Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 402: Ủng hộ
Nhìn biểu hiện của cô cháu gái, Lâm Thanh Hoà liền cười nói: “Đừng sợ, thím tư không phải tới quở trách cháu.”
Tính tình con bé này thế nào cô hiểu rất rõ cho nên cô tin nó không có lá gan làm ra loại chuyện giống như Hứa Thắng Mỹ. Vì vậy, cô cũng không quá lo lắng, chỉ là muốn hỏi rõ xem tình huống cụ thể ra sao thôi. Dù gì hiện tại con bé cũng không có mẹ ruột bên cạnh, mà cô lại là người đưa nó lên đây, cô có đủ trách nhiệm và thẩm quyền hỏi vấn đề này.
Chu Nhị Ni vội vàng giải thích: “Thím tư, thím yên tâm, cháu tuyệt đối không làm mất mặt Chu gia.”
Lâm Thanh Hoà cười cười: “Thím biết, cháu không cần lo lắng quá nhiều, ừhm…giờ thím còn khoảng nửa tiếng, cháu nói cho thím nghe xem nào.”
Chu Nhị Ni nhấp môi rồi nói: “Cháu với Vương Nguyên không có gì cả, cháu đã nói rõ ràng với anh ta rồi, cháu và anh ấy không thích hợp.”
Nói đến đây nó lại phát sầu, chẳng hiểu dạo gần đây Vương Nguyên bị trúng tà gì, rõ ràng trước kia chỉ ngầm ám chỉ, vậy mà mấy ngày nay anh ta hành động lộ liễu luôn, trực tiếp đến lớp bổ túc đón nó tan học. Hôm đầu tiên nhìn thấy anh ta, nó giật nảy mình, chỉ sợ Hổ Tử với Cương Tử phát hiện ra cái gì thì chết, cũng may hai đứa nó vô tư, không để ý nhiều.
Kỳ thực Chu Nhị Ni đã năn nỉ Vương Nguyên đừng tới nữa nhưng còn lâu Vương Nguyên mới nghe, cua gái là phải chai mặt mới mong thành công.
Mấy nay nó ảo não vô cùng, không biết nên làm thế nào cho phải, hôm nay thím tư hỏi tới nó vừa có chút sợ hãi nhưng cũng vừa cảm thấy được dịp giải toả căng thẳng.
Chu Nhị Ni buồn rầu nói tiếp: “Thím tư, cháu đã nói rất rõ ràng rồi, cháu với anh ta không phải người cùng đường nhưng anh ta cố chấp vô cùng, bỏ ngoài tai tất cả những lời cháu nói.”
Lâm Thanh Hoà tủm tỉm cười: “Bắt đầu từ khi nào.”
Chu Nhị Ni cúi đầu khai báo: “Cái lần anh ta nói thiếu kế toán ấy ạ, cháu qua đó giúp rồi tới ngày cuối cùng anh ta liền thổ lộ với cháu.”
Lâu như vậy rồi cơ à? Lâm Thanh Hoà vô cùng kinh ngạc, đáp án này vượt ngoài dự đoán của cô. Thảo nào lần đó con bé Nhị Ni cứ kháng cự không chịu qua xưởng Vương Nguyên, còn Vương Nguyên thì cứ lôi kéo thằng Toàn tới nhà cha mẹ chồng, ngay bản thân cậu ta cũng rất thường xuyên ghé tiệm sủi cảo ngồi chơi.
Cậu chàng này cũng ghê gớm đây, mượn danh nghĩa chú Vương nhưng trên thực tế còn có nguyên nhân sâu xa ẩn đằng sau.
Lâm Thanh Hoà trầm ngâm hồi tưởng lại quãng thời gian đó nhưng cô vẫn không tài nào phát hiện ra manh mối gì.
Cô lắc đầu bật cười: “Hai đứa giấu kỹ thật đấy.”
Chu Nhị Ni chun chun mũi: “Thím tư….”
Lâm Thanh Hoà hỏi thẳng vào vấn đề: “Vương Nguyên nói gì với cháu?”
