Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 403 - Chương 403: Duyên Dáng Yêu Kiều

Chương 403: Duyên dáng yêu kiều Chương 403: Duyên dáng yêu kiều

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 403: Duyên dáng yêu kiều

Chu Nhị Ni e thẹn che miệng cười.

Lâm Thanh Hoà nói thêm: “Nói đâu xa, ngay chú thím đây này, đầy người ngoài kia nói hai chúng ta chênh lệch.”

Một giảng viên ngoại ngữ tại đại học Bắc Kinh đâu phải tầm thường, nhất lại trong thời này nữa, nếu nói Lâm Thanh Hoà là người có danh, có vọng, có địa vị xã hội thì quả thực không ngoa chút nào.

Trong khi đó Chu Thanh Bách chỉ là một ông chủ tiệm sủi cảo, kiếm nhiều kiếm ít không ai biết, người ta chỉ biết anh mở hộ cá thể, thu nhập bấp bênh, không bằng một góc biên chế nhà nước. Chính vì thế, sự chệnh lệch giữa hai vợ chồng là điều hết sức rõ ràng.

Chu Nhị Ni yên lặng, chăm chú lắng nghe.

Lâm Thanh Hoà không chút e lệ, thản nhiên tiếp tục: “Ừ thì chênh lệch nhưng những cái đó chỉ là bề ngoài thôi. Và mấy cái tiêu chí “xứng đôi vừa lứa” trong miệng người đời không thể quyết định hai người có thể ở bên nhau được hay không, mà yếu tố quan trọng bậc nhất phải có là sự hoà hợp về tính cách, đồng điệu về tâm hồn, thoải mái sẻ chia và thấu hiểu từng khoảnh khắc. Chứ nhìn xứng đôi thì làm được gì? Như chú thím có ai khen xứng đôi đâu mà vợ chồng vẫn hạnh phúc như thường đấy thôi. Chú yêu thím nồng nàn và thím cũng yêu chú cháy bỏng.”

Những điều thím tư nói…có phần hơi bạo, khiến cô gái mới lớn chẳng biết nói gì, chỉ biết đỏ mặt ngượng ngùng.

Lâm Thanh Hoà vỗ vỗ vai nó: “Bảo cậu ta tối nay tới nhà mình ăn cơm. Dù sao cũng nên có một bữa giới thiệu chính thức.”

Chu Nhị Ni hơi hơi do dự: “Thím à…thế này liệu có nhanh quá không?”

Lâm Thanh Hoà nhướng mày: “Nhanh gì mà nhanh, cháu còn định treo người ta tới bao giờ nữa? Cũng hơn hai tháng rồi còn gì, mời tới nhà ăn bữa cơm là chuyện đương nhiên, có gì đâu. Hơn nữa đâu chỉ ăn ở đây, cháu còn phải dắt nó qua dùng bữa với ông bà nội nữa kìa.”

Thím tư càng nói, sắc mặt Chu Nhị Ni càng đỏ bừng bừng, tựa như sắp nhỏ ra máu tới nơi, nó lắp ba lắp bắp: “Nhanh…nhanh quá…thím ơi…”

Lâm Thanh Hoà dặn dò: “Chỉ cùng ăn một bữa cơm bình thường thôi mà, có phải đính hôn đâu mà bối rối. Gặp mặt người lớn rồi hai đứa sẽ không cần trốn trốn tránh tránh nữa, nhưng chỉ cho cầm tay thôi nha, những cái khác tuyệt đối cấm, nếu nó dám càn rỡ hay quá phận thì cháu cứ thẳng tay trừng trị, không được cả nể khách khí.”

Chu Nhị Ni vội vã lắc đầu: “Tay cháu cũng chưa cho anh ta chạm.”

Lâm Thanh Hoà nhẹ nhàng chỉ dạy: “Cặp đôi yêu đương cầm tay là chuyện bình thường nhưng nếu nó dám đòi hỏi tiến thêm một bước thì cháu cứ tát thẳng vào mặt nó cho thím, không việc gì phải sợ.”

Con gái mới lớn, lần đầu được học những chuyện này, Chu Nhị Ni ngượng chín người.

Cô cháu gái cứ rụt rà rụt rè trông rất đáng yêu, đến cả Lâm Thanh Hoà cũng phải bật cười, sau đó cô gật gù cảm thán một câu: “Chớp mắt một cái đã bước vào tuổi mười chín, đôi mươi rồi. Con gái lớn muốn giữ lâu trong nhà cũng không được!”

Sở dĩ Lâm Thanh Hoà ủng hộ hết mình bởi vì năm nay Chu Nhị Ni đã 19, sang năm là 20 tuổi rồi, nếu vẫn đang cắp sách tới trường thì tuyệt đối không được phép nhưng con bé không đi học, vậy nên tìm hiểu bạn trai, nói chuyện yêu đương lúc này cũng không tính là quá sớm. Nếu hợp thì độ hai, ba năm nữa tiến tới, còn không hợp thì tan, có sao đâu.

