phụ giúp thím tư, tới tuổi thì về quê kiếm một tấm chồng tử tế là tốt rồi, vậy mà nó không nghe lời…”

Lâm Thanh Hoà liền lên tiếng giải thích: “Không phải cứ mặc định gia đình có tiền là mẹ chồng ghê gớm, cái này còn tuỳ thuộc tính cách mỗi người. Hơn nữa chuyện này không phải Nhị Ni chủ động mà Vương Nguyên thích con bé, theo đuổi con bé. Nhị Ni đã cự tuyệt rất nhiều lần nhưng Vương Nguyên một mực phải cưới bằng được Nhị Ni, thậm chí dạo gần đây mỗi ngày cậu ấy đều tới lớp bổ túc đón Nhị Ni tan học.”

Bà Chu giật mình: “Đón Nhị Ni tan học? Mỗi ngày?”

Lâm Thanh Hoà gật đầu: “Vâng, con cũng nghe Hổ Tử và Cương Tử nói thì mới biết. Hai cái thằng khờ ấy lúc đầu người ta nói tình cờ đi ngang qua cũng ngây ngô tin, mãi tới khi sự việc lặp đi lặp mấy ngày liên tiếp chúng mới về nói với con.”

Bà Chu bực mình mắng: “Hai cái thằng nhóc thối, kiểu này chị nó có bị bán đi có khi chúng còn hí hửng đếm tiền cho người ta ấy chứ.”

Lâm Thanh Hoà bật cười: “Mẹ cũng đừng lo lắng quá. Nhị Ni là đứa con nhìn từ nhỏ tới lớn, lại do chính tay con dạy bảo, nhân phẩm tính tình nó ra sao con biết rất rõ, tuyệt đối nó sẽ không làm mất mặt nhà họ Chu chúng ta.”

Bà Chu lập tức hừ lạnh: “Nếu nó dám học theo con nhỏ Thắng Mỹ, thử xem mẹ có đánh gãy chân nó không!”

Lâm Thanh Hoà chỉ ngồi một chút rồi về. Hôm nay cô sang đây cốt là để tiêm một liều trợ tim cho ông bà, tránh tới lúc biết chuyện sẽ bị sợ hãi quá mức, còn những chuyện khác cô không tiện can thiệp nhiều.

Con dâu đi rồi, ông Chu mới mở miệng nói chuyện: “Câu thanh niên đó rất khá.”

Bà Chu quắc mắt: “Cái này còn cần ông nói chắc?!”

Chính vì quá tốt nên bà mới lo lắng đây. Nếu Nhị Ni là con gái vợ chồng thằng tư thì đã đi một nhẽ, hai đứa nó tuyệt đối xứng đôi vừa lứa, không có gì phải bàn. Đằng này Nhị Ni chỉ là cháu gái, cách một tầng quan hệ cũng đủ xa xôi rồi. Mặc khác, gia đình thằng cả kém quá nhiều, như nhà thằng tư còn so không nổi nói gì tới gia đình cậu Vương Nguyên kia.

Ông Chu nhíu mày nói: “Chính người ta nhìn trúng Nhị Ni nhà mình.”

Trong chuyện này ông không hề cảm thấy có gì không được. Nếu nói không được thì phải là con nhỏ Hứa Thắng Mỹ kia kìa, vất bỏ tự tôn chạy theo đàn ông, đúng là mất mặt.

Nhị Ni có bám theo người ta đâu, là người ta coi trọng con bé trước mà. Hơn nữa cháu gái ông xinh đẹp ưa nhìn, tính tình hào phòng thoải mái, đặc biệt từ sau khi lên Bắc Kinh, được thím tư nó bồi dưỡng, cho đi học lớp bổ túc ban đêm, giờ con bé cũng là người có trình độ văn hoá, nào có thua kém gì ai.

Nếu về thôn, nó thừa sức đảm nhiệm vị trí giáo viên trường tiểu học. Giỏi giang như vậy, thử hỏi tệ chỗ nào mà cứ phải tự ti, mặc cảm?