Thấy cháu gái cúi mặt thẹn thùng, cô cười động viên: “Không việc gì phải ngại, thím tư là người từng trải, nào cứ kể ra đi.”
Không phải cô cố ý tò mò chuyện riêng của cháu gái mà là cô muốn kiểm tra xem rốt cuộc Vương Nguyên có thật lòng với con bé hay không?
Thật ra thì dựa vào biểu hiện thường ngày, Lâm Thanh Hoà cũng nhìn ra được Vương Nguyên là người có tâm, bằng không cậu ấy đã không đi lại thăm hỏi ông bà Chu. Thằng Toàn còn về kể là ông bà nội cực kỳ thích Vương Nguyên.
“Anh ta nói đàn ông Vương gia đều yêu chiều vợ hết mực, cháu gả cho anh ta khẳng định không hối hận.” Nói xong lời này, mặt Chu Nhị Ni đỏ bừng như gấc, đầu cúi thấp tới độ không thể thấp hơn được nữa.
Đuôi mắt Lâm Thanh Hoà cong cong, thấp thoáng nét cười, cô hỏi tiếp: “Còn gì nữa?”
Chu Nhị Ni xấu hổ thuật lại: “Cháu nói với anh ta là gia đình cháu rất nghèo, cha mẹ đều là nông dân nhưng anh ta nói không để ý những cái đó, bảo cháu đừng suy nghĩ nhiều, về sau ở nhà trông con là được, cháu nói cháu không ở nhà thì anh ta bảo để anh ta trông cũng được.”
Gà đàn ông đó vô lại hết sức, những lời này mà cũng thản nhiên nói ra miệng cho được!
Nghe tới đây, Lâm Thanh Hoà đã nhận ra cháu gái nhà mình cũng có ý với người ta. Nhưng chuyện này không nằm ngoài dự đoán, Vương Nguyên là một chàng trai trẻ đầy hứa hẹn, mới đầu nhắc tới ba chữ “phú nhị đại” cô còn tưởng thể nào cũng là một gã công tử hào hoa cho xem, nhưng qua mấy năm giao dịch làm ăn cô phát hiện cậu ta hoàn toàn khác xa so với suy nghĩ ban đầu của mình.
Nhâm phẩm khá tốt, ngoài ra điều kiện đi kèm thì khỏi phải bàn, muốn gia thế có gia thế, muốn tài lực có tài lực. Ở ngay tại đất Bắc Kinh này, bối cảnh nhà Vương Nguyên đích thị là một gia tộc hào môn danh xứng với thực. Tất nhiên cô chưa thấy tận mắt, những điều này là nghe được từ chú Vương.
Ở đây cô chỉ muốn nói về phương diện con người thì hoàn toàn không thành vấn đề nhưng về phương diện gia cảnh thì hai bên gia đình cách nhau xa quá. Cái này mới là vấn đề chính đây!
Chu Nhị Ni cất tiếng: “Cháu biết nói chuyện yêu đương với người có điều kiện như anh ta, chính là cháu trèo cao, nhưng thím tư à, quả thực cháu không hề có ý muốn trèo cao. Không chỉ một lần mà rất nhiều lần cháu đã phải nói gia cảnh nhà cháu thua kém nhà anh ta quá nhiều.”
Nói xong câu này, cả người Nhị Ni phảng phất vài phần cô đơn, lẻ bóng.
Lâm Thanh Hoà gật đầu: “Đúng là hai nhà có sự chênh lệch lớn.”
Đây là sự thật, không thể chối cãi, cũng không thể tránh né.
Nghĩ một lát, Lâm Thanh Hoà nhìn thẳng vào cháu gái nói rõ ràng: “Nhưng thím thấy cá nhân cháu không kém, hơn nữa Chu gia cũng không hề kém. Cháu thử nghĩ lại xem hiện giờ Chu gia chúng ta có bao nhiêu sinh viên đại học? Đúng là chúng ta nghèo tiền nghèo bạc nhưng gia thế trong sạch, ngay thẳng. Với lại cha mẹ cháu đều là người tự lực cánh sinh, chăm chỉ chịu khó, Dương Dương là sinh viên, tiền đồ sáng lạn, hoàn toàn có thể tự nuôi sống bản thân, không yêu cầu con gái phải trợ cấp nhà mẹ đẻ.”