Thật ra trong cuộc đời này chuyện đáng tiếc nhất không phải là yêu sai người mà chính là ngay từ lúc bắt đầu chúng ta đã lựa chọn bỏ qua nhau. Yêu là gạt đi lý trí và sống với chính cảm xúc của trái tim. Vậy hà cớ gì không mạnh dạn bước chân vào thánh địa cao quý đó, trải nghiệm nó. Dù thành hay bại đều được, chí ít sẽ không lưu lại hối tiếc về sau.

Nói chuyện với cháu gái xong, Lâm Thanh Hoà cười tủm tỉm xuống lầu ăn sáng, chuẩn bị đi làm.

Sáng nay Chu Thanh Bách nấu cho vợ một tô sủi cảo nhân thịt dê.

Lâm Thanh Hoà nhõng nhẽo: “Sáng sớm ăn cái này dầu mỡ quá…”, thực ra cô vốn thích đồ ăn thanh đạm ví như sủi cảo gói rau tể thái chẳng hạn.

Chu Thanh Bách mỉm cười dỗ dành: “Ăn đi, ăn cái này mới chắc bụng. Lát anh hầm gà cho em, trưa đi làm về là có canh gà uống.”

“Ông xã tốt nhất.” Lâm Thanh Hoà cười híp mắt, nhanh chóng xử lý xong bữa sáng rồi xách túi đi dạy.

Một lúc sau, Chu Nhị Ni mới dè dặt đi xuống. Chu Thanh Bách ngẩng đầu hỏi: “Cháu ăn gì?”

Chu Nhị Ni hồi hộp nói sủi cảo thịt heo cải trắng, Chu Thanh Bách gật đầu rồi vào bếp chế biến món ăn. Cả quá trình không hề thấy chú tư đả động gì tới chuyện kia, Chu Nhị Ni đặt tay lên ngực thở phào nhẹ nhõm, may quá!

Tầm xế chiều vãn khách, Chu Nhị Ni giao cửa hàng lại cho Trần San San trông, cô đi tới xưởng may mặc tìm Vương Nguyên. Vừa nghe được cô giáo Lâm mời cơm, Vương Nguyên nhạy bén phát giác ngay vấn đề, anh lập tức chớp thời cơ sửa luôn cách xưng hô: “Chú thím tư biết chuyện của hai đứa mình rồi à?”

Hai má Chu Nhị Ni ửng hồng, cô thẹn quá hoá giận: “Cái gì mà chú thím tư, anh gọi bậy bạ gì đấy! Chỉ là mời ăn một bữa cơm thôi, anh đừng có nghĩ nhiều!”

Vương Nguyên vui như mở cờ trong bụng, xem đi, có công mài sắt có ngày nên kim đây mà, haha! Cuối cùng cũng tới ngày được lấy thân phận cháu rể đến ăn cơm rồi!

Anh cười tít mắt: “Bé chờ anh chút xíu nha, anh vào trong chỉnh lý công việc rồi hai ta cùng về.”

“Bé gì mà bé? Không chờ, lát nữa anh tự mình qua đi, em…em còn phải về trông hàng.” Chu Nhị Ni thẹn thùng, nói xong câu này vội vã chạy lấy người, mặc kệ anh chàng Vương Nguyên đứng cười ngây ngô trong gió.

Hôm nay Lâm Thanh Hoà đặc biệt dặn dò Chu Thanh Bách mua nhiều đồ ăn bởi vì 7 giờ tối nay gia đình có đại tiệc.

Boong! Đúng giờ Vương Nguyên có mặt tại quán sủi cảo, mặt mũi tươi roi rói, ai không biết còn tưởng hôm nay anh ta là chú rể thật ấy chứ.

Trên bàn cơm, Vương Nguyên cung kính rót rượt mời Chu Thanh Bách và Lâm Thanh Hoà: “Chú, thím, cháu kính chú thím một ly.”

“Cái gì? Sao tự dưng lại chú thím?” Bởi vì tối qua ngủ sớm cho nên Chu Quy Lai bị lỡ mất tin tức nóng hổi, nó ngơ ngác phản bác: “Cháu gọi chú là chú mà chú lại gọi cha mẹ cháu là chú thím? Bối phận rối rắm quá!”

Nháy mắt Chu Nhị Ni xấu hổ không biết giấu mặt đi đâu.

Chu Toàn, Hổ Tử và Cương Tử đánh mắt nhìn nhau, nhếch mép cười.

Thấy tình huống có vẻ khó xử, Chu Toàn lanh trí gắp một miếng thịt gà bỏ vào chén thằng em trai: “Ăn đi, nói ít thôi.”

Chu Quy Lai vẫn chưa bỏ cuộc: “Sao lại không cho em nói? Vốn dĩ mọi thứ rất rõ ràng, sao tự nhiên lại loạn hết cả lên như vậy?”

