Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 401: Thanh niên kiệt xuất
Lâm Thanh Hoà yên lặng suy tính, ý tưởng này không tệ nha. Cất một căn biệt thự ba tầng, sau này các con có thành gia lập thất thì lễ tết cả đại gia đình kéo tới Hải Nam nghỉ cũng không lo thiếu chỗ ở. Trong sân xây một cái bể bơi lớn, tổ chức pool party, wow, quá vui!
Vậy nên từ giờ lại bắt đầu tích luỹ vốn liếng thôi, xây hẳn biệt thự nghỉ dưỡng mà, khẳng định phải đổ vào kha khá tiền bạc đấy.
Cơm nước xong, mọi người tiếp tục chuyển qua trái cây tráng miệng. Bữa ăn hôm nay vừa ấm cúng vừa vui vẻ, cả chủ và khách đều vô cùng hài lòng.
Phải công nhận Vương Nguyên trẻ tuổi nhưng rất uyên bác và sâu sắc, có thể tiếp chuyện mọi lứa tuổi từ già tới trẻ, thái độ rất khiêm nhường cộng với phong thái hào sảng, phóng khoáng. Vậy nên trên dưới Chu gia, không một ai không thích anh.
Tiệc tàn, Vương Nguyên đứng dậy chào gia chủ ra về nhưng vẫn không quên mỉm cười lịch sự hỏi: “Hồng Anh, em tiễn tôi một đoạn được chứ?”
Bất ngờ bị điểm danh, Chu Nhị Ni giật bắn mình, ghét bỏ, lườm tên đầu xỏ một cái sắc lẹm, tuy nhiên đây là đạo tiếp khách lại đang ở trước mặt chú thím tư nên cô buộc phải lễ phép tiễn Vương Nguyên ra cửa.
Bước ra khỏi quán, Chu Nhị Ni không nhịn nổi nữa, cô chủ động nới rộng khoảng cách, lạnh lùng hỏi: “Rốt cuộc anh muốn thế nào đây?”
“Hử?” Vương Nguyên nhướng mày.
Chu Nhị Ni ráng kìm chế cơn giận: “Anh hiểu ý tôi đang muốn nói gì.”
Vương Nguyên nhún vai, có sao nói vậy: “Người nhà em đều thích anh.”
Chu Nhị Ni phớt lờ thái độ đối phương, kiên nhẫn giải thích thêm một lần nữa: “Nhà tôi rất nghèo. Trên cơ bản không thể so được với chú thím tư. Cha mẹ tôi cũng vậy, họ không phải là người có học thức, có văn hoá như chú thím. Hai người họ chỉ là nông dân làm ruộng hết sức bình thường thôi.”
Vương Nguyên hỏi ngược lại: “Cha mẹ em không phân rõ đúng sai phải trái sao?”
Chu Nhị Ni trừng mắt: “Tất nhiên là không! Tuy cha mẹ tôi không biết chữ, chỉ biết chăn nuôi, trồng trọt nhưng tuyệt đối không phải hạng người càn quấy. Hơn nữa trước khi tôi lên đây mẹ tôi đã dặn rồi, sau này muốn tôi về quê lấy chồng, người thành phố lớn không hợp với tôi.”
Vương Nguyên thở dài: “Anh hiểu điều em đang cố kỵ, nhưng cái này thì em làm khó anh rồi. Tất cả mọi thứ khác nếu em không hài lòng anh đều có thể sửa nhưng bối cảnh gia đình thì anh biết sửa thế nào đây?”
Không phải anh khoe khoang nhưng đây chính là sự thật, điều kiện nhà anh rất tốt hơn nữa bối cảnh cũng không tầm thường. Mặc dù anh không hề dựa dẫm vào thế lực gia đình, tự lực cánh sinh gầy dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng nhưng anh đâu thể nào tách khỏi Vương gia. Kể cả anh có tự lập môn hộ thì đời này vẫn là con cháu Vương gia. Bối cảnh gia đình cũng chính là bối cảnh cá nhân anh, hai cái vĩnh viễn song hành, mãi mãi không thể tách rời.
Chu Nhị Ni: “Tôi không cần anh sửa cái gì hết. Tôi đang cố gắng giải thích với anh rằng hai chúng ta không hợp nhau, anh có hiểu hay không? Từ giờ anh không cần tới thăm ông bà nội tôi nữa càng không cần tới chỗ chú thím tư bên này.”