Chu Nhị Ni quả quyết ngay lập tức: “Cha mẹ có ơn sinh ơn dưỡng, cháu phải hiếu kính cha mẹ đủ đầy.”
Lâm Thanh Hoà mỉm cười tán thưởng: “Cháu có thể nghĩ được như vậy, thím tư rất mừng, nhưng thím muốn nói với cháu một lời thật lòng.”
“Dạ, có gì thím tư cứ nói, cháu xin nghe.” Chu Nhị Ni biết đã tới khúc trọng điểm cho nên nó có chút khẩn trương và hồi hộp nhìn vào mắt thím tư.
Lâm Thanh Hoà nghiêm túc nói: “Cá nhân thím ủng hộ chuyện hai đứa. Vương Nguyên quả thực là một thanh niên kiệt xuất.”
Kể cả điều kiện bên ngoài lẫn phẩm chất đạo đức bên trong đều xuất sắc.
Mà như lời Lâm Thanh Hoà vừa đề cập bên trên, Chu gia tuy nghèo nhưng tuyệt đối không cần con gái đi lấy chồng phải quay ngược về trợ cấp nhà mẹ đẻ.
Hơn nữa anh chị cả còn có Chu Dương, con trai trưởng là sinh viên đại học sư phạm, mai sau ra trường làm giáo viên, ăn lương nhà nước, đảm bảo tương lai không cần lo cơm áo gạo tiền.
Nhưng được cái Chu Nhị Ni là đứa có hiếu, nó nhớ ơn cha mẹ đã nuôi dạy lớn khôn, thậm chị còn cho mấy chị em nó tới trường, tuy chỉ được học ba năm nhưng đã hơn tất cả đám con gái trong thôn rồi. Chẳng qua điều kiện trong nhà thực sự có hạn, lại đông con thế nên không thể gồng gánh cho tất cả đi học tới cùng. Tuy nhiên, để mà nói chuyện một cách công tâm thì chị cả lẫn chị ba đều là người có tư tưởng tiến bộ và thương yêu con gái, vậy nên mấy đứa nhỏ hiếu thuận cũng là điều dễ hiểu.
Lâm Thanh Hoà tiếp tục: “Đúng là gia cảnh hai nhà khác biệt, nhưng Vương Nguyên có kinh tế độc lập, không dựa vào gia đình nên chắc cậu ta cũng không cần ở cùng cha mẹ. Còn nhà cháu thì trên cơ bản không cần cháu phải nặng gánh. Thỉnh thoảng gọi điện về tâm sự, rảnh rỗi thì đi một chuyến về thăm nom, như vậy là xem như cháu đã làm tròn đạo hiếu. Cho nên nếu hai đứa thành đôi thì cứ yêu tâm chăm lo cuộc sống gia đình nhỏ của mình là được, các vấn đề xung quanh về cơ bản không đáng lo ngại lắm.”
Chu Nhị Ni khá bất ngờ, nó không hề nghĩ rằng thím tư sau khi biết chuyện không những không ngăn cản lại còn ủng hộ. Nhị Ni chần chờ nói: “Thím tư, nhưng mà bản thân cháu với anh ta cũng có chênh lệch không nhỏ.”
Lâm Thanh Hoà xua tay: “Ôi, cái này thì có gì đáng nói, cháu với cậu ta có chênh lệch là đúng rồi. Cậu ấy có xuất thân thế nào, cháu có xuất thân ra sao? Đấy là còn chưa kể cậu ta lớn hơn cháu nhiều tuổi, nếu cậu ấy không tài giỏi hơn cháu thì chưa chắc thím đây đã đồng ý đâu.”