“Không loạn, anh với chị Nhị Ni em yêu nhau, anh gọi cha mẹ em là chú thím là phải rồi còn gì.” Vương Nguyên thản nhiên giải thích, đúng là dân làm ăn lão luyện, trong bất cứ tình huống nào thì anh vẫn thừa sức bình tĩnh ứng đáp.

Chu Quy Lai trợn to mắt, há hốc miệng tựa như nhét vừa quả trứng ngỗng. Nó nhìn Vương Nguyên rồi lại quay sang nhìn chị Nhị Ni, kinh ngạc lắp bắp: “Hai người… hai người thông đồng từ lúc nào?”

Lâm Thanh Hoà suýt phì cười: “Nhóc thúi, con không muốn ăn cơm có phải không?”

Hai cái từ “thông đồng” rất buồn cười nhưng kể ra thì cũng có lý chứ bộ, hai cái đứa này tẩm ngẩm tầm ngầm lâu như vậy, không thông đồng thì là gì?!

Chu Nhị Ni câm như hến, chỉ biết đỏ mặt cúi gằm đầu cắn đũa, không thể nói được câu nào.

Chu Quy Lai sát lại tò mò điều tra: “Chị, bắt đầu từ khi nào thế? Sao em không biết gì nhỉ?!”

Vương Nguyên lên tiếng giải vây giúp người yêu: “Anh với chị em đã quen nhau từ lâu rồi, chẳng qua em không biết đấy thôi.”

Chu Quy Lai hếch mặt ngạo nghễ: “Được, cứ cho là em không biết đi. Nhưng giờ em biết rồi, anh đừng hòng qua cửa dễ dàng. Muốn làm anh rể của chúng em ấy hả, hứ, khó à nha!”

Chớp mắt tình thế đảo chiều, thân phận thay đổi, tất nhiên nó không cần khách khí rồi.

Ngay lúc này Chu Nhị Ni chỉ muốn độn thổ cho rồi, nó huých nhẹ thằng em trai: “Em mau ăn cơm đi.”

“Hự…” Chu Quy Lai mở to mắt, giả đò ôm tim đau khổ: “Trời ơi, em không tin được luôn, chị chưa về nhà người ta mà đã bênh người ta rồi….”

Tất cả mọi người đều không nhịn được mà trực tiếp phá lên cười ha hả, ngay cả Chu Thanh Bách thường ngày mặt mũi lạnh tanh mà giờ cũng thấp thoáng nét cười.

Nhờ có Chu Quy Lai nhắng nhít pha trò mà chầu cơm này náo nhiệt vô cùng, vô hình chung không khí cũng bớt ngượng ngùng hẳn đi.

Tàn tiệc, Chu Thanh Bách liền nói với Vương Nguyên: “Hôm nào qua nhà bên kia dùng cơm với ông bà nội Nhị Ni một bữa.”

“Dạ, cháu nghe lời chú tư!” Vương Nguyên thật không hổ danh thương nhân khéo léo, một câu chú tư, hai câu thím tư ngọt xớt.

Chu Nhị Ni kín đáo trừng mắt vài cái. Vương Nguyên yêu chiều nháy mắt ý bảo thấy anh giỏi không.

Tóm lại, cửa ải chú thím đã qua, Vương Nguyên cực kỳ tự tin mình có thể chinh phục được cả ông bà nội lẫn cha mẹ người yêu.

Mà để tránh ông bà Chu lên tim, Lâm Thanh Hoà tranh thủ thời gian tới báo trước cho ông bà một câu.

Quả nhiên, nghe con dâu nói xong, ông bà Chu hết hồn hết vía, mãi sau bà mới bàng hoàng hồi tỉnh: “Cái gì? Cái anh chàng lần trước tới đây với Nhị Oa đấy hả? Không phải là ông chủ xưởng quần áo, đối tác làm ăn với con sao? Anh ta là đối tượng của Nhị Ni?”

Lâm Thanh Hoà cười xác nhận: “Vâng, cậu ấy đúng là ông chủ xưởng may mặc cung cấp hàng cho tiệm quần áo của con, nhưng việc này đâu có ảnh hưởng gì tới chuyện cậu ta tìm hiểu Nhị Ni đâu.”

Bà Chu lắp bắp: “Nhưng mà….nhưng làm sao được chứ?!”

Lâm Thanh Hoà liền nói: “Làm sao lại không được? Nhị Ni nhà chúng ta là cô gái ưu tú, hiền lương thục đức, duyên dáng yêu kiều. Giờ con bé đương tuổi 19, là cái tuổi xinh đẹp như hoa như ngọc, hơn nữa nó ăn nói nhẹ nhàng, khoan thai, hành xử văn minh tri thức. Đi ra ngoài khối thanh niên phải ngoái lại nhìn thêm vài lần ấy chứ.”

Bình Luận (0)
Comment