Vương Nguyên lắc đầu: “Cái này thì em sai rồi. Anh thấy ông bà em là người tốt, chú thím tư em là người phúc hậu, hơn nữa họ còn là đối tác làm ăn của anh, anh đi lại gần gũi thì có vấn đề gì chứ?”
Chu Nhị Ni không tài nào nói lại miệng lưỡi Vương Nguyên, cô nắm chặt tay gằn giọng: “Anh nhất định ép tôi phải tức điên lên thì anh mới chịu đúng không?!”
Vương Nguyên cười dịu dàng: “Anh thương em còn không hết, sao nỡ làm em tức giận?!”
Chu Nhị Ni cạn lời, xoay người tính đi vào quán, mặc kệ tên hâm dở này, nhưng suy nghĩ lại cô dừng bước, nán lại nói thêm một câu: “Nhà tôi rất nghèo, không thể thích nghi được với cuộc sống của người có tiền các anh. Những thứ anh dùng hàng ngày đối với tôi đều là hàng xa xỉ phẩm, cả đời không thể với tới. Anh cảm thấy chúng ta thật sự có thể đến với nhau sao?”
Còn cô thì câu trả lời chắc chắn là “không thể!”. Đừng vội phán xét cô cố tình tỏ vẻ làm bộ làm tịch, đây là suy nghĩ rất thực tâm. Sinh sống ở Bắc Kinh đã được một thời gian, tiếp xúc với nhiều dạng người, đọc nhiều sách báo, nhìn thấu nhân sinh, Nhị Ni hiểu sâu sắc cái gọi là cách biệt tầng lớp.
Ngay cả thím tư cũng đã từng nói, không phải thế giới của mình thì đừng dại mà bước chân vào. Không những không dung nhập được vào thế giới mới mà cũng chẳng còn đường quay về thế giới cũ!
Sống ở đời chỉ cần làm tốt những việc mình cần làm, chan hoà, yêu thương mọi người xung quanh là có thể dễ dàng tìm thấy hạnh phúc bình yên!
Chu Nhị Ni cực kỳ tâm đắc lời dạy của thím tư, vậy nên cô hít một hơi thật sâu rồi nói: “Người tôi muốn gả là người tương đồng với mình, anh ấy không thua kém tôi quá nhiều và tôi cũng không bị tụt lại quá xa. Bản lĩnh ngang nhau, tiềm năng ngang nhau.”
Vương Nguyên bật cười: “Em tìm đồng đội đi đánh nhau à?”
Sau đó, anh thu lại nét cười, nghiêm túc nói từng câu từng chữ: “Anh hơn em nhiều tuổi, vậy nên kinh nghiệm, hiểu biết và kiến thức của anh nhiều hơn em là lẽ dĩ nhiên. Chuyện này hoàn toàn bình thường. Hơn nữa anh là đàn ông, tuy thời đại mới nam nữ bình đẳng, phụ nữ có thể gánh vác nửa bầu trời nhưng mặc kệ là thời nào thì người đàn ông luôn luôn là trụ cột trong gia đình. Vậy nên đàn ông buộc phải giỏi kiếm tiền, gì thì gì cũng không thể để vợ mình vất vả và đói khổ. Anh biết em kiêng dè điều gì. Nhưng tại đây anh nói rõ một lần cho em nhớ, tất cả những cái đó chỉ là chuyện bên lề, không ảnh hưởng gì tới hai chúng ta hết, gia cảnh nhà em thế nào cũng không quan trọng bởi người anh muốn cưới là em, không vì cái gì khác mà vì chính con người và tâm hồn thiện lương của em mà thôi.”
====
Mãi tới tháng 11 âm lịch, Hổ Tử và Cương Tử mới mang chuyện này báo cáo lên Lâm Thanh Hoà. Nguyên văn lời hai đứa nó là: “Mấy ngày liền anh Vương Nguyên đều tới lớp bổ túc chờ chị Nhị Ni tan học, hình như là đang theo đuổi chị Nhị Ni thì phải?!”
Lúc này Lâm Thanh Hoà mới sững sờ, cô trợn mắt mắng: “Mấy ngày? tại sao bây giờ hai đứa mới nói?”