Thậm chí ông Chu còn cảm thấy cậu Vương Nguyên này có con mắt rất tinh tường, con bé Nhị Ni giống thím tư nó tới 8, 9 phần, tương lai chắc chắn sẽ là một người vợ vượng phu ích tử.

Tuy trong lòng bà Chu vẫn còn có chút đắn đo nhưng cũng không tới nỗi phản đối kịch liệt. Suy nghĩ hoài cũng không phải cách hay, bà liền lựa một ngày rảnh rỗi, gọi Nhị Ni sang nhà, chính mình tự hỏi chuyện một lần thì mới yên tâm được.

Chu Nhị Ni cắn cắn môi, bẽn lẽn thưa: “Bà, cháu chỉ cùng anh ấy thử tìm hiểu xem thế nào thôi…nếu…nếu không hợp thì chia tay.”

Nghe vậy bà Chu lập tức cau mày mắng: “Cái con bé này, nói nhăng nói cuội cái gì đấy, cháu muốn phá huỷ thanh danh của mình hả? Nếu đã muốn bên nhau thì phải đi cùng nhau tới cuối đời, nghe rõ không?”

Trong quan niệm của bà, bà không bao giờ chấp nhận được cái chuyện chia tay, một là không ở bên nhau chứ đã chọn đi cùng nhau thì phải một lòng một dạ tới hết đời. Đừng vội phán xét bà cổ lỗ sĩ, đây là tư tưởng cũng như lối sống của phụ nữ truyền thống thời xưa.

Đối với người phụ nữ, thanh danh là điều cực kỳ quan trọng, chỉ cần bị gièm pha là xem như hỏng cả cuộc đời. Làm sao bắt bà chấp nhận việc bị mọi người chỉ trỏ nói ra nói vào rằng cháu gái nhà họ Chu trước đây có quan hệ qua lại với người này, giờ lại lấy người khác. Nếu điều đó thực sự xảy ra thì bà chết xuống hoàng tuyền cũng không có mặt mũi đi gặp liệt tổ liệt tông Chu gia.

Nhưng thôi, chuyện gì tới trước tính trước, ông bà Chu vẫn quyết định gọi Vương Nguyên sang bên này dùng cơm.

Vì đây là bữa cơm gặp mặt chính thức cho nên lần này có cả sự tham dự của Tô Đại Lâm và Chu Hiểu Mai.

Ông bà thì đã gặp một lần còn vợ chồng Chu Hiểu Mai thì là lần đầu tiên, thế nhưng Vương Nguyên chẳng hề ngượng ngùng, cũng chẳng hề lạ lẫm, xoen xoét cái miệng một câu ông bà nội, hai câu cô út, dượng út ngọt như mía lùi.

Đến nỗi ông bà Chu đáp lại còn có chút ngượng ngượng miệng.

Một chút ngượng ngập lúc đầu không làm ảnh hưởng tới không khí vui vẻ và đầm ấm của bữa cơm gia đình. Chưa vội xét tới những phương diện khác thì mọi người đều có thể dễ dàng nhận ra Vương Nguyên thật lòng muốn lấy Nhị Ni.

Gặp tận mắt người thật, nhìn tận mắt hành động cũng như thái độ của Vương Nguyên, ông bà Chu mới phần nào yên tâm và thoải mái đồng ý để chàng thanh niên xuất chúng này bưng trà rót nước như con cháu trong nhà.

Đừng nói ông Chu, ngay cả bà Chu cũng tươi cười đầy mặt, thập phần hưởng thụ.

Nhìn đi, Vương Nguyên nhà người ta cư xử có văn hoá thế nào, ăn đứt cái thằng Triệu Quân lúc nào mắt mũi cũng hếch ngược lên giời kia.

Mượn cớ uống chút rượu nên chóng mặt, bà Chu liền bảo Nhị Ni dìu bà về phòng, tiện thể nói nhỏ với cháu gái mấy câu.

Bình Luận (0)
Comment