Biểu hiện đã rõ ràng thế này còn hình như cái gì nữa, đích thị 100% rồi còn gì!
Mợ út mắng đúng, sự việc phát sinh ngay trước mắt mà hai đứa nó lại chẳng hay biết gì, cứ hồn nhiên như không vậy đó. Hổ Tử và Cương Tử hơi hổ thẹn, bối rối gãi đầu: “Anh ấy nói có việc đi ngang qua nên tiện đường đưa chúng cháu một đoạn. Mới đầu chúng cháu cũng tưởng thật nên không kể với mợ. Nhưng tối nay anh ấy lại tới nữa, chúng cháu mới ngờ ngợ phát hiện ra điểm đáng nghi nên hôm nay mới nói.”
Nhưng dù sao hai đứa nó cũng còn trẻ, chưa trải qua tình yêu nam nữ nên đều nhìn mọi chuyện dưới lăng kính thuần khiết, về điểm này Lâm Thanh Hoà có thể thông cảm, cô không trách cứ nhiều mà tiếp tục hỏi tới: “Thế Nhị Ni thì sao? Thái độ con bé thế nào?”
“Cháu không biết.” Hai thằng gần như trả lời đồng thanh. Trời ạ bọn nó còn chưa yêu đương thì làm sao biết được tâm tư con gái cơ chứ?!
Chẳng qua Vương Nguyên hành động lộ liễu quá nên mới làm chúng bán tín bán nghi thôi.
“Hai cái thằng khờ này!” Lâm Thanh Hoà giận quá hoá cười, hỏi ba câu thì không biết hai câu, “ngu ngơ thế này thì mai sau làm sao tìm được vợ hả?”
“Mợ út, bây giờ chúng cháu không lo không kiếm được vợ nha. Chỉ cần về thôn đứng trước cửa một lúc là sáng hôm sau đảm bảo tha hồ lựa chọn.” Người nói ra lời này tất nhiên là Cương Tử, da mặt nó dày hơn ông anh Hổ Tử rất nhiều.
Lâm Thanh Hoà phì cười mắng: “Tưởng thế nào hoá ra cũng chỉ thế thôi à? Không định lấy vợ Bắc Kinh?”
Cương Tử cười nhăn nhở: “Thôi ạ, cháu không muốn cưới tổ tông về hầu hạ đâu. haha!”
Lâm Thanh Hoà nhướng mày: “Làm sao? Dám kỳ thị cả người ở đây cơ à? Ai nói với cháu cứ con gái Bắc Kinh là sẽ kiêu căng, ngạo mạn? Cháu không có bản lĩnh cưới về mà thôi.”
Cô không tiếp tục tán gẫu với hai thằng cháu nữa vì bây giờ chuyện Nhị Ni và Vương Nguyên quan trọng hơn. Cô lập tức trở về phòng tâm sự cùng chồng: “Anh này, Vương Nguyên để ý Nhị Ni nhà mình từ khi nào ấy nhỉ?”
Nếu đã đến giai đoạn đưa đón đi học thì nhất định đã bắt đầu từ trước đó rồi, nhưng đích xác là lúc nào nhỉ, sao ngẫm nghĩ hoài vẫn không ra?!
Vợ không biết thì làm sao mình biết được, Chu Thanh Bách lắc đầu rồi nói: “Em đi hỏi Nhị Ni đi.”
Tất nhiên chồng không nói thì cô cũng muốn hỏi Nhị Ni xem rốt cuộc sự tình là thế nào. Sáng hôm sau, cô dậy sớm hơn mọi ngày, cùng chồng đi tới tiệm sủi cảo.
Chu Thanh Bách ở dưới lo làm hàng chuẩn bị mở quán còn Lâm Thanh Hoà thì lên lầu tìm Nhị Ni hàn huyên.
Thấy thím tư tới giờ này, Nhị Ni vô cùng kinh ngạc: “Thím tư, sao hôm nay thím ra quán sớm thế ạ?”
Lâm Thanh Hoà liền nói: “Thím tìm cháu có việc.”
Chu Nhị Ni chớp mắt khó hiểu nhưng chỉ một tích tắc sau, chợt nhớ ra điều gì đó, sắc mặt nó đột nhiên trắng bệch.